"Tôi... tôi xin lỗi... Linh Linh, em sẽ không sao... cả em và con sẽ không sao đâu... xin lỗi em..."
Kỳ Hạo Dương bế Phong Hàn Linh lên, máu đã thấm qua chiếc váy màu ngà, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy trắng. Đôi tay nhỏ bé kia vẫn đặt trước bụng, chắc hẳn cả cô và con đều rất đau.
Trái tim anh như bị bóp nghẹn, nước mắt nặng nề không kìm được mà rơi xuống.
Là anh sai !
Tất cả là do anh, do anh đã bức cô !
Nếu như hôm nay anh nhắm mắt làm ngơ toàn bộ hành động to gan lớn mật của cô, ít ra hai mẹ con cô cũng không bị anh đẩy vào tình cảnh nguy hiểm như hiện giờ.
Phong Hàn Linh được đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó, chuyện lớn thế này cũng không thể thoát khỏi tai mắt nhà họ Kỳ, Kỳ Hạo Dương mau chóng được gọi trở về.
Ngay khi đặt chân vào toà nhà chính, một nhóm vệ sĩ đã khoá tay Kỳ Hạo Dương ra đằng sau, áp giải anh đến một căn phòng.
"Quỳ xuống !"
Kỳ Hạo Dương ngay lập tức quỳ xuống theo mệnh lệnh của cha mình. Sớm biết hình phạt của mình là gì, anh cởi bỏ áo khoác cùng chiếc sơ mi trắng ra.
"Con có biết con đã làm gì không ?"
"Con biết, là lỗi của con."
Kỳ Lâm Dương nắm chặt chiếc roi lớn trong tay, những đường gân nổi lên đến đáng sợ. Hắn rõ ràng không cam nguyện ra tay với con ruột của mình, nhưng đứa bé đó là huyết mạch nhà họ Kỳ, hắn không thể không trừng phạt.
"Ta thật sự thất vọng về con."
Dứt lời, Kỳ Lâm Dương vung tay quật mạnh vào tấm lưng trần to lớn trước mắt, mỗi lần hắn đều dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay, da thịt Kỳ Hạo Dương có rắn rỏi đến mấy cũng bị xé toạc ra. Chưa được hai mươi đòn, từng mảng thịt lớn nhỏ đã rời ra, chỉ có một phần nhỏ gắn liền với nó giữ lại để không hoàn toàn rơi xuống mặt sàn đầy máu tươi.
Cảm nhận được từng đòn roi như muốn xé nát lục phủ ngũ tạng của mình, Kỳ Hạo Dương một tiếng cũng không phát ra, từng ngón tay đâm xuyên qua lòng bàn tay, hoàn toàn có thể cảm nhận được xương đang dần vỡ nát.
Cánh cửa đột nhiên được mở ra, cảnh tượng kinh hoàng trước mắt khiến ai nấy cũng phải rùng mình, không dám bước vào.
"Chủ... chủ nhân... Tiểu thư nói thiếu phu nhân đã tỉnh rồi."
"Nói xong rồi thì cút !"
Kỳ Hạo Dương biết được Phong Hàn Linh đã tỉnh, anh chống một tay định đứng dậy, nhưng Kỳ Lâm Dương cảm thấy thế này vẫn chưa là gì, không xứng đáng để đền bù cho đứa nhỏ đã mất, hắn thẳng thừng quật mạnh một đòn nữa, Kỳ Hạo Dương phun ra một ngụm máu đen rồi ngã khuỵ xuống.
"Ta chưa nói hình phạt kết thúc !"
"Linh Linh... con muốn gặp..."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ !"
Tại bệnh viện.
Mọi chuyện đều diễn ra thuận lợi theo kế hoạch, giờ đây toàn bộ lỗi lầm đều đổ lên đầu Kỳ Hạo Dương, khiến Phong Hàn Linh thoải mái hơn rất nhiều.
"Linh Linh, chuyện này chị có thể che giấu giúp em, nhưng lần sau em đừng mạo hiểm nữa, thực sự rất nguy hiểm."
"Kỳ Hạo Dương... anh ta sao rồi ?"
"Chút nữa là mất mạng luôn rồi."
Phong Hàn Linh cảm thấy như vậy vẫn không thoả đáng với những gì bản thân đã phải chịu đựng.
"Tại sao anh ta không chết luôn đi..."
Danh Sách Chương: