Cuộc sống gần đây của Phương Văn Thừa không tốt lắm
Từ sau Tạ Như Hạc chuyển giao công việc, chuyên tâm sáng tác, phần lớn đều là ca sĩ hoặc là đĩa nhạc công ty chủ động tìm tới cửa. Phương Văn Từa giống như là giúp anh xử lý về phương diện này, đã rất lâu không có làm chuyện này
Tạ Như Hạc nói "Tùy tiện tìm một người", đại khái yêu cầu cũng không cao
Nhưng Phương Văn Thừa cũng không dám đem chuyện này thành nhỏ, nghiêm túc chọn, đề cử cho anh một số ca sĩ đang hot gần đây, đều bị Tạ Như Hạc đuổi về
Đến cuối cùng, Tạ Như Hạc lại nổi giận lên, giễu cợt nói "Như vậy mà nghe lời? Thật đúng là tùy tiện tìm mà"
Phương Văn Thừa đau khổ không thể tả
Mà Quý Hưng Hoài nghi ngờ cùng hắn nói cố gắng tìm cơ hội để Tạ Như Hạc cùng Thư Niệm gặp nhau nhiều hơn, mặc dù Phương Văn THừa không rõ, nhưng hắn có nghĩ tới muốn thực hiện. Hắn từ trước đến giờ chưa làm loại chuyện này, làm còn có chút khó khăn, nhưng cũng rất nghiêm túc làm kế hoạch
Thư NIệm là một diễn viên lồng tiếng
Phương Văn Thừa đại khái biết cô làm không ngừng nghỉ, mỗi ngày mười hai giờ trưa đều đến phòng thu, buổi tối mười giờ khuya mới về. Ăn uống thì ở phòng thu giải quyết hoặc về nhà mà giải quyết sau. Cơ hồ không có những hoạt động nào khác trong giới showbiz
Cuộc sống quá khô khan nhưng lại quy luật
Cái này cùng Tạ Như Hạc có điểm chung
Hai người đều coi phòng thu âm là nhà, phân nửa thời gian trong một ngày, cũng sẽ ở trong phòng thu âm mà trôi qua
Tìm được điểm này, Phương Văn Thừa kích động, cảm thấy có thể lấy cái này làm lí do, tạo cho bọn họ vô tình gặp nhau trong phòng thu âm, như vậy thì tỏ ra tự nhiên mà không xấu hổ
Kế hoạch được mấy ngày, Phương Văn Thừa đột nhiên phát hiện muốn làm kế hoạch này hoàn toàn bất khả thi
Từ ngày thử âm hôm đó, sau khi trở về từ phòng thu âm ở khu bắc thành phố, Tạ Như Hạc cũng không ra khỏi cửa. Phương Văn Thừa cũng không nghĩ ra bất kỳ lí do gì để cho anh ra khỏi nhà, bởi vì nhà anh thì cũng có một phòng thu âm riêng
Chương trình khôi phục chân thì cũng ở nhà làm, công việc cũng ở nhà mà hoàn thành. Ngay cả thỉnh thoảng sẽ đi đến bệnh viện làm kiểm tra, cũng không muốn đi. Là rất rõ ràng biểu hiện ý từ của mình
Anh không muốn ra khỏi nhà
Phương Văn Thừa quyết định bỏ cuộc, chủ động gọi điện cho Quý Hưng Hoài, nói tình hình gần đây của Tạ Như Hạc, cũng hết sức xấu hổ thừa nhận sự vô dụng của mình
Quý Hưng Hoài suy tư một lát, hỏi "Làm sao A Hạc thấy được Thư Niệm?"
