Trần nhà tự dưng quay mòng mòng, tôi gửi cho Bốp già một tin nhắn kêu anh tới đón rồi nằm vật ra ghế.
Khi tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau ở nhà. Tôi lọ mọ ôm cái đầu đau như búa bổ xuống bếp. Bốp già vẫn đeo cái tạp dề màu hường nấu bữa sáng như mọi ngày, chỉ là anh im lặng mang một bản mặt liệt như nàng dâu chịu nhiều uất ức.
- Mới sáng sớm anh giở trò gì thế?
- Em ăn sáng một mình đi. Anh đi chợ đây.
Anh đeo giầy ra khỏi nhà rồi đi nhanh như một cơn gió, mặc cho tôi chân đất chạy theo gọi muốn đứt lưỡi cũng không thèm nhìn lại. Hết cách, tôi đành giả vờ ngã sấp mặt xuống đường. Kết quả anh quay đầu, nhìn tôi với ánh mắt bất đắc dĩ, định chạy đến chỗ tôi nhưng rồi lại bỏ đi.
- Đồ cún già khốn kiếp. Anh có giỏi thì đi luôn đi, đừng bao giờ về nữa. - Tôi gào lên trong cơn giận dữ
Về đến nhà, tôi lấy điện thoại gọi cho một cô bạn đồng nghiệp, bắt đầu kể lể.
- Đấy....Mày xem thế có được hay không?
- Thế là còn may rồi đấy.
- Hả???
- Hôm qua khi lão Bốp nhà mày đến, mày còn đang ở trong lòng sếp ca hát vui vẻ đấy.
- Hả? Sao tao có thể sà vào lòng cái lão bụng mỡ ấy được?
Tôi bỗng bủn rủn cả người, vội vàng đi lấy đồ chạy vào nhà tắm gấp. Chiều tối, trời đột nhiên nổi cơn mưa giông. Từ bé tôi đã sợ bóng tối và những tiếng động lớn, trước kia toàn bám cứng lấy lưng Bốp già. Điện cắt, tôi không còn cách nào khác ngoài trốn vào trong tủ bịt tai lại.
Cánh cửa tủ bị ai đó kéo mạnh ra. Trong ánh sáng mù mờ của những tia chớp, tôi thấy lão Bốp cả người ướt như chuột lột đang thở phì phò, nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng. Ngay lập tức, tôi phi ra đu lấy cổ anh.
- Sao anh về muộn thế? Chậm chút nữa là em chết ngộp ở trong này rồi.
Một người chồng tốt, chính là cho dù anh ấy có giận bạn đến mức nào thì vẫn bất chấp chạy đến mỗi khi bạn cần.