Lục Cảnh Nghi mím môi, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, thật lâu sau mới trả lời:
"Không phải cha gọi con về? Nếu không thì cha nghĩ con sẽ trở lại nơi này?"
Lục Lăng sững người, nhưng ông không thể để biểu cảm của mình mất kiểm soát, bên ngoài vẫn là khuôn mặt trầm ổn như lúc ban đầu, nhưng để ý kỹ thì bàn tay dấu sau lưng áo đã nắm lại thành quyền.
"Tôi dạy cậu nói chuyện với cha mình như vậy à? Mới nhiêu năm không gặp, Lục Cảnh Nghi, cậu ném hết quy củ đi đâu rồi?"
"Cha còn nhắc đến quy củ, có người nào lại dùng quy củ để ném con trai mình biệt tích đến thành phố khác? Cho dù con đã dùng một ngày một đêm cầu xin được ở lại? Có người nào lại vì quy củ, vì thứ khô khan chết tiệt đó mà bỏ mặc mẹ của con chết không nhắm mắt. Quy củ của cha... Cũng đáng giá lắm."
"Con..." Lục Lăng lúc này không thể khống chế nổi cảm xúc, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, bàn tay đưa ra định đánh vào người của con trai mình, nhưng sau cũng vẫn chỉ dừng lại ở trên không trung không hề rơi xuống.
"Ha, tưởng gì, hóa ra con vẫn còn hận ta lắm nhỉ? Hận như vậy nên mười bốn năm cha đem con đến thành phố A con không thèm nhắn tin về, đến một bức thư tay cũng không có cho dù ta là người gửi đi trước nhỉ? Mà con cũng đâu có nghe lời ta, chẳng phải cô bé kia vẫn đang ở trong quân doanh của con hay sao? Quân y mới chuyển tới đấy."
Cảnh Nghi không nói, bầu không khí lần nữa rơi vào sự trầm lặng, bác Trương nhìn tình cảnh này cũng lặng lẽ thở dài. Ai nói rằng thời gian có thể hàn gắn được vết thương lòng chứ? Sao đối với hai người này, thời gian càng ngày càng làm cho khoảng cách giữa hai người họ mỗi ngày một xa như vậy?
"Ông chủ, không phải ông gọi cậu chủ về có việc sao, trước hết chúng ta vào nhà đi rồi tính chứ?"
Lục Lăng nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng mãi chần chờ không phát thành tiếng, còn Lục Cảnh Nghi lúc này đã hướng mắt của mình về phía bác Trương, lắc đầu nở một nụ cười nhạt:
"Không cần nữa đâu bác, có lẽ cháu nên đi luôn thôi. Nán lại lâu lại càng thêm hiềm khích."
"Không phải, ông chủ cũng vì quan tâm nên mới gọi cậu trở về, đúng không ông chủ?" Vế sau là bác Trương nhìn vào mặt của Lục Lăng mà hỏi.
Nhưng Lục Lăng lúc này lại không trả lời câu hỏi kia, ngược lại, ông lại lắc đầu xua tay.
"Bỏ đi, người không muốn dừng chân, cho dù níu kéo cũng không thể giữ lại, để nó đi đi."
Đến cuối cùng, bác Trương cũng không thể níu giữ Lục Cảnh Nghi nán lại thêm vài phút, hai cha con cứ thế lần nữa chia cách trong không vui. Lục Lăng thở dài, hóa ra hiềm khích giữa quan hệ máu mủ còn khó giải quyết hơn xung đột chiến tranh nhiều như vậy. Nhìn bóng lưng kia dần rời xa, ông tiện tay ném cho bác Trương một tập tài liệu được bọc kín.
"Đây là..." Bác Trương nhìn tập tài liệu, lại nhìn về phía Lục Lăng, nếp nhăn trên gương mặt như hiện rõ ra, đường chân chim ngay khóe mắt dường như cong lên mấy phần.
"Đưa cho nó, dù sao thì... Chậc, gọi nó về vì muốn đưa cho nó cái đó mà." Lục Lăng hắng giọng, mãi mới nói thành một câu hoàn chỉnh.
Mà bác Trương cũng không chậm trễ gì, lập tức chạy với tốc độ nhanh nhất ra ngoài cửa, khi nhìn thấy bóng dáng Lục Cảnh Nghi đang chờ xe đến đón, ông chậm rãi tiến lại, đặt vào trong tay cậu tập tài liệu kia.
Lục Cảnh Nghi lúc này mới nhíu mày, nhìn tập tài liệu, lại nhìn về phía bác Trương, trong mắt là sự hoài nghi, hắn hỏi:
"Đây là gì?"
"Là những gì cháu cần."
"Cháu không cần những cái này, không nhờ ông ấy, bao năm qua cháu vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình." Lục Cảnh Nghi cười trừ, đặt lại tập tài liệu kia vào trong tay của bác Trương, nhưng ông lão đối diện đã nhanh chóng lủi ra xa một đoạn, trên môi là nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ.
"Thôi nào, hai người cũng không phải cặp tình nhân chia xa đâu, bác biết cháu không hề hận cha mình, mà ông già kia cũng không hề muốn gây hấn với cháu, nhưng chẳng hiểu kiểu gì mà mấy lời ổng nói ra toàn khiến người khác bực mình. Cháu nhìn đi, nếu không phải ông ấy là ông chủ, có khi bác cũng đứng lên đấm cho vài lần đấy."
Bị biểu cảm cùng hành động của bác Trương chọc, trên khóe môi của chàng trai trẻ hiện ra nụ cười vui vẻ.
"Vậy nên cứ cầm lấy tài liệu ấy đi, dù sao vì cháu nên ông ấy cũng bỏ qua cả một buổi tọa đàm để đi kiếm bằng chứng đấy. Chừng này chưa đủ để kết luận cho cháu biết kẻ gián điệp là ai, nhưng bác nghĩ phần nào mục tiêu của hắn ta cũng đã bại lộ rồi."
"Cháu biết rồi..." Ngưng một đoạn, Lục Cảnh Nghi dường như suy nghĩ thêm điều gì đó, trong đôi mắt lam nhạt là sự bình yên.
"Bác... gửi lời đến cha cháu, bảo rằng cháu cảm ơn..."
Bác Trương nghe vậy thì cười không khép được miệng, gật đầu lia lịa:
"Ôi dào, chính tai mà nghe thấy thì chắc ông già nhà cháu đã nhảy dựng lên vì vui sướng rồi đó."
Hai người nói chuyện một hồi, chờ đến khi chiếc xe đón Lục Cảnh Nghi rời đi, hai người mới tạm thời tách ra. Mà bác Trương, sau khi hắn rời đi, bác Trương mới quay đầu vào bên trong cánh cửa cổng, thở dài một hơi rồi mới cất tiếng:
"Ông chủ, ngài đứng ở đó mãi không chán à? Sao lúc nó đi không ra chào hỏi nó một tiếng?"
Lục Lăng lúc này mới lẽo đẽo đứng ra khỏi bụi cây ở phía sau cửa cổng, lấm lép như ăn trộm...
Ở trên xe, người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt của thống tướng khá tốt, lại hỏi:
"Bây giờ chúng ta trở về căn cứ luôn đúng chứ?"
"À không, phiền bác chở cháu đến đường số 12."
"Đường 12? Nhưng để làm gì vậy thống tướng."
Lục Cảnh Nghi cười cười, ngẫm một chút rồi mới trả lời:
"Mua hai cái bánh bao chiên."