Tối đó Tiêu Mỹ Trinh thật sự đến quán bar, lúc đầu cô không hề có ý định đến nhưng chẳng hiểu sao khi nãy trong lúc nói chuyện với Trình Giai Giai thì Từ Minh Viễn lại nhắn đến, cô nàng cũng không biết từ đâu mà anh ta có số của cô nàng.
Đứng trước tiếng nhạc sập sình vô cùng khó chịu, Tiêu Mỹ Trinh hỏi phục vụ phòng mà Từ Minh Viễn đã gửi, tìm được rồi liền nhanh chóng đi tìm sau đó còn rời khỏi nữa.
Mở cửa phòng mà Từ Minh Viễn nói với cô, đập vào mắt Tiêu Mỹ Trinh chính là Từ Minh Viễn đang ngồi cạnh hai cô gái ăn mặt vô cùng hở hang để uống rượu. Nhìn thôi Tiêu Mỹ Trinh đã thấy chán ghét anh ta vô cùng.
“ Mấy cô đi ra ngoài đi ” Từ Minh Viễn lên tiếng khi nhìn thấy Tiêu Mỹ Trinh đứng ở cửa.
Hai cô gái kia dù không cam lòng cũng phải lặng lẽ đi ra chứ không làm trái lại được, đi ngang còn liếc Tiêu Mỹ Trinh với ánh mắt chán ghét.
“ Lại đây ” Từ Minh Viễn vỗ vỗ xuống bên cạnh ý muốn Tiêu Mỹ Trinh lại gần anh ta.
Mỹ Trinh ánh mắt đề phòng nhìn cậu ta, chậm rãi đi lại, nhưng cô không ngồi, cô đứng nhìn Từ Minh Viễn “ Anh gọi tôi đến đây làm gì? ”.
“ Nếu không có gì để nói thì tôi đi đây ” Tiêu Mỹ Trinh không hiểu nổi gọi cô đến đây, xong lại ngồi uống rượu? Tốn thời gian của cô như vậy chỉ để đến đây ngắm anh ta uống rượu chắc?
Vừa xoay người liền bị Từ Minh Viễn kéo mạnh một cái ngã ngược ra phía sau ngồi trọn trên đùi của Từ Minh Viễn, tay Minh Viễn giữ lấy eo của Tiêu Mỹ Trinh.
“ Anh làm gì vậy? Buông ra coi ” Tiêu Mỹ Trinh không ngừng đẩy Minh Viễn ra để rời khỏi người anh ta, như vậy thật khó chịu.
Từ Minh Viễn vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, anh ta không cho cô nàng rời khỏi người mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiêu Mỹ Trinh khiến cô nàng rùng mình một cái.
“ Chẳng phải em muốn xin lỗi sao? Vậy thì rót rượu cho tôi đi, phục vụ tốt tôi tha lỗi cho em không những thế tôi bảo đảm ở trường không ai dám động đến em, còn nếu không thì tôi không chắc ” Từ Minh Viễn giữ chặt người của Tiêu Mỹ Trinh, cô nàng không rời khỏi được, mà câu nói của Từ Minh Viễn cũng mang đầy ý cảnh cáo.
Tiêu Mỹ Trinh cảm thấy sợ, thật sự sợ, vì cô nàng biết được lượng fangirl của Từ Minh Viễn không hề kém ba người bạn của anh ta, chỉ cần anh ta nói một tiếng không chừng cô còn thể bị tống ta khỏi trường.
Cầm lấy chai rượu rót vào ly rồi đưa cho Từ Minh Viễn nhưng tay anh ta vẫn giữ rất chặt eo Mỹ Trinh khiến cô không thể rời khỏi anh ta được. Anh ta ngược lại vô cùng hài lòng với thái độ ngoan ngoãn của Tiêu Mỹ Trinh.
Cô nàng không nói lời nào cả, chỉ muốn làm hài lòng anh ta xong rồi rời khỏi đây sau này không liên quan nữa. Nhưng đột nhiên Từ Minh Viễn lại kéo gáy cô áp môi mình lên môi cô nàng, toàn bộ rượu trong miệng của Từ Minh Viễn truyền vào cổ họng của Tiêu Mỹ Trinh.
Hai tay muốn đẩy anh ta ra nhưng không được anh ta giữ gáy cô rất chặt, đến khi cô nuốt hết chất lỏng đó xuống thì anh ta mới mỉm cười vui vẻ mà buông gáy cô ra.
Tiêu Mỹ Trinh cảm nhận được vị cay xè của rượu trong cổ họng cô, ho khan mấy cái. Từ Minh Viễn dùng một cái rót một ly rượu mới sau đó đưa cho Tiêu Mỹ Trinh “ Em uống với tôi vài ly tôi bỏ qua cho em ”.
Cô nàng vậy mà không nghĩ ngợi cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch, nhưng Tiêu Mỹ Trinh không biết loại rượu đó rất mạnh, người uống yếu chỉ một ly là say ngay.
Từ Minh Viễn nhìn rất hài lòng, anh cầm ly rượu uống một ngụm, mỉm cười vô cùng vui vẻ, cả căn phòng lớn như này chỉ có hai người.
Chưa đầy 5 phút đầu của Tiêu Mỹ Trinh bắt đầu quay cuồng, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên. Cô nàng loạn choạng muốn đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhưng còn chưa đứng dậy bước đi thà ngã nhàu ngược lại vào lòng Từ Minh Viễn.
Danh Sách Chương: