"Ừ?" Thư Niệm phản ứng chậm vỗ một cái, một lúc không hiểu những gì anh nói, chỉ có thể theo bản năng mà nói "Có thể, có thể...."
Lời nói vừa dứt, hai người liền im lặng.
Nhưng cũng không quá lúng túng.
Tại cầu thang nhỏ hẹp.
Tạ Như Hạc đứng cách cô chưa được nửa mét. Anh đứng dưới cô một bậc thang, nhưng vẫn có thể nhìn rõ là cao hơn cô rất nhiều. Sắc màu ấm áp của riêng anh phát ra, vầng sáng tinh tế, dưới ánh mắt có một ánh sáng mờ mờ.
Khuôn mặt không giống những người bình thường xung quanh vẫn là lạnh lùng như vậy, nhưng lại thêm mấy phần ôn nhu.
Nhận ra được Thư Niệm đang đờ người, Tạ Như Hạc nâng ánh mắt, cầm cổ tay cô.
Ngón tay của anh hơi lạnh, giống như là trên làn da đột nhiên có thêm khối băng, Thư Niệm theo bản năng mà co rúm lại. Động tác Tạ Như Hạc ngừng một lát, cũng không tăng thêm lực, ngón tay khẽ đụng vào lòng bàn tay cô một cái.
Giống như là không thèm để ý tới động tác nhỏ ấy, hoặc là cố tình đụng chạm vậy.
Sau đó, Tạ Như Hạc lại lấy chìa khóa trả lại trong bàn tay của cô.
"Em mở cửa ra đi"
................
Thư Niệm không biết tại sao mọi thứ lại phát triển thành như vậy.
Cô đến phòng bếp lấy hai cái ly, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Ánh mắt lại rơi trên cổ tay của mình, chỗ mà Tạ Như Hạc vừa đụng vào vẫn còn mang theo nhiệt độ của anh, nóng rực khiến cơ thể nóng lên, liên tục không dừng lại.
Thư Niệm cảm thấy có chút không được tự nhiên, ngốc nghếch mà lấy nước lạnh rửa cổ tay.
Phòng khách rất an tĩnh, từ nơi nay mơ hồ có thể nghe được âm thanh của nước đã sôi lên. Trừ cái này ra, lại không còn âm thanh nào khác. Cô khó hiểu có thể cảm thấy được anh phá lệ mà đứng ở đây rõ ràng, tựa như là đang ở nơi nào đó nhìn cô
Là làm người ta vừa có cảm giác yên ổn, vừa khẩn trương không biết nên để tay chân chỗ nào.
Thư Niệm điều chỉnh lại tâm trạng, cầm hai ly nước trở lại phòng khách.
Tạ Như Hạc ngồi trên ghế sa lon, lúc này đang cầm một quyển tiểu thuyết trên bàn trà mà lật xem. Thấy cô trở lại, anh để đồ xuống, từ tay cô nhận ly nước.
Thư Niệm chần chừ ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhìn anh cầm ly ấm nước nóng, đem nước sôi rót vào trong ly, rồi sau đó lại đổ một chút nước lạnh vào
Anh đi xung quanh một chút, thuận miệng hỏi "Em sống ở đây một mình?"
"Ừ" Thư Niệm nhỏ giọng nói "Mẹ tôi tái hôn, vừa vặn tôi... đoạn thời gian đó bị bệnh, liền dời đến nơi này. Không sống cùng bọn họ"
Tạ Như Hạc ừ một tiếng, không hỏi lại.
Thư Niệm cũng không biết nên nói cái gì, lặng lẽ chờ câu trả lời của anh.
Trầm mặc một lúc.
Dường như cân nhắc rất nghiêm túc, Tạ Như Hạc một mực không có mở miệng.
Thời gian cứ chậm chập trôi qua, để cho tâm tình Thư Niệm khó hiểu mà lo âu. Cô cúi đầu nghịch ngón tay, không nhịn được hỏi "Anh suy nghĩ kỹ chưa?"
Giọng nói Tạ Như Hạc lười biếng "Còn đang suy nghĩ"
".." Mặc dù biết anh đang cân nhắc, hơn nữa còn là chính cô chủ động nói lên. Nhưng thời gian anh suy nghĩ lâu như thế mà không ra được câu trả lời, có thể là rất khó khăn.
Thư Niệm buồn buồn nói "Được, anh cứ từ từ suy nghĩ"
Một giây kế tiếp, Tạ Như Hạc đột nhiên nói một câu "Nếu không thì em cũng cân nhắc đi"
"A?" Thư Niệm ngây ngốc há miệng "Tôi thì cân nhắc cái gì..."
Tạ Như Hạc mặt không thay đổi thu hồi tầm mắt, ánh mắt không được tự nhiên "Cân nhắc là bây giờ tôi cũng đã tỏ tình với em rồi, xem em sẽ đồng ý hay là để tôi tiếp tục theo đuổi em, cho đến em đồng ý mới ngưng"
Giọng của anh phá lệ nghiêm túc, giỗng như là rất nghiêm túc hỏi ý kiến cô.
Không có một chút đùa giỡn.
Thư Niệm nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt khiếp sợ "Ý của anh là,.. anh không ngại sao?"
"Tôi không để ý cái này"
Nghe vậy, Thư Niệm trầm mặc một hồi, đột nhiên đứng lên, hai chân trần, lộc cộc chạy đến tủ sách bên cạnh, rút mấy cuốn sách ra. Cô quay lại, giống như là tặng quà vậy, đem sách nhét vào ngực Tạ Như Hạc.
Bị động tác bất thình lình của cô mà giật mình, Tạ Như hạc ngây ngẩn nói "Đây là cái gì?"
Thư Niệm mở một quyển trong đó ra " Là sách liên quan tới PTSD, có ghi những triệu chứng" Cô lật tới nơi nào đó, nhỏ giọng cho anh đọc "Trong lòng sẽ phản ứng uất ức, thường biểu hiện là tuyệt vọng, bất lực, áy náy, mất đi sự tự tin cùng tự ái, không có cảm giác an toàn, trong người thường có những hành động nghiêm trọng như tử tự..."
Tốc độ nói của cô càng nhanh, giống như là có chút lo âu.
Tạ Như Hạc đột nhiên cắt đứt cô, nghiêm túc nói "Thư Niệm, anh sẽ đi tìm hiểu"
Thư Niệm rũ mắt, thấp giọng nói "Tôi một mực có đi gặp bác sĩ tâm lý. Trước đó thường uống rất nhiều thuốc, sau đó bác sĩ đề nghị nên giảm số lần dùng thuốc, bây giờ chưa uống viên nào"
"..."
Thư Niệm không chắc chắn, nhấn mạnh "Bác sĩ cũng nói tình trạng của tôi vô cùng tốt..."
Tạ Như Hạc nói "Anh biết"
"Chính là..." Nghe lời nói của anh, hốc mắt của Thư Niệm cay cay, bỗng nhiên có cảm giác muốn khóc "Tôi bây giờ tốt hơn rất nhiều, không nghiêm trọng như vậy, sẽ không giống những tin đồn dọa người kia..."
Muốn cho anh hiểu rõ ràng.
Lại lo lắng sau này anh hiểu rồi, sẽ rút lui.
Luôn sẽ có đặc biệt mong muốn thứ gì đó, muốn có, đem hết toàn lực mà giải thích, tận lực che giấu những điều thiếu sót của mình thu nhỏ lại trong mắt anh, nhưng lại không quá chắc chắn, không dám nói hết những gì mình biết.
Tạ Như Hạc mím môi, thẳng thừng nói "Anh không ngại"
Thư Niệm dừng lại mấy giây, rất nhanh lại mở miệng, giọng nói có chút run rẩy "Tôi cảm thấy đã nói như vậy, anh cũng không thể nào mà không có sự băn khoăn..."
"Coi như là em không nói đi" Tạ Như Hạc bình tĩnh nói "Anh cũng sẽ không băn khoăn"
Chớp mắt một cái
Tất cả sự lo âu và sợ hãi hoàn toàn bay đi, chỉ còn lại là cảm thấy mình quá may mắn. Thư Niệm mù quáng, lập tức cúi đầu xuống, nức nở nói "Em là muốn chờ bệnh hoàn toàn tốt lại sau đó mới nói..."
Nhưng lại không nhất định có thể chờ được đến ngày đó.
Bệnh tâm lý hoàn toàn rất khó chữa, Thư Niệm biết.
"Em muốn chờ sao?" Tạ Như Hạc tiến tới, dùng đầu ngón tay lau sạch nước mắt của cô, ánh mắt nhìn cô chằm chằm "Trước đây anh cũng giống như em nghĩ vậy, muốn chờ chân anh hoàn toàn bình phục rồi mới suy nghĩ thêm về chuyện này"
"..."
"Nhưng bây giờ cảm thấy" Khóe miệng Tạ Như Hạc cong lên "Đúng là không cần phải như vậy"
Thích một người, muốn cùng anh chung một chỗ, không nên có điều kiện ưu tiên. Đây là quyền lợi của bất kỳ người nào, lấy ở đâu ra mà làm những điều kiện như vậy, lấy ở đâu ra sự kiễn nhẫn chờ đợi không cần thiết.
Những thứ kia muốn sẽ trở nên tốt hơn, tâm tình cũng trở nên hoàn mỹ hơn, là để có động lực khiến tình cảm vững chắc hơn, mà không phải hạn chế chướng ngại. Bởi vì những chuyện này, đều có thể cùng người kia làm, cũng cùng đối phương mà hoàn thành.
Yêu không chỉ là mong muốn, còn là sự báo đáp.
Giọng nói của Thư Niệm còn mang giọng mũi "Cái này không giống nhau"
Tạ Như Hạc rất kiên nhẫn "Nơi nào không giống?"
"Anh đã rất tốt rồi" Thư Niệm tự ti nói "Còn em thì chưa biết"
Tạ Như Hạc nghiêng đầu, thấp giọng hỏi "Vậy anh cùng em trải qua, không tốt sao?"
Thư Niệm nói "Đây đối với anh không phải không công bằng sao?"
Nếu như biết có một ngày sẽ thích anh như vậy.
Thư Niệm rất muốn trở lại nửa năm trước, trở lại cái ngày gặp Tạ Như Hạc, vào lúc đó nói cho anh, là mình rất thích anh, sau đó sẽ giúp anh từ từ thay đổi.
Cô cũng muốn cùng anh, cùng nhau vượt qua những thời gian chịu đựng khó khăn.
"Vậy em liền đối với anh không công bằng một chút là được"
".." Bởi vì lúc này nhìn bộ dạng thản nhiên không ngần ngại chút nào của anh, nội tâm của Thư Niệm càng ngày càng bất an, không nhịn được liền sinh khí "Anh không nên như vậy, anh phải nghiêm túc vào"
Tạ Như Hạc sững sốt một cút "Cái gì?"
Tâm tình Thư Niệm buồn rầu cảm thấy mình khẩn trương về chuyện này lâu như vậy, ở trong lòng anh lại giống như chẳng qua là một chuyện nhỏ không đáng kể "Anh phải suy nghĩ thật kỹ, đây là đại sự của đời anh đấy"
"..." Bởi vì câu cuối cùng của cô, Tạ Như Hạc dừng mấy giây, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Ánh mắt của Thư Niệm còn hồng hồng, chợt ngẩng đầu, cả giận nói "Anh tại sao lại cười em?"
Giống như chỉ là một con cún nhỏ đang xù lông.
Tạ Như Hạc không lên tiếng, khóe miệng như cũ vẫn cong lên, không phân nửa thu lại.
Thư Niệm không muốn để ý đến anh "Em cũng đâu nói sai"
"Ừ, xin lỗi" Trong lời nói Tạ Như Hạc còn mang theo nụ cười "Anh không nên cười"
Anh thừa nhận lỗi của mình rất nhanh, nhưng không có nửa điểm áy náy.
Thư Niệm còn đang tức giận, không lên tiếng.
Tạ Như Hạc cũng không nói thêm, yên lặng nhìn cô chằm chằm, lông mi cùng với cặp mắt thâm thúy đa tình kia. Ánh mắt của anh giống như có mang theo nhiệt độ vậy, chuyên tâm mà đốt lửa.
Trong nháy mắt cô liền nguôi giận, mất tự nhiên mở mắt "Anh không nên nhìn em"
Tạ Như Hạc nhíu mày "Không thể nhìn sao?"
"Cũng không phải là không thể nhìn.." Thư Niệm khẩn trương đến nỗi hô hấp không đều, thanh âm mềm nhũn "ừ, đừng nhìn em chằm chằm như thế, làm vậy em sẽ cảm thấy..."
"Cảm thấy cái gì?"
Thư Niệm cũng không biết hình dung thế nào với cái tâm tình này.
Cô dè dặt ngẩng đầu, nhìn về phía Tạ Như Hạc một cái. Thấy cặp ánh mắt đào hoa của anh giống như đang phóng điện qua, cái này được gọi là đang quyến rũ. Cô nhịn không được liền đem hết những gì trong lòng nói ra "Anh làm vậy giống như đang quyến rũ em"
Hai chữ "Quyến rũ" kia cô nói cực kỳ nhỏ giọng
Nhưng Tạ Như Hạc vẫn nghe được rõ ràng. Sắc mặt anh cứng đờ, hình dáng trở nên hết sức mất tự nhiên, giống như là bị cô chọc phá tâm tư của mình vậy.
Trong nháy mắt anh không biết nên trả lời thế nào trong tình huống thế này.
Đề tài lập tức bị kéo xa.
Thư Niệm cảm thấy lời nói lúc nãy không quá đáng, đầu óc hỗn loạn trống không. Sợ anh sinh khí, cô khó khăn xé đề tài "Hình như là trễ lắm rồi"
"..."
Thư Niệm cầm bình nước nói "Nước nguội mất rồi, để em đi nấu lại"
Cô cầm bình nước lên, đi tới máy nước uống rót nước.
Bên trong phòng nhỏ hẹp chỉ có thể nghe được âm thanh nước chảy.
Đột nhiên yên tĩnh, làm cho tình cảnh trở nên lúng túng.
Thư Niệm rầu rĩ một hồi muốn cùng anh nói gì đó.
Đúng lúc cô bấm nút tắt nước đi, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Tạ Như Hạc.
"Thư Niệm. Anh không biết em có biết hay không, lần thứ hai ở bệnh viện thấy em lần đó, điện thoại di động là anh cố ý ném, bởi vì thấy em cùng người đàn ông khác đứng chung một chỗ"
Thư Niệm dừng lại, quay đầu nhìn anh.
"Anh cùng em nói, đang đợi Phương Văn Thừa lái xe tới, còn phải đợi một thời gian, nhưng thực ra cậu ta đang ở đậu xe rất gần chỗ đó. Tay anh thật ra thì rất tốt, chỉ là muốn tìm lý do để khiến em có thể ở chung một chỗ với anh"
"Về sau thử âm, cũng là anh cố ý tình tìm Lý Hoành, để cho hắn ta tìm người diễn viên mới tới thử âm. Bởi vì muốn gặp em"
"Sinh nhật ngày đó gọi điện thoại cho em, là bởi vì hồi xưa lúc đi tìm em, thấy em cùng Từ Trạch Nguyên đang nói chuyện"
Tốc độ nói của anh rất chậm, giống như là đang nhớ lại, hoặc như là bởi vì hành động của mình có chút tội lỗi. Trong lúc nói những lời này ra, tầm mắt Tạ Như Hạc đều đặt ở trên người cô, không có một tia né tránh.
Thư Niệm cùng anh đối mắt, rơi vào ánh mắt thâm thúy của anh.
"Em nói chúng ta đã biết nhau đã mười năm, thời gian qua rất nhanh" Tạ Như Hạc liếm liếm khóe môi, khan giọng nói "Nhưng anh không có nói cho em nghe, anh thích em, cũng mười năm"
"..."
"Từ chúng ta quen biết, đến khi tách ra, một lần nữa gặp lại khoảnh khắc như trước kia. Anh không có thích qua bất kỳ người nào, cũng chưa từng nghĩ đến việc quên em đi, đi thích người khác"
"Không phải như em nghĩ, bởi vì cùng em quen biết nhau thời gian dài, mới thích em. Là bởi vì thích em, mới có thể nghĩ hết biện pháp, muốn cùng em đứng chung một chỗ"
"Cũng không phải là không có nghiêm túc đối với việc này có băn khoăn hay không, là anh cảm thấy không cần thiết. Những chuyện khác, đối với anh mà nói đều không cần thiết, bởi vì anh chỉ muốn cùng em đứng chung một chỗ"
"Vĩnh viễn muốn một mực cùng em đứng chung một chỗ"
Anh không phải là người giỏi biểu đạt.
Lúc nói những lời này, anh tựa hồ phá lệ khẩn trương, mặt cũng đỏ lên. Giống như biến thành cậu nhóc mười mấy tuổi mới lớn, cái gì cũng không hiểu, chỉ muốn đem cả trái tim của mình hiến tặng cho cô gái mình thích.
Không nghĩ đến việc giấu tình cảm.
Chỉ muốn nói cho cô biết, anh thích cô bao nhiêu.
Để cho cô có thể hoàn toàn yên tâm.
Thư Niệm ngây ngốc tại chỗ, môi giật giật, nhưng không nói được gì.
Nói xong những lời này, vẻ mặt Tạ Như Hạc hết sức không được tự nhiên, đứng lên "Anh thích em, em có thể suy nghĩ một chút, có muốn cùng anh đứng chung một chỗ hay không"
"..."
Anh nhẹ giọng bổ sung "Anh sẽ đối xử với em thật tốt"
Thấy Thư Niệm chậm chạp không nói gì, Tạ Như Hạc cũng không gấp cần câu trả lời, chỉ nói "Em có thể suy nghĩ kỹ rồi nói với anh. Trễ lắm rồi, anh về trước"
Thư Niệm nhìn anh chằm chằm, nhìn có chút mờ mịt.
Tạ Như Hạc sờ gáy một cái "Em ngủ sớm một chút"
Anh nhấc chân bước đến chỗ cửa, đúng lúc đang muốn mở cửa.
Sau lưng vang lên bình nước nóng được đặt lên bàn, cùng với tiếng bước chân chạy tới. Kèm theo là thanh âm cùa Thư Niệm "Tạ Như Hạc"
Tạ Như Hạc quay đầu.
Ánh mắt của Thư Niệm rất sáng, giống như là mười phần khẩn trương, gò má đỏ bừng, hô hấp cũng tỏ ra sự dồn dập. Cô đi tới trước mặt anh, nhét bàn tay của mình vào lòng bàn tay của anh mà nắm chặt, thấp mắt trịnh trọng nói "Em đồng ý"
"..."
"Em cũng sẽ đối với anh thật tốt" Cô nhỏ giọng nói