Nhân lúc đó, cô gọi điện thoại cho Tiểu long nữ, biết được đêm hôm đó có một đồng nghiệp đứng ra cứu cô ấy, mà Trình Tường cũng đã bị cảnh sát Hoàng bắt đi, anh ta không chỉ khai ra bản thân đã lừa gạt bạn gái 20 vạn, mà cũng tự thú tội lừa gạt những người phụ nữ khác.
Lúc đó, Tiểu long nữ mới biết, ban đầu khi Trình Tường nhận ra có thể được bao ăn mà không phải đi làm, nên anh ta dứt khoát chọn làm trai bao, dùng đủ loại thân phận, lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt những người phụ nữ nhẹ dạ cả tin, anh ta dính líu đến vụ án có số tiền vượt mức trăm vạn, tạo thành tội lừa dối nghiêm trọng, vào tù là chuyện chắc chắn.
“Không làm sẽ không phải chết!”
Đây là lời bình luận sau cùng mà Tiểu long nữ dành cho người bạn trai chung sống bảy năm của mình. Lúc bắt đầu cực kỳ đau khổ, đến bây giờ cô đã bình thản như không, cuộc sống của Tiểu long nữ như trải qua một cơn sóng lớn mà có bước ngoặc mới, tầm nhìn mở rộng, con người cũng trở thành hơn rất nhiều.
“Dao Dao, cảm ơn cậu đã động viên tớ, nếu không phải có cậu thì tớ chắc chắn không dám tố cáo anh ta!” Tiểu long nữ cảm kích nói, “Làm việc nhiều năm như thế, cậu là người tốt nhất tớ gặp, hy vọng cậu và Quý tổng sớm ngày tu thành chính quả, tớ thấy ngài ấy thật lòng thích cậu.”
Đối mặt với lời chúc phúc của Tiểu long nữ, trong thời gian ngắn, Tống Dao không biết nên đối đáp thế nào.
“Tớ nói thật đấy, tuy tính tình của Quý tổng không được tốt lắm, nhưng là người cực kỳ chính trực, trong công ty cả trai lẫn gái đều mơ ước ngài, mà tất cả họ đều “chết” dưới móng vuốt của ngài, chỉ có cậu ngoan cường sống sót.”
Tống Dao: “…”
“Đương nhiên tớ không có ý nói cậu ao ước ngài, nhìn thôi cũng biết ngài ấy ao ước cậu, cậu tốt bụng như vậy, nếu tớ là người đàn ông cũng sẽ ngấp nghé cậu. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tớ đã suy nghĩ thấu đáo, làm người nhất định phải dám yêu dám hận, đối với người không yêu cậu, nên dùng một cước đá văng anh ta không chút do dự, nhưng đối với người yêu cậu, cậu vẫn nên nắm chặt, ngàn vạn lần đừng do dự, không thôi sẽ phải hối hận đấy.”
Rời khỏi Quý Thừa Xuyên sẽ làm cho cô hối hận ư? Tống Dao nhớ lại từng khoảng thời gian mà bọn họ bên nhau, đáp án hiển nhiên là hối hận rồi.
Những ngày qua, cô nhớ anh điên cuồng, cứ nghĩ không biết là bệnh tình của anh đã khỏi chưa? Chuyện ở công ty đã xử lý ổn thỏa chưa? Vì sao anh không liên lạc với mình? Chẳng biết lúc nào mà anh đã quấn quýt lấy mình? Thậm chí cô còn nghĩ mình có nên chủ động liên lạc với anh hay không, nói một tiếng cảm ơn gì đấy.
Nhưng khi Tống Dao cầm lòng không được, lao thẳng đến tập đoàn mà Quý Thừa Xuyên đang giao cho Khương Nam Hiên quản lý, anh đã hạ một quyết định long trời lở đất, làm cho cả tập đoàn Thừa Thiên bị rung chuyển trước nay chưa từng có.
Anh bỗng nhiên tuyên bố với bên ngoài, ủy thác cho người em trai cùng cha khác mẹ với mình là Quý Thiên Dương tạm thời đảm nhiệm chức tổng giám đốc của tập đoàn, thay anh quản lý hết mọi việc, cho đến khi bệnh tình anh khỏi hẳn mới thôi.
Đây là quyết định điên cuồng cỡ nào, tuy Trung Quốc có câu ngạn ngữ gọi là “phù sa không nên chảy ruộng ngoài”, nhưng với tư cách là người thừa kế lớn nhất của tập đoàn, lời nói của Quý Thừa Xuyên hiển nhiên không hợp lý.
Với anh mà nói, Quý Thiên Dương mặc dù là em trai cùng anh khác mẹ, nhưng cùng là kẻ địch tranh đoạt quyền thừa kế lớn nhất.
Trong những năm nay, Quý Lai An bệnh nặng ở nước ngoài, nghiệp vụ của tập đoàn vẫn luôn do người con trai trưởng Quý Thừa Xuyên toàn quyền phụ trách, từ khi còn là một thanh niên mới ra đời vẫn luôn kiên trì cho đến nay, Quý Thừa Xuyên dựa vào khả năng lãnh đạo xuất sắc của mình, từng bước củng cố địa vị cao cao tại thượng của mình ở tập đoàn Thừa Thiên.
Nhưng, bất luận ở vị trí nào cũng đều khó có thể ở mãi chỗ đó thiên thu muôn đời, đứng càng cao thì càng cần phải cẩn trọng chú ý, cẩn thận đi từng bước, không thể để cho kẻ uy hiếp đến địa vị của mình xuất hiện.
Quý Thiên Dương chính là sự uy hiếp lớn nhất đối với địa vị của anh!
Không ai hiểu rõ vì sao mà Quý Thừa Xuyên hạ quyết định này, để cho một cho người có đủ sức uy hiếp đến quyền thừa kế của bản thân mà thay thế chính mình, chẳng lẽ không sợ chim tu hú chiếm tổ và thức ăn của chim sẻ? Trừ phi anh có lý do vạn bất đắc dĩ nào đó, đó là lý do gì nhỉ?
Mọi người rối rít suy đoán, mọi sự chú ý đến tập trung vào việc Quý Thừa Xuyên vẫn luôn giấu giếm tình trạng bệnh tình của mình, rất nhiều kênh truyền thông viết bài về chủ đề này, trong đó báo lá cải Đại Chủy Bạo Báo là một trong những nơi không có phép tắc nhất, thậm chí còn cố tình đặt trang bìa tên là: “10 phỏng đoán về bệnh tình của Quý Thừa Xuyên”.
Bệnh tình của Quý Thừa Xuyên được tờ báo này tiến hành phân tích chuyên sâu, phỏng vấn người biết chuyện ở khắp mọi nơi, phân tích mối quan hệ của hai anh em nhà họ Quý, hơn nữa bọn họ còn nghiên cứu tình sử ngoắt ngoéo của Quý Lai An, so sánh với lịch sử của ông, người ta nhận ra rằng có một số sự việc tương đồng, cuối cùng còn kết luận một câu giật gân:
Có thể là do vụ ám sát lần này, Quý Thừa Xuyên đã bị bóng ma tâm lý, từ nay về sau bỏ mặc hết thảy, noi gương theo bố anh, không hề nhúng tay vào nghiệp vụ của tập đoàn nữa, mà yên tâm dưỡng bệnh.
Tờ báo vừa được phát hành, lập tức nổi lên sóng to gió lớn, công chúng vốn rất hiếu kỳ về bệnh tình của Quý Thừa Xuyên, mà Đại Chủy Bạo Báo phân tích không chút kiêng dè, dư luận càng ầm ĩ.
Trong công ty, các thành viên của hội đồng quản trị vốn còn giữ thái độ hoài nghi đối với bệnh tình của Quý Thừa Xuyên, hôm nay cũng cảm thấy khiếp sợ trước quyết định kinh tâm động phách ấy của anh, lén lút thực hiện hàng loạt các động thái lớn.
Những thành viên trong hội đồng quản trị đã có dã tâm từ lúc Quý Thừa Xuyên lên điều hành, lén lút mở rộng thế lực của mình, chỉ vì e dè uy phong của Quý Thừa Xuyên, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hôm nay vừa hay Quý Thừa Xuyên đã bị thương nặng, giao tập đoàn cho Quý Thiên Dương quản lý ngay cả cái rắm cũng không hiểu, lần lượt đổi mới, đây không phải là thời cơ tốt nhất để đục nước béo cò sao?
Gió thổi báo giông tố sắp đến, bề ngoài tĩnh lăng nhưng trong nội bộ tập đoàn Thừa Thiên đã dậy sóng mãnh liệt, hết sức căng thẳng.
Tống Dao hiển nhiên không tin bài báo của Đại Chủy Bạo Báo, lúc cô rời khỏi Quý Thừa Xuyên còn ung dung bình thản, giữ vững tư thế hiên ngang giữa trời đất, làm sao chưa đầy nửa tháng lại có bóng ma tâm lý yếu đuối đó được?
Nhưng cô đồng thời cảm thấy không rõ, quan hệ của Quý Thừa Xuyên và Quý Thiên Dương như nước với lửa khó hòa hợp, làm sao anh có thể chắp tay chuyển nhượng công ty cho người em trai đây?
Có âm mưu gì trong đó sao? Hay bệnh tình của Quý Thừa Xuyên thực sự tái phát?
Cô xem tin tức buổi họp báo, Quý Thiên Dương mặc một bộ âu phục, khác hoàn toàn hình tượng côn đồ trước kia, Tống Dao cảm thấy phiền muộn, tiếp tục tìm kiếm tin tức về bệnh tình của Quý Thừa Xuyên trên mạng, cô hy vọng có thể tìm được mốt ít thông tin có ích.
