Không vòng vo, cũng không muốn tránh né nữa, rốt cuộc Lục Cảnh Nghi cũng đưa ra đáp án cho Tịnh Thi.
“Đúng vậy.”
Đúng vậy?
Chỉ có thế?
Đường Tịnh Thi thật sự đang đắn đo xem mình có nên dùng quyền đánh hắn một trận luôn, tiện thể băng bó một lần luôn hay không. Nhưng sau cùng cô vẫn nhịn xuống, tiếp tục hỏi.
“Vậy từ ban đầu anh giả vờ không biết để làm gì chứ? Còn mỗi ngày tính tình thất thường để tôi phải cong đuôi nịnh nọt anh nữa là sao?”
Lục Cảnh Nghi liếc mắt nhìn cô một cái, mãi một lúc sau mới trả lời.
“Tôi không giả vờ, tôi cũng không thất thường, Đường Tịnh Thi, đây là tính cách của tôi. Tôi cũng không cần ai nịnh nọt tôi, càng không cần cô bận tâm đến tôi.”
Lục Cảnh Nghi nói xong liền cầm lấy cái áo đang được vắt gọn trên ghế, toan định rời đi. Ngay sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói.
“Cảnh Nghi, không quan trọng bây giờ tính cách anh như thế nào, những lời nói năm ấy vẫn còn hiệu lực. Chỉ mong anh đừng mãi rời đi mà không quay đầu lại. Em nghĩ, sẽ có lúc em không đuổi kịp anh mất.”
Bước chân dừng lại ngay cánh cửa, người đàn ông không quay người lại, bóng người đổ xuống sàn nhà, chẳng hiểu sao lại mang cảm giác cô độc đến đáng thương.
“Không đuổi kịp thì đừng đuổi nữa, dẫu sao thì trước nay tôi vẫn không hề để ý đến những lời nói của cô.”
Nói đoạn, Lục Cảnh Nghi mở cửa rời đi, để lại một mình Đường Tịnh Thi ở trong phòng. Cả người cô như dần mất lực mà ngồi bệt xuống sàn. Trên môi cong lên nụ cười nhạt, chết tiệt…
“Tên này, cứ làm như một lời nói của anh sẽ làm tôi yếu đi ấy.”
Nếu cô có thể dặn lòng mình đừng đuổi theo nữa được thì vì sao cô còn có thể đứng ở đây chứ.
Mà hơn cả, Lục Cảnh Nghi à, nếu không phải cô biết lí do vì sao hắn lại nói những lời như vậy, sợ rằng cô đã thật sự bị những lời kia làm tổn thương rồi.
Sau này, Đường Tịnh Thi này mà không trả đũa anh, tôi đây thề ăn mì ý bằng mũi!
…
Về phần tên tội phạm định tự sát không thành công, bây giờ đang nằm trong phòng hồi sức của bệnh viện tỉnh, hàng ngày vẫn luân phiên có hai người cảnh sát mật đến giám sát bên ngoài. Bệnh viện không được thông báo danh tín thật của hắn, bởi vì chuyện này đối với thị trưởng nói riêng cũng như toàn thành phố E nói chung là một sai sót vô cùng lớn.
Bên ngoài, người ở đó chỉ nghĩ rằng hắn chắc là thiếu gia nhà nào bệnh tình khó chữa nên mới thường có người canh như vậy mà thôi.
Vương Tiêu sau khi biết được tội phạm đã bị bắt, lập tức đến căn cứ nhỏ của bọn họ tìm Lục Cảnh Nghi, chẳng ai ngờ được Lục Cảnh Nghi từ sáng sớm đã đi ra ngoài, thế là anh quay lưng đi tìm cô quân y vừa xinh vừa giỏi của bọn họ, lại nhận được đáp án y chang… Anh chỉ đành tìm đến Kha Vu cập nhật tình hình chiếc USB, sau đó ra về trong tiếng thở dài.
