• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kha Vu đứng một bên, cảm thán biểu cảm gương mặt một người phụ nữ có thể thay đổi một cách chóng mặt, đuôi lông mày hơi nhíu lại, cặp mắt xám bạc cố gắng nhìn ra sơ hở trên những đường nét kia, chẳng qua kết quả thu về là con số không tròn chĩnh. Cậu chỉ đành thu hồi tầm mắt lại, cúi đầu, tiếp tục lắng nghe câu chuyện của bọn họ.

Đường Tịnh Thi dù sao cũng không có mắt phía sau lưng, tất nhiên sẽ không nhìn thấy ánh mắt mang theo sự dò xét của Kha Vu. Hơn cả, lúc này tâm trí của cô đã hoàn toàn đặt vào người đàn ông lịch lãm với chiều cao khủng cùng khuôn mặt yêu nghiệt trước mặt mất rồi còn đâu.

Tính từ lúc cô dứt câu nói, cho đến lúc này cũng đã trải qua trên dưới hai phút đồng hồ, người đàn ông kia vẫn chằm chằm nhìn cô như vậy không đổi tư thế, cô đương nhiên cũng vì vậy mà không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút. Nụ cười công nghiệp trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp cũng bắt đầu có dấu hiệu không thể duy trì lâu hơn một chút nữa rồi. Nhưng đại boss lại vẫn nhất quyết không chịu phản hồi, cứ cái đà này, khoang miệng của cô sẽ biến dạng mất. Ai đó, làm ơn cứu cô khỏi tình cảnh khó khăn này với.

Đang trong lúc Đường Tịnh Thi kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe, thần kỳ như thế nào, đại boss quyền lực lúc này liền mở miệng lên tiếng.

"Tư duy cũng không tệ đâu, với cả, thu hồi điệu cười kia lại đi, nhìn ngu xuẩn chết đi được."

Chỉ chờ mỗi câu nói ấy, Đường Tịnh Thi lập tức thu hồi lại nụ cười ngớ ngẩn của mình lại, cố gắng làm ra dáng điệu nghiêm túc nhất có thể, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, hắng giọng hỏi:



"Vậy... Nhiệm vụ của tôi là gì vậy thưa ngài?"

Lục Cảnh Nghi im lặng một lúc, quay người sang nhìn tới Kha Vu. Cậu ngay lập tức hiểu ra vấn đề, lấy ra một tấm ảnh, đưa đến trước mặt của Đường Tịnh Thi.

Nhận lấy tấm ảnh, vừa nhìn rõ dung nhan của người kia, Đường Tịnh Thi không khỏi ngây người.

"Vương Tiêu?"

Phó Cảnh Nghi nghe thấy cái tên này từ chính miệng cô phát ra, không hề chuẩn bị mà cất tiếng hỏi: "Cô cũng biết người này?"

Đường Tịnh Thi gật đầu, đem ảnh trả lại trên tay của Kha Vu rồi tiếp tục câu trả lời dang dở của mình:

"Dù sao cũng là người của quân đội, những thông tin cần theo dõi vẫn nên theo dõi thôi, theo như thông tin mới đọc gần đây, hắn là thị trưởng của thành phố E mới vừa được nhậm chức đúng chứ? Nhưng ngài cho tôi xem mặt hắn ta để làm gì chứ?"

Vừa nói cô vừa hướng ánh mắt của mình về phía Lục Cảnh Nghi, cái cô không ngờ chính là nhận lại một tia cảm thán từ trong ánh mắt của nam nhân đang dõi theo mình... Tịnh Thi lúc này mới động não suy nghĩ một chút, khuôn mặt của cô bắt đầu từ đăm chiêu, dần dần đầu lông mày nhíu lại, đôi mắt dần tối đi, sau đó chính là tiếng 'a' thật lớn như đã hiểu ra vấn đề:

"Đại boss, ngài đừng nói... Hắn ta... Hắn ta là tội phạm á?"

Lục Cảnh Nghi cùng những người khác ở gần đó nghe vậy thì bất lực mà thở dài, đến cả Kha Vu ít tỏ thái độ nhất cũng phải dập tay lên trán...



"Không phải..."

Mãi một lúc sau, thống tướng Lục mới lên tiếng, cắt ngang bầu không khí âm u này:

"Cô nhìn lại tấm ảnh, sau đó lại đem ảnh của Vương Tiêu ra so sánh, xem có gì khác biệt không?"

Đường Tịnh Thi ù ù cạc cạc, vẫn chưa hiểu vấn đề, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời của hắn chỉ, mở điện thoại ra tìm ảnh của thị trưởng thành phố E, sau đó bước đến xin lại tấm ảnh từ tay của Kha Vu. Ngắm nghía một hồi lâu sau, cô cuối cùng cũng nhìn ra mấu chốt của vấn đề:

"Vương Tiêu trong điện thoại có nốt ruồi son ngay dưới mí mắt phải, người trong ảnh lại không có..."

Lục Cảnh Nghi nghe vậy liền vỗ vai của cô, đôi mắt màu lam nhạt sáng lên trong chốc lát:

"Xem như Đường quân y vẫn còn lắp não, chẳng qua, tôi đột nhiên lại không muốn cho cô tham gia cùng nữa." - Đem một người ngốc đi làm nhiệm vụ vô cùng cực khổ, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, sẽ rất phiền toái cho những binh sĩ đi cùng. Ban đầu còn nghĩ rằng cô gái này đặc biệt, y thuật cũng coi là tốt nên mới muốn cho cô tham gia cùng. Nhưng có lẽ trời sinh cô có chiếc mũi thính, nhưng đôi mắt lại không được nhanh nhạy cho lắm.

Đường Tịnh Thi có mù cũng nhận ra sự chế diễu cực độ trong lời nói của hắn dành cho mình. Trong lòng thầm nghĩ nếu không phải tôi thích anh, tôi thề sẽ đá đít anh ngay tại thời điểm này. Tất nhiên, cô chỉ có chút bực vì bị mắng không có não, cô biết mắt nhìn của cô không được tốt cho lắm, nhưng không cần phải chế diễu cô như vậy chứ?

Phải rồi, mắt nhìn cô không tốt mới đem lòng thích một người độc mồm độc miệng như hắn!

Sau cùng, cô chỉ có thể quyết định đem những lời định nói nuốt xuống bụng, đôi mắt đen láy làm ra dáng vẻ cầu xin mà nói với Lục Cảnh Nghi:

"Thống tướng, mong ngài hãy cho tôi được tham gia nhiệm vụ lần này. Nếu không có chuyến đi thì làm sao có thể có được kinh nghiệm, tôi có thể đảm bảo với ngài rằng, cho dù bản thân có bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ngáng chân anh em hoàn thành nhiệm vụ. Với cả, nếu như ban đầu ngài chọn tôi có nghĩa tôi có lợi ích để ngài mang theo mà không phải sao... Thống tướng, ngài hãy cho tôi đi được chứ?"

Lục Cảnh Nghi đưa mắt liếc về phía cô một cái, sau đó thở ra một hơi chán nản rồi nói tiếp:

"Cho cô đi theo cũng được, nhưng nhiệm vụ lần này của cô có hơi..."

Còn chưa để Lục Cảnh Nghi nói hết, Đường Tịnh Thi đã cười tươi rói, chen chân vào câu chữ của hắn:

"Chỉ cần giúp đỡ được cho ngài, cho quân doanh chúng ta, dù nhiệm vụ có khó khăn bao nhiêu tôi cũng có thể tiếp nhận được. Tôi xin hứa!" - Kèm theo đó là dáng đứng nghiêm túc, tay đưa lên chào theo kiểu quân đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK