"Không ! Tôi giữ... tôi giữ... tôi không phá nữa... chẳng phải chỉ là... sinh một đứa thôi sao..."
Đâu có người phụ nữ nào không muốn được làm mẹ, kể cả Phong Hàn Linh cô có hận Kỳ Hạo Dương đến mấy thì cô vẫn phải chấp nhận giữ lại đứa bé này bởi nó có lẽ sẽ là đứa con cuối cùng của cô. Thà rằng cô vĩnh viễn không gặp đứa trẻ này, tương lai của nó không có cô, cô cũng muốn được làm mẹ một lần.
Đến tối, Kỳ Hạo Dương trở lại phòng bệnh, anh đem cháo nóng tới cho cô. Phong Hàn Linh dù không muốn anh lại gần mình nhưng cô cũng lười nhác, lại mệt mỏi không muốn cầm bát ăn, liền để anh tận tay bón cho mình từng thìa một.
"Linh Linh, lần sau có giận thì trút lên người tôi được không ?"
Thấy Phong Hàn Linh không trả lời, Kỳ Hạo Dương múc thêm một thìa cháo nhỏ, thổi cho nguội rồi đưa tới trước miệng cô. Đây là lần đầu tiên anh chăm sóc tận tình cho một đứa trẻ to xác đến vậy, thật khó khăn, đôi khi làm anh mất kiên nhẫn, nhưng làm quen dần cũng tốt, sau này chăm con sẽ dễ hơn. Phong Hàn Linh chưa sẵn sàng để làm mẹ, chuyện nuôi dưỡng con nhất định sẽ đổ lên toàn bộ đầu anh, anh phải chuẩn bị thật tốt, làm một người cha mẫu mực.
"Tôi no rồi."
Kỳ Hạo Dương thấy thế liền đặt bát cháo qua một bên, anh lấy giấy ăn lau miệng cho cô. Hành động của anh vừa rồi vô cùng dịu dàng, một Kỳ Hạo Dương tàn nhẫn trước kia dường như đã biến mất, khiến trái tim Phong Hàn Linh nhất thời lệch một nhịp, trong lòng cũng trở nên ấm áp hơn, nhưng... cô vẫn luôn lo sợ, sợ rằng anh làm thế này chỉ vì muốn cô bỏ qua cho lần anh hôn người kia chứ không phải là vì cô mà thay đổi, trở thành mẫu người mà cô thích.
Thực ra Phong Hàn Linh cũng chẳng hề có yêu cầu cao về người đàn ông lý tưởng của mình, cô thích sự dịu dàng, thích được người đó chăm sóc, tốt nhất là biết nấu ăn, vậy là được rồi.
"Đừng động vào tôi, Kỳ Hạo Dương, anh bỏ ý định đó đi."
Tưởng rằng mình dịu dàng với cô hơn một chút, cục diện sẽ thay đổi, nhưng không, Kỳ Hạo Dương thất vọng, anh rụt tay lại, ánh mắt khao khát được tiếp xúc với con cũng thu về. Anh dịu dàng hay độc đoán, cô đều không đặt anh vào trong tim. Phong Hàn Linh vừa định nằm xuống, Kỳ Hạo Dương đột nhiên nắm chặt lấy bờ vai nhỏ xinh của cô.
"Linh Linh, em nói đi, em thích người thế nào ? Tôi sửa là được chứ ?"
Phong Hàn Linh trong phúc chốc bị anh doạ đến đứng tim, đôi mắt trợn tròn đối diện với người đàn ông trước mắt. Lời nói của anh, là có ý gì ? Anh muốn thay đổi vì cô sao ?
"Tại sao không nói ? Linh Linh, em nói tôi đã yêu em sai cách rồi, vậy em dạy tôi đi, tôi nghe đây, làm thế nào mới là đúng ?"
Anh biết là anh sai, ngay từ đầu anh đã sai khi ép buộc cô phải yêu mình mà hành hạ cô đến mức thịt nát xương tan, nhưng anh thực sự không biết phải thay đổi thế nào nữa, mọi thứ anh tìm hiểu, anh đã làm rồi, đã tận lực rồi, nhưng đâu thể xoá đi một chút hận thù nào trong mắt cô. Anh không muốn cô ngày ngày sỉ vả, miệt thị đứa con trong bụng mình như vậy, thật sự anh không nỡ nhìn con phải chịu khổ.
Từng giọt lệ nóng hổi vô thức tuôn rơi trên nơi gò má, trái tim Phong Hàn Linh như bị thứ gì đó bóp nghẹn, chỉ thiếu mức vỡ tan ra thành từng mảnh. Rõ ràng cô muốn tổn thương tình cảm của anh nhưng lại dày vò thêm cả con tim mình... giờ phút này, trái tim cô dường như đã phản bội lí trí rồi, tuy nhiên, cho dù cô thật sự có tình cảm với Kỳ Hạo Dương, cô cũng phải chôn vùi nó.
"Anh đâu biết cách yêu ai... Kỳ Hạo Dương... anh không có thay đổi... anh vẫn vậy..."
"Là em không nhìn thấy tôi nỗ lực đến thế nào, hay chính em biết nhưng lại làm ngơ ? "
Phong Hàn Linh cứng họng. Cô đã nhìn ra được Kỳ Hạo Dương đã cố gắng trở thành một con người khác chỉ vì cô, nhưng Phong Hàn Linh không muốn bản thân chìm đắm vào cái tình yêu điên rồ này, nên mới dùng mọi cách để công kích, trở thành một con người ác độc, vô tâm trong mắt anh...
"Linh Linh, lẽ nào em muốn con mình sau này gọi người phụ nữ khác là mẹ sao ?"
Danh Sách Chương: