• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đúng đó phu nhân không giúp được thì chúng tôi an ủi người



- Cháu kể đi ta và mọi người cùng nghe con kể



- Dạ vâng con sẻ kể



- Kể đi phu nhân



- Lúc nảy mọi người thấy em xuống hỏi nhà vào bếp hỏi Tiểu Mã ca ở đâu đúng không



- Đúng



- Lúc đó ta đang tỉa cành ở ngoài nên không biết con kể tiếp đi



- Mọi ngườu nói anh ấy đang ở ngoài vườn con nghe vậy vui vẻ chạy ra định kêu anh ấy vào ăn sáng rồi hôm nay đi chơi công viên một hôm vì lâu rồi con và anh ấy chưa đi chới,vừa ra con thấy anh ấy đang vui vẻ nói cười qua điện thoại với ai đó con không muốn ra làm phiền,liền núp sau phía gốc cậy kia để ai ngờ đâu....



- Phu nhân nghe được gì vậy



- Đúng đó cháu nghe được gì mà sao khóc dữ vậy



- Cháu nghe được anh ấy đang nói chuyện với người yêu



- Hả cậu chủ có người yêu



- Ta làm quản gia ở đây lâu như vậy lần nghe đó,ta tưởng cậu chủ chỉ có mình con thôi chứ



- Như vậy không nói gì con biết luôn cả cô người yêu của anh ấy không xa lạ gì với con cả



- Hả chuyện này rối nha



- Không ngờ tới bây giờ ta mới biết được cậu chủ như vậy



- Cô ấy là Lam Kha bạn học cùng thời cấp 3 với con,lúc đó cô ấy ghét con lắm nhiều khi còn đánh con nữa bây giờ mà biết con bị như vầy chắc cô ta cười vào mặt con nhỉ



- Không đâu phu nhân còn có chúng tôi mà



- Con yên tâm không sai dám làm gì con đâu có ta với mấy người này nữa mà



- Vâng còn còn nghe anh ấy nói chuyện kiểu cưng sủng với cô ấy rồi lúc nảy mọi người có thấy anh ấy đi ra với vẻ mặt lạnh không



- Thấy chứ phu nhân



- Chẳng lẻ con và cậu chủ cãi nhau sao



- Dạ đúng anh ấy còn lạnh nhạt nói với con rằng biết rồi thì nên biết thân biết phận không nên làm anh ấy và cô ấy nữa,nếu còn dám hãm hại cô ta con sẻ chết chắc với anh ấy



- Phu nhân đừng buồn nữa



- Cậu chủ quá đáng với cháu quá nhưng sao cháu vẫn yêu cậu chủ không bỏ



- Bởi anh ấy là người đưa con ra khỏi căn nhà của mẹ kế ra ngoài sống một cuộc sóng tự do như bây giờ



- Phu nhân có mẹ kế



- Ừm



- Tội cho con bây giờ quên đi chuyện đó hết đi bác điện kêu mama cậu chủ về



- Nhưng như vậy mama anh ấy sẻ mắng anh ấy chết mất



- Kệ cậu ấy đi phu nhân cậu ấy không yêu thương quan tâm phu nhân vậy phu nhân lo lắng cho cậu ấyàm gì



- Nhưng...



- Không nhưng nhị gì hết ta vừa điện cho phu nhân bà ấy đang mua vé bay từ Canada về đây kêu mọi người đâu con đi chơi chiều bà ấy về tới hả về



- Vâng



- Còn việc nhà làm sao bác chúng ta đưa phu nhân đi nhưng không ai làm việc cậu chủ sẻ đuổi chúng ta đi mất



- Không sao mama cậu chủ nói cứ để đó đi đưa phu nhân đi đi cho xã street



Mọi người đưa cậu vào nhà thay đồ gọn gàng cùng nhau đi mua sắm,ăn uống vui chơi tiền do mama anh chuyển khoảng cho quản gia lo liệu hết để đưa cậu đi chơi cho thỏa mái quên đi chuyện do thằng con trai trời đánh của bà làm



Dãy phân cách bên anh



Anh lúc này rất tức giận về cậu hậm hực lái xe đi tới nhà ả. để đón ả đi chơi, mua sắm không ngờ anh vào chung một công viên giải trí mà cậu với mọi người cùng đi,anh dắt tay ả đi chơi đủ chỗ tới chỗ bán kem không ngờ lại gặp cậu anh bất ngờ nắm chặt tay cậu hỏi



- Ai cho cậu đi ra ngoài hả



- Em....



- Xin lỗi cậu chủ cậu mau bỏ tay phu nhân ra đi ạ



- Tại sao tôi phải buông tay cậu ta ông có quyền gì hả



- Dạ là mama của cậu kêu tôi đưa cậu ấy đi chơi chiều bà ấy về



Hết



Đoán xem tại sao mama anh lại biết cậu nha và mama anh sử ả ra sao

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK