• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Arisassan
Hai người cùng nhau giải quyết xong mâu thuẫn, đồng thời giao tình còn tăng thêm một bậc, cho nên bước kế tiếp là đối phó quỷ hồn cũng như nước chảy thành sông, châu liên bích hợp. Dung Dực sau khi tự mình trải qua sự kiện quỷ đánh tường thì rốt cuộc cũng tin lời Mục Nhung, sai người lấy hết đống bùa chú trên xe ngựa xuống rồi dán khắp nơi trong rừng Nguyệt Kiến. Những bùa chú này đều do võ giả tu luyện công pháp dương cương lấy chu sa vẽ nên, chu sa có thể lưu giữ nguyên khí, vô cùng hiệu quả trong việc đối phó với quỷ hồn, cứ lục soát như thế, bọn họ nhanh chóng dồn được quỷ hồn kia vào một góc sâu trong rừng.
Mục đích chủ yếu của Dạ Minh Quân khi lịch kiếp là để thể nghiệm nhân tâm khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, đương nhiên sẽ không chọn thế giới có thể gây nguy hiểm cho mình, mặc dù cũng là tiên, nhưng tiên ở chỗ này lại thấp hơn Dạ Minh Quân một bậc. Dạ Minh Quân có thể dễ dàng tiêu diệt lệ quỷ trăm năm trong một hơi, ở thế giới này cũng chỉ có thần trên thần giới mới làm được. Dù vậy, tiên khí của Thu Nguyệt Địch vẫn khiến cho quỷ hồn kia bị thương rất nặng, không chết là do oán niệm trói buộc hắn trên nhân gian vô cùng ngoan cường, đây cũng là lý do khiến cho lệ quỷ kiểu này khó bị xua tan nhất.
Thế gian âm dương cách biệt, quỷ hồn không có ác ý với con người thì cả hai đều không thể chạm vào nhau, người cũng không thể nhìn thấy quỷ, cơ mà, hắn trốn được đoàn người đang tìm kiếm nhưng không thể trốn được Mục Nhung. Chỉ trong chốc lát, thiếu niên bọc áo choàng lông hồ ly kín mít không một kẽ hở đã lần theo ánh trăng, tìm được nhánh hoa nho nhỏ nở rộ trên mặt tuyết ở một góc tối sâu trong rừng.
Nhận được ám hiệu của hắn, Dung Dực nhanh chân chạy tới chỗ kia, phía dưới đoá hoa dại trông vô cùng bình thường này đúng là có một củ nhân sâm thân trắng như tuyết, bốn sợi râu thật dài tựa như bốn chi của con người chắp vào nhau, trông rất quái dị. Đây là lần đầu tiên Dung Dực được tận mắt nhìn thấy thứ chỉ có trong lời đồn, nên không khỏi ngạc nhiên nói: "Đây là Nguyệt Hạ Tuyết Sâm?"
Nguyệt Hạ Tuyết Sâm kết thành từ oán niệm của thiếu niên, cũng là nơi trú ngụ của quỷ hồn suốt hàng trăm năm qua, hiện tại đã tìm được rồi, Mục Nhung vẫn không ngần ngại mà nói: "Quỷ huynh, mau xuất hiện đi."
Dường như cũng biết bản thân không thể chạy thoát được, một làn khói mỏng bay ra từ bông hoa trên đầu nhân sâm, thân ảnh quỷ hồn thân bọc vải bố như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt hai người. Tử trạng của hắn vô cùng thê thảm, tấm vải bố bọc kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ một đôi mắt màu đỏ hiện ra trên nền khói, cảnh giác nhìn hai người: "Các ngươi định làm gì?"
Mục Nhung từng thấy nhiều thứ tệ hơn ở thành Uổng Mạng rồi, đương nhiên sẽ không sợ, chỉ thản nhiên nói ra mục đích của mình: "Nguyệt Hạ Tuyết Sâm lấy thi thể của ngươi làm chất dinh dưỡng để lớn lên, một thứ âm hàn như vậy, chỉ cần ăn vào là sẽ kế thừa oán niệm của ngươi, không thể giải được, cả đời sau sẽ bị ngươi nguyền rủa."