Trái ngược hoàn toàn với tiếng thở dài chán nản của Vương Tiêu, Đường Tịnh Thi lại vô cùng hào hứng, bởi vì nhiệm vụ đã hoàn thành xong, chỉ còn bước truy ra đường truyền mà chiếc USB lần cuối tải qua là có thể biết được người phía sau là ai, bởi vậy mà sáng ra cô đã được Lục Cảnh Nghi đặc cách cho nghỉ sớm một bữa.
Những người còn lại bất mãn muốn chất vấn vì sao chỉ có mỗi quân y được nghỉ, nhưng khi nhìn sang cái bộ mặt xám xịt của thống tướng thì cả đám liền im bặt.
Cô nhìn bọn họ thì lắc đầu thở dài, hừ các ngươi thì biết gì chứ, cái tên này ngoài mặt kêu cô nghỉ sớm, thực chất là muốn đuổi cổ cô ra khỏi tầm mắt chứ có làm được gì nên hồn đâu.
Con rùa rụt cổ, chỉ biết trốn cô.
Đường Tịnh Thi tất nhiên không vì chuyện này làm ảnh hưởng đến ngày thanh thản của mình, cô nhanh chóng trở về nhà gặp cha mẹ một phen. Còn tưởng tượng cảnh gia đình đoàn viên vui vẻ này nọ, ai dè còn chưa bước vào cửa Đường Tịnh Thi đã bị Đường Hữu Hùng mắng cho một trận ra trò.
“Con gái lớn rồi ha, hóa ra bỏ công việc ở nơi thành phố đến nơi hẻo lánh vì nam nhân đấy.”
Cao Thanh thấy chồng đang ghen tị đến nổ bong bóng, bà chỉ đành khuyên giải.
“Ông bớt dở trò trẻ con đi, con gái lâu lâu mới về nhà, còn không phải mới sáng dậy đã lục đục dậy nấu ăn cho nó hay sao?”
Cả nhà ba người đáng lẽ thật hạnh phúc, nếu trong tim mỗi người không chất chứa đau thương không thể nguôi ngoai.
Chỉ là Đường Tịnh Thi cũng không nán lại được lâu, bởi lẽ cô nhận được mật báo từ Hà An Thư về một người quan trọng.
…
Dưới ánh đèn lập lòe, đi cùng đó là những điệu nhạc xập xình, lôi cuốn con người ta vào những khung bậc cảm xúc khác lạ.
Ở trong một góc khuất, nam nhân dựa vào vẻ ngoài xuất chúng khiến cho không ít người phải liếc mắt nhìn qua. Có một số người gan dạ, tiến đến muốn xin phương thức liên lạc, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta dọa cho lạnh sống lưng, chỉ đành im lặng rời đi.
Nam nhân ngồi ở đó rất lâu, chỉ gọi loại rượu nhẹ, ánh mắt không rời cánh cửa phòng vip số 5 trên lầu.
Đường Tịnh Thi theo gót chân Hà An Thư, lần đầu tiên bước vào quán bar lớn nhất nhì thành phố, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy bóng dáng người mình cần tìm.
Hà An Thư như sợ bắt gặp người quen, trên mặt còn mang thêm khẩu trang, ánh mắt liếc ngang liếc dọc xung quanh rồi mới quay sang hỏi cô.
“Lúc nãy mình thật sự thấy thống tướng nhà cậu chạy vô chỗ này mà… Sao giờ lại không thấy đâu nữa rồi.”
“An Thư, cậu về được rồi, tớ thấy người rồi.” Đường Tịnh Thi khẽ cười, ấy vậy lại làm cho Hà An Thư nổi da gà.
An Thư cứ có cảm giác như đem vợ người ta đi bắt ghen, sợ quá… Cô cũng không muốn làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình nào đâu nha.
Nhưng nếu chồng cô ấy mà biết bản thân vào bar thì chắc chắn cô ấy sẽ bị la mất. Bởi thế nên sau khi Đường Tịnh Thi nói đã tìm thấy người cô liền tìm cách lủi đi ngay lập tức.
Trong lòng thầm cổ vũ, Tịnh Thi, chồng của cậu cố gắng giữ chặt nha!