Phương Văn Thừa nói "Hoa Cảnh Yêu bên kia muốn chọn hai nữ diễn viên lồng tiếng, mở một cuộc tuyển chọn. Thiếu gia được yêu cầu viết chủ đề ca khúc do hai nữ diễn viên đó hát, cho nên cũng đi"
Quý Hưng Hoài dứt khoát "Vậy để cho Thư Niệm tới hát bài này là được"
Phương Văn Thừa kinh ngạc, giọng nói khó khăn "Cái này không thích hợp, khả năng ca hát của Thư tiểu thư... quả thật hát không được"
"Cái này không phải tốt sao?" Quý Hưng Hoài nói "Để cho A Hạc dạy cho cô bé ấy"
Phương Văn Thừa hết sức khuyên "Thiếu gia hẳn thì cho là như vậy, cảm thấy Thư tiểu thư không thích hợp cũng cảm thấy không vui khi cho cô ấy hát, cho nên cũng không định cho cô ấy"
"Đứa nhỏ này..." Quý Hưng Hoài thở dài "Ta cho là thằng đó đã đem Thư Niệm kia quên đi, bây giờ mới biết thằng đó một mực vẫn nhớ. Tuổi tác cũng không lớn, làm chuyện gì cần gì phải cân nhắc nhiều như vậy"
"..."
"Cậu trước hết tìm một ca sĩ nữa, nếu quả thật không được thì mời con bé ấy" Quý Hưng Hoài nói "Ta cũng đã bảy mươi, cũng không sống được bao lâu. Nếu như thằng bé nó nổi giận, cậu cứ đem trách nhiệm đẩy lên người của ta"
"Quý, Quý lão tiên sinh..."
"Ta còn muốn nhìn một chút..." Quý Hưng Hoài cắt đứt lời hắn nói, lẩm bẩm nói "Nhìn một chút, đứa cháu ngoại của ta có một cuộc sống khá hơn"
..............
Sau trận thử âm hôm ấy, Thư Niệm đã không ôm bất kỳ hi vọng nào. Rất rõ ràng, nếu có ca hát thì liền trực tiếp đẩy cô đi xuống. Huống chi, lúc cô lồng tiếng phần sau, Tạ Như Hạc giống như là hoàn toàn nghe không nổi nữa, trực tiếp rời khỏi phòng thu âm
Liên tưởng đến câu nói của anh "Hát rất tốt", Thư Niệm thậm chí còn nghĩ đó là lời chọc ghẹo của anh
Tâm tình của cô bởi vì cái này cũng sa sút
Thư Niệm rất muốn cùng Tạ Như Hạc nói, không phải chỉ có anh không vui
Gặp lại sau mấy lần gặp mặt, cảm xúc của anh chính là bất thường. Thỉnh thoảng đối với cô rất tốt, nhưng lại sau đó lại lạnh mặt
Nếu như cùng cô đứng cùng nhau thật sự không tự nhiên, vậy cứ làm như không quen biết đi
Thư Niệm tưởng lúc này đem chuyện này ra đằng sau, nhưng cô luôn nhớ lại, ngày đó ở bên trong phòng điều khiển, lúc nhìn cô đang học hát. Há miệng một chút rồi lại ngậm lại, tựa hồ còn thấy tâm tình rất tốt, không che giấu chút nào mà cười nhạo cô
Thư Niệm cảm thấy vô cùng mất mặt
Giống như đang cùng một người cùng một phương diện đạp xuống vậy, Thư Niệm phán đoán
Vốn là một mực duy trì an tĩnh, giống như là một đứa nhỏ bị nhốt trong lồng, ở ban đêm sẽ hát lên những mấy giai điệu thiếu nhi tươi sáng. Trừ thường ngày làm luyện tập, nếu có thời gian rảnh, Thư Niệm sẽ còn luyện tập một ít kỹ sảo ca hát
Một ngày rút ra nửa giờ để luyện tập một bài hát, từng chữ từng câu
Ghi xuống rồi lại so sánh
Cứ như vậy mà một tuần trôi qua
Ngày hôm qua Thư Niệm rạng sáng mới về nhà, rửa mặt xong, chờ cô nằm dài trên giường, đã là hai giờ sáng. Dạo này, cô thường hay thức giấc, tâm trình không tốt lắm, thường xuyên bận công việc từ sáng đến tối, dù sao phải nằm trên giường rất lâu mới có thể ngủ
Thứ hai, buổi sáng lúc mười giờ, Thư Niệm nhận được cuộc gọi của Lý Khánh
Lúc ấy, Thư Niệm còn chưa tỉnh ngủ, còn đang trong trạng thái lơ mơ màng màng, cũng không xem màn hình điện thoại, buồn ngủ mà nhận cuộc gọi, giọng nói còn mang theo điểm khàn khàn "A lô..."
"Thư Niệm, tôi là Lý Khánh" Lý Khánh nói tin tức tốt cho cô "Lần trước thử âm đã có kết quả, người ta chọn cô đấy. Cô nhớ dành thời gian mà tìm người ta, ngày 20 tháng 1 đến thu âm nhé"
"..." Thư Niệm cho là mình nghe nhầm "A?"
"Kết quả của thử âm, cô qua rồi" Lý Khánh cười lớn "Ngoài ra, cái ca khúc cô không cần hát, đoàn phim bên kia sẽ tìm người khác. Cái này liền không có lo lắng"
Bởi vì bất thình lình nhận được tin tức, chớp mắt một cái, Thư Niệm còn tưởng mình đang nằm mơ. Cô lấy lại tinh thần, liền vội vàng gật đầu "Được, cám ơn đạo diễn"
Cúp điện thoại, Thư Niệm còn có chút ngơ ngác
Lại không cần ca hát
Loại cảm giác này giống như, sơ ý một chút làm mất tiền, vốn tưởng rằng khẳng định không thể tìm lại, nhưng một ngày trong lúc giặt quần áo, lại thấy tiền đang ở trong máy
Thậm chí ngay cả nguyên vẹn không một chút hư hỏng mà trở về
Thư Niệm tâm tình khá hơn, thức dậy đi rửa mặt. Đại khái bởi vì ngủ chưa đủ, cô không có khẩu vị ăn cái gì, rót một ly nước lớn, sau đó lại trở về phòng ngủ
Sau đó, cô lại nhận được một cú điện thoại
Là một số lạ
Thư Niệm do dự nhận "A lô, ai thế?"
Bên kia truyền tới giọng của một người đàn ông xa lạ "Xin chào, là Thư Niệm tiểu thư sao?"
"Đúng vậy"
"Thư tiểu thư. Tôi là trợ lý của thầy A Hạc, Phương Văn Thừa" Giọng nói của Phương Văn Thừa lập tức ôn hòa "Là như vậy, bởi vì cuối tháng này trước phải đem ca khúc giao cho Hoa Cảnh Yêu, vì phải đảm bảo thời gian ghi âm đủ, cho nên chúng ta phải mai mốt liền bắt đầu ghi âm. Cô có thể sắp xếp thời gian được không?"
Thư Niệm bất ngờ "Mới vừa, mới vừa Lý đạo diễn nói với tôi là không cần hát mà"
"Đúng là như vậy. Vốn là chúng tôi cũng định tìm ca sĩ, nhưng không có tìm được ai thích hợp" Phương Văn Thừa nói "Cuối cùng vẫn chọn cô"
Thư Niệm nhắc nhở hắn "Mọi người hẳn nhớ lầm người rồi, tôi ca hát không dễ nghe"
Phương Văn Thừa rất kiên nhẫn "Không, chính là cô"
"Không nên tìm tôi" Thư Niệm nghiêm túc nói "Tôi sẽ làm ảnh hưởng với độ tiến triển hơn nữa đến lúc đó lúc truyền cho công chúng, có khi còn bị mọi người chê bai, nếu cuối tháng mới đến ngày yêu cầu của bên kia, có thể tôi mất tận ba tuần mới ghi âm xong bài hát"
"Không cần" Phương Văn Thừa nói "Ghi âm một bài hát, bình thường chỉ cần một đến hai giờ"
"..." Thư Niệm hoài nghi hắn căn bản không nghe hiểu ý từ của cô trong lời nói lúc này
"Bây giờ thời gian gấp gáp, nếu như luyện tập sau này, hiệu quả vẫn không như ý muốn, chúng tôi sẽ cân nhắc thay đổi người. Nhưng bây giờ vẫn là ưu tiên, chọn cô tới hát, như vậy mới có thể có bộ phim hoàn mỹ được"
Thư Niệm có chút khó hiểu,nhưng cũng không biết làm sao để cự tuyệt
"...Được"
"Ngoài ra, thầy A Hạc đều dùng phòng ghi âm của riêng mình, có thể phải làm phiền cô đi đến một chuyến. Lát tôi sẽ gửi cho cô địa chỉ"
Thư Niệm hỏi "Là ghi âm đó ở đâu?"
Phương Văn Thừa rất sảng khoái nói "Ở nhà thầy A Hạc"
Biểu tình của Thư Niệm cứng đờ
Tựa hồ là phát giác sự do dự của cô, giọng của Phương Văn Thừa mang theo sự áy náy "Thật sự làm phiền cô rồi, bởi vì thầy A Hạc đi đứng không thuận lợi, cho nên thầy ấy cũng đem công việc ở nhà mà làm"
Nghe nói như vậy, Thư Niệm không cự tuyệt nữa "Được, tôi sẽ đúng giờ mà qua"
.............
Thư Niệm dựa theo địa chỉ cùng với thời gian mà Phương Văn Thừa gửi tới, đúng giờ xuất hiện bờ sông bên cạnh có một vườn hoa, là một chung cư ở trong thành phố, tiểu khu hạng sang
Đến một cái, Thư Niệm liền nhận ra Phương Văn Thừa
Chính là ngày đó người đã giúp Tạ Như Hạc đẩy xe lăn, cũng là người đã dạy cô ca hát vào ngày đó
Mi mắt Thư Niệm giật giật, đi tới
Phương Văn Thừa nhìn về phía cô, nở một nụ cười, lại tự giới thiệu mình một phen "Thư tiểu thư, tôi là trợ lý của thầy A Hạc, tên Phương Văn Thừa"
Thư Niệm gật đầu một cái "Xin chào, tôi tên Thư Niệm"
"Vậy giờ chúng ta đi lên"
"Được"
Nhà của Tạ Như Hạc ở tầng mười sáu
Phương Văn Thừa dẫn cô lên lầu, hai người một trước một sau vào cửa nhà, đứng ở cửa mà đổi giày
Thư Niệm rất ít đến nhà người khác, lúc này cảm thấy bức rức, tâm tình cũng có chút hoảng, lo lắng chuyện gì không tốt sẽ phát sinh. Cô nắm ống tay áo, vểnh môi không lên tiếng
Phương Văn Thừa mang Thư Niệm vào phòng khách
Phòng khách không có gì nhiều đồ dư thừa, phần lớn đều là những thứ cơ bản được xài trong nhà. Vừa đi tới, có thể thấy bóng người của Tạ Như Hạc. Anh đang ngồi ở bên cạnh ghế sa lon, mặc quần áo rộng thùng thình, trên tay ôm cây ghita, thấp mắt nhìn dây đàn, không tập trung nhưng yên lặng
Phương Văn Thừa còn không chưa đề cập chuyện này với Tạ Như Hạc. Chưa từng nghĩ anh sẽ ở phòng khách, giờ phút này lại phá lệ "Thầy A Hạc, trước kia ngài chỉ định ca sĩ, tôi đã mang người tới"
Quả thật nghe được hai bước chân khác nhau
Tạ Như Hạc không ngẩng đầu, giọng nói mang lạnh lẽo "Vậy cậu có thể tiễn người đó về"
Phương Văn Thừa nhắm mắt nói "Là Thư..."
Tạ Như Hạc hôm nay tâm tình cực kì kém, trực tiếp cắt đứt lời hắn nói "Tôi lúc nào kêu mang ca sĩ tới?"
"..."
"Không nói với tôi trước một tiếng" Tạ Như Hạc chơi dây đàn, khóe môi cong lên, khẽ cười một tiếng "Tôi đây là bãi rác sao? Người nào cũng vứt sang đây?"
Yên lặng mấy giây
Phương Văn Thừa cảm thấy tình cảnh bây giờ quả thực lúng túng, biểu tình xin lỗi "Xin lỗi, thầy A Hạc hôm nay tâm trạng không được tốt lắm, trước tiên tôi mang cô về đã"
Thư Niệm cảm thấy có chút khó chịu, miễn cưỡng nói "Không sao"
Một khắc sau, tiếng nhạc của đàn liền ngừng lại
Tạ Như Hạc chợt ngẩng đầu lên
Lời editor: Là chương đầu tiên mà Na vừa edit vừa beta ấy. Có chút sốt ruột một chút nhưng mong mọi người vẫn có thể đọc vui vẻ. Lần cuối chúc mọi người happy New Year nhé. Nhớ like và follow team nhé