Kết quả có thể dự đoán, tin tức trên mạng còn loạn hơn, thậm chí họ còn tự xưng là chuyên gia y học mà tiến hành phân tích, ung thư tuyến tụy có tính di truyền, có lẽ Quý Thừa Xuyên kiểm tra ra mình mắc phải cùng một chứng bệnh với người bố, cho nên mới đành bất đắc dĩ giao công ty cho người em của mình.
Ung thư?!
Tống Dao giật cả mình, rốt cuộc cũng không kiềm được nỗi lo lắng trong lòng, mặt dày mày dạn đi tìm Khương Nam Hiên để nghe ngóng tình hình gần đây của Quý Thừa Xuyên.
Lúc đó, Khương Nam Hiên đang gấp gáp làm bữa sáng tình yêu trong phòng bếp để lấy lòng Thẩm Song Song, anh vừa thấy Tống Dao lén lút đi vào, không nhịn được khoác tay: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng vướng tay vướng chân anh đây.”
“Anh rể…” Vì Quý Thừa Xuyên, Tống Dao cũng bất chấp tất cả, mặt dày lôi kéo làm thân với Khương Nam Hiên.
Anh rể? Loại xưng hô êm ái này làm cho Khương Nam Hiên thỏa mãn híp hai mắt dưới cặp kính lại, vui vẻ nói: “Tìm anh có chuyện gì, em vợ.”
Em vợ cái đầu anh! Tống Dao lặng lẽ phỉ nhổ trong lòng, trên mặt nở nụ cười, hỏi: “Anh rể, gần đây anh rất rảnh rỗi hả? Không cần phải đến công ty à?”
“Đi làm sao?” Khương Nam Hiên xoay trở chiếc chảo chiên trứng,, “Tổng giám đốc vắng mặt, trợ lý tổng giám đốc thì còn làm được cái gì?”
“Quý tổng không về công ty sao?” Tống Dao nương theo chủ đề mà thăm dò.
“Em không đọc tin tức à?” Khương Nam Hiên làm ra vẻ kinh ngạc, “Hiện giờ công ty đã giao cho Thiên Dương tiếp quản, tạm thời Thừa Xuyên sẽ không về công ty nữa.”
“Anh ấy có chuyện gì sao?” Tống Dao nhịn không được, hỏi thẳng.
Thấy cô cuối cùng cũng đã vào chủ đề chính, Khương Nam Hiên tắt lửa, quay người dí dỏm nói: “Anh ấy? Em muốn ám chỉ Thừa Xuyên, hay là Thiên Dương?”
Mình quản chuyện khỉ gió của Quý Thiên Dương làm gì chứ! Tống Dao biết rõ Khương Nam Hiên cố ý làm cô khó xử, vì vội vã muốn biết rõ tin tức của Quý Thừa Xuyên, đành phải đỏ mặt thấp giọng nói: “Vết thương của Quý tổng… vẫn chưa khỏi sao?”
“So với người yêu cũ, xem ra em vẫn tương đối thích người hiện tại hơn nhỉ.” Khương Nam Hiên ra kết luận.
“Anh đừng nói hươu nói vượn!” Tống Dao buồn bực xấu hổ, “Em và Quý Thiên Dương chỉ là bạn học cấp 3, không có dính dáng gì với nhau, không tin anh có thể hỏi Song Song!”
“Vậy em và Thừa Xuyên thì có quan hệ phải không?”
“…” Thật muốn giết người mà! Kiềm chế nỗi xúc động muốn bóp chết Khương Nam Hiên một nghìn lần, Tống Dao nịnh nọt ngẩng đầu, dịu dàng nói: “Anh rể…”
Chiêu này có lực sát thương quá lớn, kèm theo vòng hào quang màu hồng, Khương Nam Hiên mềm nhũn ngay tại chỗ, cố nén sự vui sướng đang dâng trào, nghiêm mặt nói: “Chuyện của Quý Thừa Xuyên, em đừng hỏi anh, anh đã không đi làm mấy ngày, em muốn hỏi gì thì đi tìm cậu ta mà hỏi.”
Chẳng khác nào nãy giờ tốn công vô ích sao, sắc mặt Tống Dao hơi tái.
“Nhưng mà với tư cách là anh rể của em, anh có thể tiết lộ cho em một chút thông tin hữu ích.” Anh bỗng đổi giọng, ra vẻ thần bí nói, “Xế chiều hôm nay, Thừa Xuyên phải đi bệnh viên tái khám một lát, em có thể gặp cậu ta mà hỏi, nhưng mà thông tin này là chuyện cơ mật, em phải giữa bí mật đấy.”
Thậm chí ngay đến tái khám cũng là chuyện cơ mật, xem ra bệnh tình của Quý Thừa Xuyên quả thực không hề lạc quan, Tống Dao càng thêm lo lắng, lập tức quyết định chạy đến bệnh viện dò xét đến cùng.