Trong lòng đang vui vẻ, nhưng khi nhìn sang, người bên cạnh không biết đã đi từ khi nào. Chẳng lẽ lúc nãy cô ngủ phát ra tiếng động khác lạ nên hắn thấy ồn mà chạy ra chỗ khác tránh rồi à? Bỗng chốc niềm vui bất chợt tan biến. Đường Tịnh Thi muốn đứng lên nhòm xem hắn đang ở chỗ nào, lại bởi vì áp lực của máy bay đang chuẩn bị hạ cánh làm cho mất thăng bằng buộc phải ngồi xuống. Đến lúc này, bộ não nhỏ của cô cũng không biết phiêu bạt đến phương trời nào.
Không đợi đến lúc cô có thể tự mình thoát ly khỏi trí tưởng tượng thì đã bị cánh tay có lực giữ lấy bả vai. Cô hơi ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp trúng đôi mắt lam nhạt đang nhìn cô chằm chằm. Trong thoáng chốc, cô vội vàng hỏi:
"Lúc nãy ngài đang ở đâu vậy?"
Lục Cảnh Nghi dùng biểu cảm hoài nghi nhìn lại cô, sau khi được tiếp viên nhắc nhở ngồi xuống chuẩn bị cho việc máy bay sắp hạ cánh, hắn gật đầu, cài xong đai an toàn, đến lúc này hắn mới quay sang trả lời câu hỏi ban nãy của cô:
"Sao vậy, Đường quân y bây giờ còn muốn quản cả việc muốn đi giải quyết của tôi nữa sao? Với cả tôi đi đâu cũng chẳng liên quan gì đến cô đúng chứ? Cô là một quân y, cũng đâu phải là bảo mẫu."
Nghe đến đây, Đường Tịnh Thi cũng cảm thấy hành động của chính mình đang hơi quá phận. Nhưng bởi vì không muốn nhận sai trước mặt hắn, cô chỉ đành nghĩ ra những lời biện hộ để có thể vớt vát lại một chút hình tượng của mình.
"Ai nói không liên quan, tôi lúc nãy mới ngủ dậy đã không thấy ngài ở đâu, còn tưởng ngài bị khủng bố bắt cóc vậy nên mới sốt sắng hỏi han thôi mà."
Lục Cảnh Nghi từ biểu cảm hoài nghi hoàn toàn biến thành ngờ vực luôn rồi. Đôi mắt lam nhạt vẫn nhìn cô không rời, cánh môi mỏng từ tốn đáp lại:
"Tôi? Bị khủng bố bắt cóc? Não cô đang tưởng tượng cái gì vậy? Ở đây 1/5 khoang là người của chúng ta, những binh sĩ được tôi tuyển chọn đều có một thân võ nghệ ổn. Hơn cả, nếu tôi mà bị bắt đi, chẳng phải cô cũng nên sốt sắng tìm cho mình một nơi trú ẩn an toàn, chứ không phải ngóc cái đầu nhỏ kia lên để ngó nghiêng xung quanh như ban nãy đâu."
Đường Tịnh Thi mím môi xấu hổ, trong lòng không khỏi tự mắng một câu 'chết tiệt.'. Vậy mà hành động lúc nãy lại bị hắn nhìn thấy, mất mặt quá đi... Cô có nên tìm một cái lỗ để chui xuống không trời?
Não nghĩ là vậy, nhưng miệng vẫn cứng rắn đáp trả lại hắn một cách không khoan nhượng:
"Chẳng phải bởi vì tôi lo cho ngài hay sao?"
"Lo cho tôi?" Lục Cảnh Nghi không hiểu sao lại muốn cười thành tiếng, nhưng khuôn mặt lạnh may mắn đã được hắn duy trì thành công.
"Thì đúng rồi, nếu ngài bị bắt cóc chẳng phải là sau này tôi sẽ không được trả lương nữa đúng chứ? Tôi chỉ vừa mới nhậm chức không bao lâu, tôi vẫn chưa muốn tìm kiếm công việc mới đâu. Ngài nói xem, trường hợp này có phải tôi vẫn nên quan tâm đến người quyết định lương bổng sau này của mình đúng chứ?
Lục Cảnh Nghi nghe xong thật sự nở nụ cười rồi, nhưng cười với gương mặt đáng sợ như vậy lại khiến cho trái tim nhỏ bé của Đường Tịnh Thi cảm giác lo lắng bồn chồn như thế nào. Lại nói, cô còn có thể nghe thấy khẩu hình miệng của người đàn ông phát ra ba chữ: "Cô được lắm."
Được cái gì... Cô đâu có nói gì đụng chạm đâu đúng không? Đúng không?
...
Máy bay hạ cánh được vài phút, binh sĩ đi theo đã nhanh chóng lấy xuống túi đồ của mình, chuẩn bị rời khỏi con chim sắt này. Nhưng còn chưa kịp lấy xong đã thấy bóng hình của thống tướng lướt qua gương mặt của bọn họ, trên tay không cầm bất cứ đồ gì.
Những binh sĩ kia không hẹn cùng quay ra phía sau, cả đám đều phải tròn mắt nhìn hình dáng thanh mảnh của cô gái đang phải xách trên người 3, 4 túi to nhỏ, trong đó 1 túi lớn kia chính là túi của thống tướng nhà bọn họ. Càng nhìn càng thấy quân y nhỏ bé vừa đáng thương vừa đáng yêu kiểu gì.
Cảm nhận được sự ga lăng của cánh đàn ông đang có đất diễn, một số binh sĩ đều chạy lên đưa tay ra ý muốn giúp đỡ cô gái trẻ. Nhưng còn chưa để Đường Tịnh Thi nói gì, người đàn ông cứ ngỡ đã đi xa liền lên tiếng, cắt đứt ý đồ muốn làm người đàn ông tốt kia của bọn họ:
"Ai giúp quân y Đường, cắt lương 3 năm, tí nữa xuống đất tiếp tục lĩnh hình phạt khác."
Tay đưa ra trong không trung bỗng chốc phải dừng lại, đôi mắt nhiệt huyết giờ đây đã bị cơm áo gạo tiền làm lung lay ý chí. Thực chất bọn họ không sợ cắt lương 3 năm cho lắm, cái họ sợ chính là hình phạt phía sau thì đúng hơn. Bọn họ chỉ đành nhìn cô bằng những ánh mắt thương cảm cùng xấu hổ, lần lượt nói hai tiếng "xin lỗi" vô cùng chân thành.
Đường Tịnh Thi nghe vậy lập tức cười tươi, đáp lại bọn họ rằng cô rất ổn không sao. Những túi đồ này thì nhằm nhò gì, chẳng qua cái cô đau đầu chính là vì sao hắn lại tức giận cơ.
Kha Vu đứng trong góc, nhìn toàn bộ sự việc, sau khi lấy đồ xong liền lập tức chạy lại chỗ Lục Cảnh Nghi, đôi mắt xám bạc nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của thống tướng, mãi mới cất tiếng hỏi khẽ:
"Ngài tức giận? Vì sao vậy?"
Lục Cảnh Nghi chậc lưỡi, nhún vai, trên gương mặt không hề tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, nhàn nhạt đáp trả:
"Chẳng sao cả. Những người chỉ nhìn thấy vật chất trước mắt nên cho đeo nặng một chút để có thể ngẩng đầu cao nhìn bầu trời, chỉ nghĩ vậy thôi."
Kha Vu nghe vậy chỉ khẽ "ồ" một tiếng, hắn hình như đã hiểu 7 đến 8 phần những chuyện đã xảy ra giữa hai người.