• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Tôi không muốn em đi... Linh Linh... đừng đi... tôi xin em..."



"Không còn đứa bé, tôi và anh chẳng có quan hệ gì cả ! Bỏ ra !"



Do Phong Hàn Linh càn quấy trong lòng anh, vết thương trên lưng đã nặng càng thêm nặng, toàn bộ đều rách toạc. Kỳ Hạo Dương đau đến thấu xương tủy, trên trán lấm tấm mồ hôi, căn phòng bỗng chốc nồng nặc mùi máu.



Nhưng anh thà chịu đau chứ nhất quyết không để cô rời xa mình nửa bước.




Anh chỉ muốn... ôm cô thế này thôi.



"Sao anh lại cố chấp đến thế ? Kỳ Hạo Dương, tôi không yêu anh ! Tôi không yêu một kẻ bệnh hoạn như anh ! "



Trái ngược lại với mong ước của Kỳ Hạo Dương, Phong Hàn Linh hoàn toàn không cảm nhận được một chút chân thành nào trong đoạn tình cảm này. Cô chống tay lên vòm ngực rộng lớn của anh, đẩy mạnh Kỳ Hạo Dương ra.



"Kỳ Hạo Dương, chỉ cần nhìn anh một cái thôi tôi đã thấy buồn nôn rồi, anh làm cái gì cũng vô ích, cho dù hôm nay anh có vì tôi mà chết, tôi cũng không quan tâm ! Tất cả đều là do anh tự chuốc lấy !"



"Tôi khiến em chán ghét đến vậy sao ?"



Sống mũi Phong Hàn Linh cay cay, hốc mắt trong phút chốc trở nên đỏ ửng. Không chỉ riêng thể xác, đến cả trái tim cô cũng đã bị người đàn ông này giày vò, giằng xéo không thương tiếc như một thứ đồ chơi, thống khổ đến tận cùng.



Là anh, không biết cách để yêu cô.




"Tôi hận anh... Kỳ Hạo Dương, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu anh, một chút cũng không..."



Cô không biết sự chiếm hữu của anh dành cho cô xuất phát từ tình yêu hay là hứng thú nhất thời của anh, nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn không muốn nhận và cũng nhận không nổi.



"Tôi thực sự... rất yêu em... Linh Linh..."



Sự đau khổ bao trùm toàn bộ trái tim của Kỳ Hạo Dương. Anh dành tất cả tình cảm của mình cho cô gái này, không cầu cô yêu sâu đậm như anh yêu cô, chỉ cần cô ngoảnh đầu lại nhìn anh một cái thôi.



Phong Hàn Linh vẫn không hề lay chuyển, anh nói yêu cô bao nhiêu, cô càng chán ghét anh bấy nhiêu. Cái tính yêu méo mó này... thực sự rất đáng sợ.



"Anh đã từng nói tôi không yêu anh, là lỗi của tôi, đúng không ? Kỳ Hạo Dương, vậy bây giờ anh yêu tôi, cũng chính là lỗi của anh... không liên quan tới tôi."



Sau một hồi cãi vã, cuối cùng Kỳ Hạo Dương là người chịu đầu hàng. Phong Hàn Linh gọi bác sĩ tới bởi anh nhất quyết không chịu trở về bệnh viện, nói là nếu muốn anh về đó thì cô phải đi cùng anh, và tuyệt nhiên cô không đồng ý.




Tiêm thuốc ngủ cho Kỳ Hạo Dương xong rồi, Phong Hàn Linh cầm lấy chiếc kim tiêm đang chứa chất lỏng trong suốt như nước. Đây là nước thánh, huyết tộc như Kỳ Hạo Dương rất kiêng kị thứ này, nó chính là nguyên nhân vì sao vết thương của anh không thể lành lại nhanh chóng.



"Kỳ Hạo Dương, đừng trách tôi... tôi phải rời khỏi đây... tôi muốn về nhà..."



Chất lỏng dần dần được đưa vào trong người Kỳ Hạo Dương. Mới đầu anh vẫn còn ngủ say, nhưng khi trong ống chỉ còn một nửa, đột nhiên anh co giật mạnh, các chỉ số y tế đều ở mức báo động. Phong Hàn Linh vì thế mà giật mình, đánh rơi kim tiêm xuống, các bác sĩ nhanh chóng xuất hiện, cô đá nó vào gầm giường.



"Thiếu phu nhân, xin cô đợi ở ngoài."



Phong Hàn Linh đi ra khỏi phòng, trước khi bước qua cánh cửa, cô ngoảnh đầu lại nhìn, lại nghe được tiếng gọi của anh.



"Linh Linh... đừng bỏ lại tôi..."


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK