"..." Thư Niệm cảm thấy lời của anh nói rất quái lạ, mắt tròn thoáng trừng lớn một chút, vẻ mặt buồn bực lại cổ quái, "Em sẽ mắng anh."
Tạ Như Hạc mở cửa ra vào, không có lên tiếng.
Thư Niệm thu hồi ánh mắt, rũ đầu xuống, tự hỏi bản thân mình, nhìn qua giống như đang tỉnh lại.
Hai người trầm mặt đi một đoạn đường, đều không chủ động nói chuyện. Một lát sau, giống như không nghĩ ra, Thư Niệm không nhịn được hỏi: "Em mắng anh lúc nào."
Thấy cô tựa hồ rất để ý, Tạ Như Hạc nghĩ nghĩ, thay đổi lời giải thích: "Không có, nhưng em sẽ giảng đạo lý với anh."
"Ồ." Thư Niệm nhớ lại phương thức trước kia mình ở cùng anh, cảm thấy lời giải thích này có thể chấp nhận. Cô rất chú ý hình tượng, gật đầu như gà mổ thóc, "Là giảng đạo lý, không phải mắng anh."
Nói xong, Thư Niệm còn hết sức cường điệu nói lại một lần: "Em chưa bao giờ mắng anh."
Tạ Như Hạc trầm mặc, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Thư Niệm đợi thật lâu, không nghe thấy anh trả lời. Lúc này, anh trầm mặc như là đang im lặng phản bác cô. Cô mím mím môi, có chút không vui: "Sao anh lại không nói chuyện?"
Tạ Như Hạc còn kịp chưa trả lời.
Thư Niệm dứt khoát hỏi: "Có phải anh cảm thấy lời của em nói không đúng."
Tạ Như Hạc lắc đầu: "Không có."
Thư Niệm cau mày, bắt đầu nghiêm túc giáo huấn anh: "Vậy anh phải trả lời em. Lời của em nói, anh cũng không phản ứng. Sau đó lại không nói lời nào, như vậy rất không tốt, rất không lễ phép."
Tạ Như Hạc sững sỡ, thấy mặt cô căng thẳng, thậm chí có cảm giác trở lại quá khứ.
Anh lúng ta lúng túng nói: "Anh đang nghe em nói chuyện."
Thư Niệm không có tiếp nhận lời giải thích của anh: "Cũng không phải dùng lỗ tai, miệng của anh không thể nói chuyện."
Lời của cô làm Tạ Như Hạc cũng cảm thấy anh làm vậy không tốt lắm. Anh liếm môi, lúc anh đang muốn từ từ nhận sai, Thư Niệm đột nhiên lại nói một câu: "Nếu anh cảm thấy lời của em không đúng, anh có thể trực tiếp nói cho em biết."
"..."
Giọng điệu Thư Niệm rất chân thành: "Em sẽ không tức giận, tính tình em rất tốt."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô một chút, luôn cảm thấy cô hiện tại đang giận rồi. Anh giơ tay sờ sờ sau gáy, chần chờ nói: "Không cảm thấy em nói không đúng."
Thư Niệm ồ một tiếng, nói thầm: "Anh có chuyện có thể nói thẳng, em rất hiểu lý lẽ."
Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đăm chiêu.
Cô nói chuyện cùng bình thường có chút không giống nhau, nghe tới cũng cổ quái. Nói hai câu, cô liền bắt đầu khoe khoang, đồng thời không chút nào dịu dàng. Đơn giản thô bạo, xem ra như là muốn tẩy não Tạ Như Hạc.
Qua một trận.
Tạ Như Hạc mặt mày chuyên chú: "Có chuyện có thể nói thẳng?"
Thư Niệm nghiêm mặt gật đầu.
Hắn nghiêng đầu, sống lưng tùy theo cong xuống, nhìn thẳng cô. Lông mi dày dài nhỏ, hai bên giống nhau, quăn xoắn cong lên, hai con ngươi sáng rực đen nhánh.
Lúc này uất khí trong lòng Thư Niệm nháy mắt tản xa mười vạn tám ngàn dặm.
Cô cố nén khẩn trương, đối mặt anh 3 giây, sau đó vẫn là kìm lòng không được chuyển mắt đi chỗ khác.
Sau một khắc, Tạ Như Hạc khàn khàn giọng nói: "Ở bên ngoài có thể hôn em sao?"
-
Đến bệnh viện.
Thư Niệm buông tay Tạ Như Hạc, nhìn có chút bất an. Cô theo bản năng nhìn Tạ Như Hạc một chút, nhìn thấy ánh mắt trấn an của anh, mới lấy dũng khí tiến vào phòng khám khoa tâm lý.
Tạ Như Hạc chờ cô ở bên ngoài.
Một đoạn thời gian rất dài không gặp Vương Nguyệt rồi.
Thư Niệm ngồi ở trước mặt cô ấy, lên tiếng chào hỏi Vương Nguyệt.
Vương Nguyệt cười cười với cô, ôn hòa hỏi cô những chuyện xảy ra gần đây, tình huống của cô cùng với triệu chứng.
Thư Niệm tốc độ nói chầm chậm, chính xác nói cho cô ấy khái quát.
Không muốn ra ngoài, bị tiếng động rất nhỏ hù dọa.
Phần lớn thời gian tâm tình đều rất xấu, đột nhiên sẽ sinh ra cảm giác áy náy.
Trạng thái ngủ không tốt, thường ngủ mơ.
Tâm tình tiêu cực, lại bởi vì một chi tiết rất nhỏ mà lặp đi lặp lại hồi ức.
Kháng cự tiếp xúc với người có thể nhắc đến sự kiện bị tổn thương, chủ động tránh mọi kích thích.
Rất khó để tập trung sự chú ý.
Tim đập nhanh, hồi hộp,tim đập nhanh hơn, khó thở, có cảm giác ngạt thở sắp chết.
Vương Nguyệt yên lặng nghe xong, thỉnh thoảng dẫn dắt một ít cho cô. Sau đó làm đánh giá cùng chẩn đoán cho Thư Niệm một lần nữa, để cô thực hiện thang đo tự đánh giá triệu chứng và thang đo tác động sự kiện để đo mức độ chấn thương.
Kết quả là, sự thay đổi cơ thể ở tầm vừa phải, uất ức vừa phải, và lo lắng nghiêm trọng.
Hai tiếng sau, Thư Niệm ra phòng.
Tạ Như Hạc đang ngồi ở trên ghế phía ngoài, trên tay cầm điện thoại di động, nhưng sự chú ý phần lớn lại đặt trong phòng. Rất nhanh anh liền chú ý tới Thư Niệm đi ra, đứng lên đi tới trước mặt cô.
"Thế nào?"
Thư Niệm đem đồ trong tay đưa cho anh: "Phải đi kê đơn thuốc."
Tạ Như Hạc tiếp nhận: "Hả? Phải uống thuốc sao?"
Thư Niệm cảm xúc không tốt lắm, cúi đầu: "Ừ, uống thuốc. Sau đó mỗi tuần một lần đến trị liệu."
Tạ Như Hạc cầm tay cô: "Làm sao không vui."
"So với em tưởng tượng." Thư Niệm xoa mắt, "Còn nghiêm trọng hơn một chút."
Tạ Như Hạc ừm một tiếng: "Trị liệu tốt liền không sao."
Nghe anh nói, Thư Niệm vừa khẩn trương lên, giọng điệu vừa cứng nhắc vừa không có sức, âm lượng cũng rất nhỏ: "Anh sẽ ở bên cạnh em?"
"Ừm." Tạ Như Hạc đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói, "Đi thôi, đi lấy thuốc."
Thư Niệm giương mắt nhìn anh, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tạ Như Hạc nói: "Làm sao không đi."
Thư Niệm khịt khịt mũi, con mắt có chút đau xót.
Luôn cảm thấy anh thật sự quá tốt.
Bất luận cô là cái dáng gì, tình trạng là thế nào, anh dường như đều có thể chấp nhận.
Phản ứng của anh đều là không quá để ý.
Giống như tình trạng của cô biến xấu, sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người bọn họ chút nào. Anh sẽ không ghét bỏ, chỉ coi đây là một chuyện rất bình thường, anh không cho rằng chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.
Không có cho rằng Thư Niệm mắc phải bệnh này, giữa quan hệ của hai người bọn họ, cô liền rơi vào địa vị thấp kém.
Mỗi lần cô vì bất an mà hỏi chuyện.
Anh chưa bao giờ sẽ mất kiên nhẫn, cũng sẽ không đối xử qua loa.
Luôn làm cô cảm thấy rất tốt.
Cảm thấy thế giới này vẫn rất tốt đẹp.
Nghĩ đến vừa rồi trực tiếp trầm mặc, không hề trả lời câu hỏi của anh, Thư Niệm hơi áy náy. Cô lề mà lề đi đến trước mặt anh, xoắn xuýt trong chốc lát, sau đó nhỏ giọng nói ba chữ: "Có thể."
Tạ Như Hạc không kịp phản ứng: "Hả?"
"Chỉ là..." vành tai Thư Niệm đỏ lên, ra vẻ trấn định, "Ở bên ngoài anh có thể hôn em."
"......"
Tạ Như Hạc ánh mắt dừng lại, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cô. Vẻ mặt của anh sâu xa, có mấy phần kiều diễm, giơ tay cọ xát khóe mắt của cô: "Nơi này quá nhiều người rồi."
Lời này cùng khéo léo từ chối không có khác biệt.
Trong nháy mắt vẻ mặt trấn định tự nhiên của Thư Niệm tan rã, lập tức cúi đầu giả chết.
Tạ Như Hạc thu tầm mắt lại, kéo cô đi về phía trước.
Không bao lâu, Thư Niệm lại nghe được Tạ Như Hạc đã mở miệng, ngữ khí lười nhác mà hững hờ."Bên kia ít người."
-
Hai người không ở bên ngoài lâu.
Tạ Như Hạc dẫn Thư Niệm tiến vào một cửa hàng đồ ngọt gần đó, cho cô chọn mấy cái bánh ga tô. Thấy mắt cô nhìn chằm chằm một tiệm trà sữa bên ngoài, anh lại dẫn cô đi mua một ly.
Sau đó liền trở về nhà.
Thư Niệm tiến vào phòng tắm rửa chân.
Lúc đi ra, liền nhìn thấy Tạ Như Hạc đã lấy đồ vật từ trong túi, đặt ở bàn trà. Giờ khắc này, anh đang ngồi ở trên ghế sa lon, xem bệnh án cùng các loại giấy tờ cửa Thư Niệm.
Thư Niệm đi chân trần qua ngồi bên cạnh anh.
Tạ Như Hạc ngẩng đầu nhìn cô một cái, bỗng cúi người xuống, nắm mắt cá chân nàng. Đột nhiên bị động tác của anh hù dọa, Cơ thể Thư Niệm cứng đờ nhìn anh: "Anh muốn làm gì."
Anh không nói, rút mấy tờ khăn giấy lau khô nước trên chân cô.
Thư Niệm hoàn toàn không dám động: "Để em tự lau đi......"
Tạ Như Hạc động tác rất nhanh, thấp giọng nói: "Lau sạch rồi."
Thư Niệm "À" lên một tiếng, chân không được tự nhiên cuộn lại. Cô ho nhẹ hai tiếng, làm bộ không thèm để ý, cầm lấy bánh ga tô trên mặt bàn, nhưng ánh mắt không nhịn được nhìn về Tạ Như Hạc.
Lúc này, Tạ Như Hạc nhìn chằm chằm mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thư Niệm thu tầm mắt lại, trầm mặc cầm lấy bánh ga tô ăn.
Không bao lâu, Tạ Như Hạc đột nhiên lẩm bẩm: "Có muốn trải thảm hay không?"
Thư Niệm ngẩng đầu: "A?"
Chỉ thấy ánh mắt của anh đã dời đến chân trần của mình, lông mày hơi nhăn, như là đang suy tư một chuyện rất trọng đại, sau đó tự nhiên nói qua: "Trải cái thảm lông đi."
"......"
-
Thư Niệm rất lâu chưa có uống thuốc.
Mấy ngày trước gạt Tạ Như Hạc lén lút uống thuốc, cô cũng không dám uống bừa. Bình thường mỗi ngày uống một viên, hôm nay Thư Niệm chỉ uống nửa. Tác dụng phụ tùy theo từng người, cô là đau đầu buồn nôn, còn có thích ngủ.
Trước mặt Tạ Như Hạc cô không dám biểu hiện ra.
Lúc đầu vô cùng đau đớn, Thư Niệm cũng không dám nói cho anh biết. Chỉ làm bộ buồn ngủ, lén lút chạy về trong phòng ngủ. Lúc khó chịu cũng chỉ làm bộ tâm tình không tốt.
Nhưng bây giờ Thư Niệm lúc nào không thoải mái, sẽ trực tiếp nói với anh.
Giống như khi còn bé lén lút đi ra ngoài bên ngoài chơi, không cẩn thận ngã bị thương, sau khi về nhà bởi vì đuối lý nên không dám nói cho Đặng Thanh Ngọc. Nhưng khi bị bà phát hiện, mặc dù bị mắng, nhưng sau đó lúc đau cũng dám nói ra.
Phản ứng Thư Niệm uống thuốc rất lớn, bởi vì chưa thích ứng.
Ăn điểm tâm trực tiếp nôn ra, còn có chút đau bụng. Bữa trưa cũng ăn không trôi. Tạ Như Hạc dụ dỗ cô ăn nửa bát cháo, sau đó cô liền trở về phòng, nằm, nhưng không ngủ.
Trong lòng buồn bực cùng cảm giác tim đập nhanh, còn thở không nổi.
Thư Niệm lăn một vòng trên giường, khó chịu đến muốn nổi nóng.
Rất nhanh, Tạ Như Hạc tiến vào, trong tay cầm máy tính bảng. Đại khái là không biết Thư Niệm uống thuốc khó chịu như vậy, bộ dạng của anh có chút không biết phải làm sao, hỏi: "Ngủ không được, có muốn hay không chơi game một chút? Hoặc là xem chút đồ vật."
Thư Niệm ngoan ngoãn gật đầu, nhận máy tính bảng.
Cô không biết phải làm gì, tâm tình không khỏi buồn bực.
Thư Niệm mở phần mềm xem video, tiện tay nhấn vào một bộ phim trực tuyến gần đây rất nổi. Cô ngồi dậy, tựa ở đầu giường.
Tạ Như Hạc ngồi bên cạnh cô như cũ, sờ sờ trán cô: "Còn rất khó chịu?"
Thư Niệm lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có."
Ánh mắt Tạ Như Hạc mang theo lo lắng, nhưng không nhiều lời.
Thư Niệm điều chỉnh vị trí một chút, khoảng cách giữa hai người gần chút. Cô đưa một nửa màn hình cho Tạ Như Hạc, để anh cũng thấy rõ nội dung trên màn hình.
Trên màn hình bộ phim bắt đầu chiếu.
Thư Niệm yên tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, nhìn cô gái xuất hiện nhiều nhất trên màn hình, luôn cảm thấy nhìn quen mắt. Cô do dự chỉ chỉ, hỏi: "Anh biết người này sao?"
Tạ Như Hạc tâm tư không đặt ở trên bộ phim. Nghe nói như thế, anh liếc mắt, thành thực nói: "Không quen biết."
Thư Niệm phản ứng trì trệ, chăm chú nhìn một lúc, nhìn tên diễn viên.
Tên nữ chính hiện lên ba chữ: Lâm Kỳ Kỳ.
Cô suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nhớ tới cô có biết người này. Cô quen biết khi đi buổi thử giọng lần trước, sau đó tìm thấy cô trên Wechat, hỏi cô có muốn đi thử vai hay không.
Thư Niệm phản ứng lại, tự nhiên gật gù, lại nhập tâm xem video.
Đầu bộ phim đã chiếu xong, bắt đầu tập thứ nhất, nữ chính xuất hiện tại trong hình, khí chất trong sáng, rất thích cười, đặc biệt làm người khác chú ý. Vẻ mặt Thư Niệm thất thần, lẩm bẩm nói nhỏ: "Cô ấy sao lại xinh đẹp như vậy."
Nghe vậy, Tạ Như Hạc nhìn sang.
Thư Niệm nhìn mắt anh, hỏi lại một lần: "Anh nhớ cô ấy sao?"
Tạ Như Hạc hoàn toàn không ấn tượng với khuôn mặt này: "Anh không quen biết."
"Chính là trước thử giọng thời điểm, anh mắng cô ấy." Thư Niệm tâm tình sa sút nói, "Sau đó cô ấy cho rằng anh thích cô ấy,có lẽ cô ta rất thích anh đi."
Tạ Như Hạc không quá lưu ý ừm một tiếng.
Thư Niệm mím môi, đột nhiên nổi nóng với anh: "Anh có phải cố ý hay không."
"......" Tạ Như Hạc quay đầu, không biết tại sao cô lại nổi giận, "Cái gì."Thư Niệm không trả lời, hơi di chuyển vị trí ôm máy tính bảng, thấy ánh mắt anh còn nhìn cô. Cô tắt video đi, nhét máy tính bảng vào trong chăn, rầu rĩ nói: "Em mới không cho anh xem."