Trước khi đến đây hắn đã tìm đọc không ít tư liệu, hiểu rất rõ lai lịch của Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, nhưng đây lại là lần đầu Dung Dực nghe thấy mấy điều này, tưởng tượng đến cảnh Mục Nhung ăn thứ mọc ra từ thi thể kia, y lập tức nhíu mày nói: "Ngươi chưa từng nói đây là thứ âm tà như vậy."
Để áp chế hàn độc, Mục Nhung đương nhiên không ngại lai lịch của thứ này, hơn nữa khi nghiên cứu về thiên tài địa bảo, hắn thấy rất nhiều thứ trong số đó có lai lịch còn kinh khủng hơn nhiều, củ nhân sâm này ít nhất cũng là thực vật, tốt hơn mấy cái gan rồng mật phượng mắt côn bằng biết bao nhiêu.
Bộ dáng dễ dàng thương lượng này khiến cho quỷ hồn kia cảm thấy rất mới lạ, sau khi chết hắn chưa bao giờ hiện thân trước mặt ai cả, cho nên cũng chưa ai có thể nói chuyện với hắn một cách tự nhiên như vậy. Hồi nãy hắn thấy người này có thể hoá thành hình thái quỷ hồn, tưởng đây là một hung linh lệ quỷ đã chiếm được thân xác con người, không biết phải nuốt biết bao nhiêu hồn phách của người sống, tu vi chắc chắn cao hơn hắn chưa từng hại người thành công bao giờ, bèn dè dặt hỏi: "Ngươi muốn biết oán niệm của ta là gì à?"
Mục Nhung không biết đối phương đã não bổ mình thành một hung thần lệ quỷ đã hại chết vô số người, thấy thái độ của hắn không tệ, nên cũng cười nói: "Nếu ngươi muốn đào mộ phần tổ tiên của vương thất Nguyệt Triêu lên, chúng ta chắc chắn có thể giúp được."
Nếu thiếu niên bị Thái tử Nguyệt Triêu hại chết, dựa theo mô típ lệ quỷ báo thù thì đương nhiên sẽ rất hận vương thất Nguyệt Triêu, nhưng hắn vừa đưa ra đề nghị này, Dung tiểu boss ngay thẳng thật thà đã chen ngang: "Lúc chúng ta đánh phá Nguyệt Triêu không phải đã sớm đào lên rồi à? Khi đấy tổ tiên Mục gia ngươi dẫn đầu luôn đó."
Từ xưa đến nay, hoàng lăng lúc nào cũng cất giấu rất nhiều vàng bạc tài bảo, Bắc Thần tiêu diệt Nguyệt Triêu xong sao có thể bỏ qua di vật tuẫn táng của họ được, đã sớm san bằng mộ phần tổ tiên của bọn họ rồi, hiện giờ có khi xương cốt cũng không tìm được một mảnh ấy chứ. Nhờ y nhắc nhở nên Mục Nhung mới nhớ ra chuyện này, cũng thấy hơi khó xử chút ít, đành phải đề nghị: "Vậy chôn lại rồi đào lên thêm một lần nữa thì sao?"
Tuy quỷ hồn biết Bắc Thần đã tiêu diệt Nguyệt Triêu, nhưng không ngờ lại tiêu diệt một cách dã man như vậy, hiện tại đứng đó nghe bọn họ thảo luận làm thế nào để đào mộ kẻ thù lên mà trong lòng chợt cảm thấy khuây khoả, nhìn bọn họ cũng thuận mắt hơn, thầm nghĩ mình ở đây chờ kẻ thế mạng không biết bao nhiêu lâu rồi, tổ tiên của người này coi như đã giúp hắn báo thù, hay là cứ thành toàn cho hắn đi.
Nghĩ đến đây, cũng không phân vân tiếp nữa, nhanh chóng nói hết oán hận trong lòn mình ra: "Lúc ta sinh ra ai cũng nói ta là tư chất thiên tài vạn năm khó gặp, tất cả thôn dân đều đập nồi bán sắt để ta có điều kiện được lên vương thành đọc sách, mong ta sau khi trở thành tuyệt thế cường giả rồi thì có thể bảo vệ cố hương. Ta đương nhiên có mối huyết hải thâm cừu với Thái tử Nguyệt Triêu, nhưng lý do chính khiến ta không thể siêu thoát là, bản thân mình chết sớm quá, không thể phi thăng thượng giới như ước nguyện của các hương thân."
Hắn đã chết nhiều năm rồi, không biết cố hương hiện tại như thế nào nữa, cũng không biết dưới sự thống trị của Bắc Thần thì cuộc sống của các thôn dân có tốt hơn không, càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng, có tư chất tuyệt thế lại bị tiểu nhân hãm hại, đến lúc chết cũng chỉ dừng lại ở Quy Nguyên cảnh thôi. Hiện tại tâm tình của hắn không tốt lắm, chỉ nói ngắn ngọn: "Nếu ngươi cam đoan là sẽ cố gắng tu luyện thay ta phi thăng thành tiên, ta sẽ trao tư chất của ta lại cho ngươi."
Không ngờ lý do khiến cho thiếu niên không thể siêu thoát lại là cái này, Mục Nhung trộm liếc nhìn hắn một cái, thầm nghĩ con quỷ này cũng đáng thương thật, đành bỏ luôn ý định xua tan hắn trong đầu, thay vào đó lại nảy ra một ý tưởng cao siêu hơn, đột nhiên cười nói: "Thế thì, để mọi người đều có thể sớm ngày phi thăng, sao ngươi không nói cho ta biết những điều cần chú ý khi ăn ngươi đi?"
Quỷ hồn kia vốn đang thương tâm, không ngờ được rằng người này lại bắt chính hắn giải thích cách ăn Nguyệt Hạ Tuyết Sâm mà hồn phách của hắn đang nương nhờ này, càng cảm thấy lòng người đúng là bạc bẽo, liền lạnh lùng nói: "A, ta biết lắm mà, con người các ngươi chỉ muốn thân thể của ta thôi."
"..." Im lặng nhìn về phía hắn, Dung Dực cứ cảm thấy câu này có gì đó không đúng.
Thế nhưng, Mục ngựa chiến nghe xong thì cười tủm tỉm càng khiến cho chủ đề này càng kỳ quái hơn, hắn lấy ra một cái túi đen sì trong tay áo ra, nghĩa chính ngôn từ nói với quỷ hồn kia: "Không, ta không giống bọn họ, ta muốn gói cả ngươi lại rồi mang đi luôn."
Đúng thế, cái túi đen sì này là túi âm linh – lễ bao tân thủ mà quỷ sai Vương thị ném cho hắn, đã là túi đựng quỷ sai hay mang theo bên người, đương nhiên cũng có công dụng bắt quỷ, hiện tại lấy cái này để gói quỷ hồn lại thì đúng là tận dụng triệt để chức năng của nó luôn. Hắn nghĩ, quỷ hồn này không có Nguyệt Hạ Tuyết Sâm để nương nhờ, sớm muộn gì cũng sẽ bị võ giả đi ngang qua tiện tay tiêu diệt. Sau này thế nào Dung Dực cũng có thể phi thăng, không bằng mình tự mang con quỷ này về nuôi tạm, đến đúng thời điểm thì nhờ Dung tiểu boss mang lên theo rồi hoàn thành tâm nguyện của hắn, không chừng y cũng thành phật luôn.
