Tối ngày hôm đó chuyến bay từ thành phố B đến Pháp người ngồi trên chuyến bay đó không ai khác là Chu Trạch Dương, anh chợt nhận ra bản thân không xứng với Giai Giai, anh ra nước ngoài không ai biết, đột nhiên lại muốn du học ý định này ba anh từng đề nghị sau khi về anh sẽ tiếp quản toàn bộ Chu Thị.
Anh không trách Giai Giai, vì người sai trước là anh, anh không có quyền đòi hỏi cô tha thứ, chỉ mong cô gái của anh sẽ hạnh phúc, còn anh thế nào cũng không còn quan trọng nữa.
Chiếc ảnh của anh và cô chụp chung lúc hai người còn đi học, trên tay anh đột nhiên bị làng gió lớn cuốn bay đi mất khi anh vừa đáp xuống sân bay ở Paris, Chu Trạch Dương cũng chỉ biết mỉm cười, xem ra anh và cô chỉ có duyên không có nợ.
Nhưng anh không biết được Trình Giai Giai nhà anh từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình anh, từ đầu đến cuối chỉ đợi một mình anh, và từ lâu cô đã tha thứ cho anh rồi.
Hôm sau Trình Giai Giai đến bệnh viện, nhưng hôm nay chẳng ai mang đồ ăn sáng đến nữa, cô cũng không cảm thấy lạ vì Chu Trạch Dương đang giận cô, anh không đến cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mọi thứ bắt đầu không bình thường nữa rồi khi Từ Minh Viễn gọi cho cô hỏi có biết Chu Trạch Dương ở đâu không?
Từ Minh Viễn nói như vậy có nghĩa là Chu Trạch Dương không có về nhà, vậy anh đi đâu được chứ, cô đành lấy điện thoại gọi cho La Đông Phong.
“ Alo Đông Phong! Chu Trạch Dương có đến chổ cậu không? ”
Đông Phong không hiểu gì liền bình thản đáp “ Cậu hỏi tôi làm sao tôi biết được, cậu ta chỉ bám theo một mình cậu qua chổ tôi làm gì chứ ” bình thường Chu Trạch Dương sẽ bám lấy Trình Giai Giai sau đó đợi cô tan làm xong liền về nhà, anh dùng cả buổi tối để làm việc của Chu Thị mục đích chỉ để cả ngày được nhìn ngắm cô.
Trình Giai Giai cả ngày không thấy Trạch Dương cũng không liên lạc được với anh, có phải anh từ bỏ rồi không? sao anh lại nhẫn tâm với cô như vậy chứ.
Hôm nay Giai Giai có ca phẫu thuật, sắc mặt cô không tốt, hồn lơ lửng trên mây không tập trung được, Từ Minh vừa nhìn thấy cô chuẩn bị vào phòng phẫu thuật liền ngăn lại.
“ Giai Giai! Em không khoẻ sao? hay để anh thay em làm cho em về nhà nghĩ ngơi đi ”
Trình Giai Giai ngẩn đầu nhìn Từ Minh đúng là cô không khoẻ thật, thật sự không khoẻ một chút nào, cô khẽ gật đầu không nói, Từ Minh cũng chỉ biết mỉm cười thở dài.
Cô quay về nhà một chút vui vẻ cũng không có, ba mẹ Lục vừa nhìn thấy cô đã bất ngờ, trông con gái của họ cũng không mấy vui vẻ.
“ Giai Giai! con sao vậy? có chuyện gì sao ” mẹ cô lo lắng hỏi.
“ Dạ con không sao, chỉ cảm thấy không khoẻ một chút ” Trình Giai Giai ôm lấy bà lắc đầu nói.
Bà ôm lấy cô vỗ vỗ vào lưng như vỗ về con gái nhỏ đầy mệt mỏi, Trình Giai Giai gục đầu vào vai của bà dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
“ Ba mẹ! con về phòng trước đây ” Cô đứng dậy nói với ông bà.
Ba cô gật đầu, tay vẫn cầm tờ báo.
Đến khi Giai Giai về tới phòng, ông mới quay đầu nhìn bà, bà cũng nhìn ông hai người liền hiểu ý nhau, con gái họ xem ra hôm nay thất tình rồi.
Cô về đến phòng liền nằm lăng ra, nước mắt tự động rơi xuống, đùng một cái Chu Trạch Dương mất tích như vậy khiến cô vô cùng khó chịu, anh xem ra rất giận cô nên mới thế này.
Trình Giai Giai lấy điện thoại ra gọi cho chị mình.
Đầu dây bên kia cũng rất nhanh đã bắt máy.
“ Alo Giai Giai ”.
“ Chị ơi! chị có thể hỏi bạn trai chị có biết Chu Trạch Dương ở đâu không? ” Giọng Trình Giai Giai nói ra đã biết vừa mới khóc xong.
Bên kia im lặng một chút Lục Tĩnh Hy mới đáp lại “ Anh ấy nói Trạch Dương sang nước ngoài từ tối qua rồi, thằng bé mới gọi về cho anh ấy cách đây mấy phút ”.
Trình Giai Giai đột nhiên sững người, anh đi rồi? một lời cũng chẳng nói cô chỉ biết cười trừ.
Lục Tĩnh Hy thấy cô im lặng liền lên tiếng hỏi tiếp “ Em và Trạch Dương xảy ra chuyện sao? hôm nay em lại chịu đi tìm nó đó ”.
“ Không có chuyện gì đâu ạ chỉ là chút hiểu lầm thôi, em cúp máy đây ” Trình Giai Giai giọng mang theo sự thất vọng nói.
Lục Tĩnh Hy khẽ ừm một cái.
Quăn điện thoại sang một bên.
Trình Giai Giai chợt mỉm cười một cái, hoá ra tình yêu là thế này, là khi không lắng nghe, không chịu hiểu đâm ra vô tình mất nhau, suy cho cùng cô và anh không có duyên cứ mãi bỏ lỡ nhau như vậy.
Anh cuối cùng cũng bỏ cuộc rồi, sau nụ cười đó chính là nước mắt của Trình Giai Giai, cô khóc đến mức ngủ thiếp đi vì mệt.
Một khoản thanh xuân như vậy cuối cùng họ vẫn bỏ lỡ nhau, người rời đi, người chờ đợi, người quay về người kia lại không còn kiên nhẫn để đợi thêm nữa.
Chu Trạch Dương xin lỗi! lần này để em đợi anh quay về, nếu chúng ta có duyên chắc chắn sẽ gặp lại.
Danh Sách Chương: