Cuối cùng, vẫn là anh nuốt nước bọt ừng ực:
- Hôm nay anh đi chợ, tình cờ thấy em…
- Rồi sao? - Tôi bắt đầu phát huy tính ngang ngạnh bẩm sinh
- Lần sau em đừng đi với thằng khác nữa, vui vui vẻ vẻ, anh nhìn mà khó chịu muốn chết.
- Thế lúc anh thân mật với chị hàng xóm có nghĩ tới em không?
- Anh đâu có…
Nghĩ đến cảnh bà chị hàng xóm điện nước đẫy đà quấn lấy anh ngoài chỗ đổ rác, máu nóng ùn ùn lên não, tôi thực sự rất muốn nhảy lên bàn ăn đấm ngực thùm thụp.
- Còn chối. Hàng ngày em đi làm đâu biết ở nhà anh làm ra những chuyện gì. Hôm đó nếu em không đột xuất về sớm thì anh định giấu em đến bao giờ?
Tôi gào lên định xông ra ngoài cửa đã bị ai đó ôm chặt phía sau.
- Anh chiều em hư lắm rồi đấy. Là ai sống chết đòi đi làm rồi giờ ghen vớ vẩn? Em ở trong lòng anh rồi còn không hiểu anh sao?