Lời này của hắn không có ác ý gì, thế nhưng, quỷ hồn vốn tưởng Mục Nhung là một lệ quỷ tuyệt thế, chỉ nghĩ hắn muốn cắn nuốt mình để gia tăng âm khí, hồn phách một khi đã bị cắn nuốt thì không thể luân hồi, trong lòng chợt lo lắng, lập tức sốt sắng cả lên, cũng không thèm lựa lời mà tức giận nói thẳng: "Ngay cả quỷ cũng không buông tha, ngươi có còn là người không đấy!"
"Giờ thì còn, sau khi phi thăng rồi thì không."
Mục Nhung không có thời gian nói chuyện dài dòng với hắn, vừa quyết định xong đã mở túi âm linh ra, quả nhiên con quỷ kia không đề phòng gì mà bị hút vào, hắn nhanh tay cột miệng túi lại, lắc lắc túi vài cái, đắc ý cười: "Haha, ngươi không thoát khỏi tay ta đâu."
"..." Dung Dực chắc chắn là mình không hề nghĩ nhiều chút nào, nhưng tại sao cuộc đối thoại này lại nghe cứ như ác bá hoàn khố đang cường đoạt con gái nhà lành vậy, hai tên một người một quỷ kia có lấy nhầm kịch bản không đó?
Đây là lần đầu tiên Dung Dực thấy người đi bắt nạt quỷ như vậy, y nhận ra rằng kỳ thật Mục Nhung rất biết cách đối phó với người khác, chỉ khi đôi co với y thì mới chần chừ thôi. Ừm, chỉ có y mới bắt nạt được Mục Nhung, nghĩ tới đây sao tự nhiên y cảm thấy cao hứng thế nhỉ...
Dung tiểu boss ngay thẳng vẫn chưa phát hiện, từ khi người nào đó vào Dung phủ, rõ ràng y mới là người bị sai bảo đủ thứ, cuối cùng còn bị bắt đến rừng Nguyệt Kiến rồi suýt bỏ mạng ở đây luôn, Nguyệt Hạ Tuyết Sâm thì vẫn về tay Mục Nhung, bản thân chẳng được lợi gì cả, nhìn thôi cũng biết là ai bắt nạt ai rồi.
Đương nhiên, hiện tại chẳng ai có thời gian để đính chính cho y, cả quỷ hồn kia cũng chỉ sợ hãi nói: "Cái túi gì thế này? Thế mà lại có thể mang oan hồn bị trói buộc đi được ư?"
Chuyện liên quan đến lão Vương là bí mật lớn nhất của Mục Nhung, đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết rồi, chỉ giải thích: "Vốn cũng không phải là bí mật gì lớn lắm, nhưng ngươi vừa hại chúng ta suýt chút nữa đã phơi thây nơi hoang dã, cho nên ta không muốn nói cho ngươi."
Mục Nhung tự nhận mình là một người rất dễ tính, từ trước đến nay có ân báo ân có thù báo thù, thân thế của quỷ hồn này tuy rất thê thảm, nhưng nó cũng khiến hắn và Dung Dực suýt mất mạng. Hắn vẫn còn ám ảnh bộ dáng Dung Dực cả người đầy máu ôm hắn chạy trốn trên tuyết trắng, nhất thời cảm thấy không thể để con quỷ này dễ chịu như vậy được, đưa tay lấy một tờ giấy từ trong ngực ra rồi hơ đuốc châm lửa, sau đó ném thẳng vào túi âm linh: "Quỷ huynh, ta sẽ nuôi ngươi thật tốt, đêm vẫn còn dài, trước hết để ta đốt cho ngươi một người bạn nha."
"Ngươi định làm gì? Đừng có làm bậy đó!"
Túi âm linh thuỷ hoả bất xâm, hành động bất ngờ này của hắn khiến cho quỷ hồn hoảng sợ, nhận được đồ cúng đốt xuống rồi thì phát ra một tiếng hét thê thảm: "Aaaa! Ngươi đốt cho ta bức tranh rách nát gì thế này, sao có thể xấu như vậy chứ!"
Phản ứng này thật sự rất quen thuộc, Dung tiểu boss vẫn đang kinh sợ không nói nên lời lập tức hồi thần, liếc mắt nhìn người nào đó: "Ngươi đốt cái gì cho hắn vậy?"
Đối với câu hỏi này, Mục Nhung trả lời vô cùng thành khẩn: "Kiệt tác của nhị tiểu thư."
Hậu quả của việc chê tranh tỷ tỷ của một tên tỷ khống vẽ ngay trước mặt hắn vô cùng nghiêm trọng.
Qủa nhiên, sắc mặt của Dung tiểu boss lập tức đen sì, quay sang nói với hạ nhân: "Người đâu, mau đi bắt những người có dung mạo xấu nhất đến đây, phải là loại xấu đến mức ai nhìn vào cũng phải sợ đấy!"
"Dừng tay, sao các ngươi lại nỡ bắt nạt một người chết như vậy chứ, đúng là vô lương tâm mà!"
Quỷ hồn kia nghĩ mình dù gì cũng là một lệ quỷ đã nguyền chết cả một vương triều, hiện giờ lại lưu lạc tới mức bị hai thiếu niên bắt nạt, không khỏi cảm thán lòng người vô tâm thói đời thay đổi, người Bắc Thần đúng là tàn bạo mà, ít nhất cũng phải kính sợ quỷ thần giống các hương thân khi đó của hắn chứ? Các ngươi như vậy làm ta nghĩ người mà thành quỷ là mất hết tôn nghiêm luôn nha!
Thế nhưng, Dung tiểu boss cả Dạ Minh Quân có bàn tay vàng còn không sợ, sao có thể sợ quỷ thần được chứ. Về phần Mục Nhung, người ta còn từng chuyện trò vô cùng vui vẻ với đám lệ quỷ dưới thành Uổng Mạng đấy, hiện giờ gặp phải lệ quỷ còn có cảm giác thân thiết như gặp được đồng hương kìa, nói chi đến việc sợ này sợ nọ. Hiện giờ thấy hắn bị Dung Dực đả kích đến mức đó, đành lên tiếng an ủi một cách chân thành: "Là thế này, thật ra y là nhân vật phản diện đó."
Quỷ hồn nhận ra mình sai rồi, người Bắc Thần chẳng những tàn bạo mà còn vô sỉ nữa chứ, dám không ngần ngại bảo bạn mình là nhân vật phản diện để tẩy trắng cho bản thân, da mặt của người này đúng là dày không ai sánh nổi mà, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, trào phúng hỏi tiếp: "Còn ngươi thì sao?"
"Ta ở bên phe chính diện, nhưng ngươi là nhân vật phản diện đó."
Là nhân vật chính do lão Vương thừa nhận, cái cơ thể này của Mục Nhung dù đi theo con đường nào cũng là chính diện, quỷ hồn dưới trăng cũng được coi là tiểu quái đầu tiên người ta phải đối phó, hắn trả lời như vậy cũng không sai. Thái độ đương nhiên như đang nói sự thật khiến cho cả quỷ hồn cũng phải cạn lời, còn cảm thấy hối hận khi lỡ tiện miệng thách thức độ dày da mặt của người này.
Đương nhiên, hắn không phải người cảm thấy buồn bực nhất, Dung tiểu boss mạc danh kỳ diệu bị dán mác nhân vật phản diện càng cảm thấy uỷ khuất hơn, chỉ biết im lặng suy nghĩ xem mình đã làm gì để trở thành nhân vật phản diện trong lòng Mục Nhung.
Đôi lời của tác giả: Mục Nhung: đánh boss thu tiểu đệ, với một thân kỹ năng siêu quần này, ta chắc chắn là tổng công của Đại Hoang!
Tác giả: Ông cứ ở đó mà lãng đi, chờ Dung tiểu boss hắc hoá rồi thì đến phiên ông hộc máu đó...
Hết chương 13

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK