• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Arisassan
Một cường giả Thần Thánh như Mạc Quy đương nhiên có vòng xã giao riêng của mình, chẳng mấy chốc tin Dung Dực được gã cứu đã truyền đi khắp nơi trên thiên hạ. Từ khi Mục Nhiễm qua đời, Bắc Thần không còn có khả năng mở rộng bờ cõi thêm nữa, Dung Đỉnh Thiên lại chỉ phụ trách bảo vệ biên cảnh, do đó mười mấy năm qua dân chúng Bắc Thần không hề biết đến mùi chiến sự, nghe nói biên quan chiến bại, Hồng Thiệu quốc đã đồ sát cả Nam Châu, lòng dân Bắc Thần ai cũng hoảng sợ.
Dân chúng thật ra không quan tâm triều đình có bao nhiêu đại thần, bọn họ chỉ biết khi Dung gia vẫn tọa trấn nơi biên quan thì Hồng Thiệu quốc chưa bao giờ đánh vào được, hiện giờ vừa đổi thành Vũ gia liền thất bại thảm hại, nên đương nhiên muốn đổi về người Dung gia, bởi thế, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả dân chúng đều mong đợi Dung tiểu tướng quân có thể nhanh chóng trở lại vương thành chấm dứt chiến sự. Nương theo dư luận lúc này, Dung Dực và Mục Nhung thu dọn hành lý đi suốt đêm đến vương thành, Mạc Quy dẫn theo Dung Tịch lén lút đi phía sau bọn họ để bảo vệ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã tới được vùng ngoại ô của vương thành.
Khi một nhân vật trong cốt truyện xuất hiện trước mắt công chúng một lần nữa, ấn tượng đầu tiên sẽ quyết định ấn tượng của thế nhân đối với họ, cho nên Mục Nhung dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc sách đọc được vô số loại miêu tả về nhân vật hắc hóa mà tự tay sửa soạn cho Dung Tiểu Boss một phen. Không được xinh đẹp lộng lẫy quá, như thế sẽ khiến cho người ta đánh giá thấp mức độ hắc hóa của y; cũng không được đơn giản nghèo nàn quá, như thế sẽ mất đi khí thế khiến cho đối thủ phải kinh sợ.
Vì vậy, hiện tại Dung Dực chỉ mặc một bộ trang phục thuần đen, tuy toàn thân từ đầu đến chân ngoại trừ trường kiếm treo bên hông cùng cung sắt vác sau lưng thì không hề có bất kỳ trang sức nào cả, ngay cả vạt áo cũng vô cùng chỉnh tề, nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Mái tóc dài được một sợi dây màu đỏ cột cao lên phía sau, để lộ khuôn mặt kiên nghị của thiếu niên, cùng với ánh mắt trống rỗng cứ như không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì, quả nhiên vô cùng lãnh ngạo. Mục Nhung sợ y lộ ra bản tính thật sự ngay lúc quan trọng nhất, nên còn bảo quỷ hồn dưới ánh trăng bám vào dây cột tóc, lấy âm khí của lệ quỷ để tô điểm thêm cho vẻ hắc hóa của y, hễ nhìn đến ai là âm phong liền thổi liên tục, mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng sẽ sát khí bức người, ít nhất căn cứ theo ngoại hình thì đã là một ma đầu đủ tiêu chuẩn.
Mục Nhung rất hài lòng với tạo hình này, nếu hắn không quen thân với Dung Dực thì cũng sẽ nghĩ đây là một kiếm khách vô tình, không hề liên tưởng gì đến thiếu niên đơn thuần lương thiện năm xưa. Nói đúng hơn là, nếu không gặp được Mục Nhung, hiện tại Dung Tiểu Boss hắc hóa trở về nên có bộ dạng này, cả đời chỉ sống để báo thù, ngoại trừ đánh bại Dạ Minh Quân ra thì không còn mục tiêu nào nữa, cũng sẽ không lộ vẻ quan tâm với bất kỳ kẻ nào.
Dung Tiểu Boss sau khi hắc hóa thật ra khiến cho người ta đỡ lo hơn y bây giờ nhiều, thế nhưng, Mục Nhung nhận ra mình lại thích bộ dạng ngốc nghếch của người này hơn hẳn. Thế cũng tốt, để y làm một boss hắc hóa không ai dám chọc trước mặt người khác, rồi đến lúc chỉ có hai người bọn họ, tất cả đều như cũ không hề thay đổi gì.
Chắc chắn mọi thứ đã được chuẩn bị xong, hắn kiểm tra Dung Dực từ trên xuống dưới một lần, còn dặn đi dặn lại: "Phải làm cho tất cả mọi người sợ ngươi đó, hiểu chưa?"
Dung Dực cũng không phải chưa từng được người khác hầu hạ mặc quần áo, nhưng Mục Nhung chỉ cúi đầu kiểm tra cho y một chút thôi, vậy mà trông thấy cần cổ trắng nõn của người nọ, một dòng nước ấm lại chảy qua tim y. Giơ tay ra sờ sờ đầu Mục Nhung, hiện tại y chợt quên đi việc người này kỳ thật là một lệ quỷ vô cùng hung ác, mở miệng nói ra một câu hứa hẹn từ sâu trong nội tâm: "Mục Nhung, lần này ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt."
Đối với một nam nhân thì bị người khác sờ đầu vốn không phải chuyện gì tốt đẹp cho lắm, thế nhưng Mục Nhung cũng không muốn so đo với y, chỉ ngước mắt lên nhìn dãy tường thành nguy nga của vương thành, nhấc chân lên bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch: "Đi thôi, từ giờ trở đi nơi đây chính là chiến trường."
Từ khi tin Dung Dực còn sống được truyền ra, thám tử của các thế lực lớn trong vương thành đều đến cửa thành chờ sẵn, bọn họ biết Dung Dực chắc chắn sẽ trở về, nhưng không ngờ rằng y lại quang minh chính đại cưỡi ngựa vào vương thành như thế.
Dung Dực kiếm thuật siêu việt, cưỡi ngựa bắn cung cũng đứng đầu vương thành, trong số các con cháu thế gia chỉ có y mỗi khi ra khỏi thành là cung tiễn không rời thân, do đó ngay từ lúc thiếu niên hắc y vẻ mặt lạnh lùng cưỡi ngựa qua cửa thành, người qua đường lập tức đoán được thân phận của y. Các thế lực lớn đều đã điều tra kỹ lưỡng tính tình của Dung Dực, mặc dù bọn họ đoán trước được rằng sau khi trải qua thảm án diệt môn thì người này sẽ không tươi sáng như lúc trước được nữa, nhưng không ngờ lần thứ hai trở về đây Dung Dực lại trở nên đáng sợ như vậy.
Khuôn mặt của thiếu niên thật ra không thay đổi gì mấy so với lúc trước, nhưng phong thái lại hoàn toàn bất đồng, nếu nói Dung Dực trước kia lúc nào cũng toát ra sức sống năng nổ tuổi thiếu niên, thì hiện tại bên người y chỉ có sát khí không thể xua tan được. Y cũng không cố ý lộ ra vẻ mặt hung ác gì, dù là khuôn mặt hay khóe miệng đều chỉ độc một vẻ đạm mạc, tựa như tất cả nhân tình thế thái trên thế gian này đều không liên quan đến y. Tuy khuôn mặt lãnh đạm đến thế, nhưng không hiểu vì sao, mọi người chỉ cần liếc nhìn y một cái liền cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cứ như bị một lệ quỷ hung ác dõi theo vậy, âm phong đột nhiên thổi liên tục bên người, khiến họ phải đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ không biết thiếu niên này rốt cuộc đã giết bao nhiêu kẻ địch mới có thể tôi luyện ra khí thế quỷ dị như vầy, trên thực tế so với cái đó, thứ khiến người khác kinh hãi nhất vẫn là tu vi, khi tất cả thám tử Quy Nguyên cảnh ở đây không thể nhìn thấu được cảnh giới của y, bọn họ lập tức đoán được người này đã tiến giai rồi. Mười chín tuổi đã đến được Từ Thánh cảnh, qua mười năm nữa chỉ sợ sẽ có thêm một cường giả Thần Thánh nữa được sinh ra. Tức thì trên bầu trời bồ cầu bay đầy, truyền đi một tin duy nhất – tam thiếu gia Dung gia, tiến giai Từ Thánh.
Dung Dực tất nhiên trông thấy mấy con bồ câu kia, những thế lực lớn biết được tu vi của y chắc chắn sẽ thay đổi thái độ, kế tiếp là lúc chuẩn bị xã giao với bọn họ theo kế hoạch đã được lập ra. Nhưng hiện tại thứ y quan tâm nhất vẫn là tại sao Mục Nhung nhất quyết không chịu cưỡi ngựa chung với mình, mà cứ cố gắng đi bộ phía sau như người hầu chi vậy.
Mục Nhung cũng được coi là một người nổi tiếng ở vương thành, hiện tại đang tái mặt đi theo phía sau đuôi ngựa của Dung Dực, trông bộ dạng phù phiếm thở hổn hển của hắn thì chắc chắn đã phải đi thật lâu, liên tưởng tới tin đồn Dung Dực bắt cóc hắn, người hữu tâm ẩn nấp khắp nơi nhanh chóng vẽ ra đủ loại âm mưu trong đầu.
Thứ Mục Nhung muốn chính là hiệu quả này, hắn biết Thu Đông chắc chắn đã lẫn vào trong đám người để quan sát, thế nhưng hiện tại hắn tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai đoán ra ý định thật sự của mình. Từ trước đến nay hắn luôn luôn ác độc với bản thân, lúc này cũng thừa dịp thúc giục âm khí trong người, hai chân mềm nhũn mà ngã sóng soài xuống đất.
Trên người bị đau, hắn giữ nguyên bộ dạng chật vật này, ngước mắt sợ hãi nhìn thoáng qua Dung Dực ngồi trên ngựa, cũng may trong thời khắc quan trọng nhất Dung Tiểu Boss vẫn cứng nổi, cố nén không quay đầu lại, chỉ dựa theo kịch bản mà lạnh lùng nói: "Đứng lên."
Mục Nhung cực kỳ vui mừng khi thấy y rốt cuộc cũng thuộc được lời thoại, thân thể cũng sợ hãi run rẩy, vội vàng đứng dậy bám theo sau ngựa. Vẻ mặt nhẫn nhục đến khóe mắt hơi rưng rưng kia, ai nhìn vào cũng nghĩ Dung Dực chắc chắn phải làm gì đó kinh khủng lắm nên người ta mới sợ y như vậy, nhất thời mọi người càng tin tưởng vào suy đoán Dung Dực đã nhập ma đạo hơn, hành động lãnh khốc vô tình không dễ đối phó giống như trước.
Thành công khiến cho hình tượng hắc hóa của Dung Tiểu Boss đi sâu vào lòng người, bản thân cũng gánh được cái mác yếu ớt, Mục Nhung thật sự rất hài lòng với thành quả này. Dựa theo kế hoạch, Dung Dực vừa đi đến khách điếm gần đó sẽ lập tức kéo Mục Nhung vẻ mặt không cam lòng vào phòng, rồi đóng sầm cửa một phát thật mạnh. Cửa vừa đóng, vị boss hắc hóa lãnh khốc sát khí đầy mình kia nhanh chóng biến mất, y bế Mục Nhung đặt lên giường rồi cuộn ống quần của hắn lên, vội vàng nhỏ giọng hỏi han bên tai người nọ: "Ngươi thế nào? Có bị trầy không? Để ta xem một chút!"
Mắt thấy tiểu boss bản thân cố gắng lắm mới đắp nặn được tự phá vỡ hình tượng chỉ trong nháy mắt, Mục Nhung thật sự không biết phải nói gì, thế nhưng hắn cảm giác được có sinh khí của người sống ở ngoài cửa sổ, nghĩa là vẫn còn thám tử chưa rời đi, bèn kêu lên một cách thê lương: "Ngươi... Ngươi đừng có quá đáng!"
Ngữ khí của hắn thật sự rất ủy khuất bi phẫn, khiến Dung Dực phải ngẩn cả người, nhưng hiện tại không phải là lúc để y ngẩn người như vậy, thấy nam chính sắp NG, Mục Nhung vội vàng nháy mắt: "Mau lên, kéo màn xuống."
Vì thế, cảnh tượng này vào mắt thám tử ngoài cửa sổ lại trở thành Dung Dực vừa vào phòng đã không kiềm chế được mà bế người lên giường, không biết nói gì đó bên tai người ta mà làm hắn suýt phải khóc thét, sau đó y đè hắn xuống, phất tay kéo màn lại, mặc dù không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra trong phòng, nhưng hình ảnh giường gỗ rung lắc kia đã nói lên hết thảy.
Có được tin tức quan trọng này, người ngoài cửa sổ rốt cuộc cũng rời đi, Mục Nhung thả âm khí ra thăm dò một chút, chắc chắn xung quanh không còn người sống nào nữa thì mới miễn cưỡng nằm xuống, phất phất tay với Dung Dực: "Được rồi, dừng lại đi."
Nghe xong câu này, Dung Dực đang nắm thành giường chỉ biết hoang mang hỏi: "Tại sao lại phải rung giường vậy?"
Tuy phiền muộn vì Dung Tiểu Boss trước mặt mình không thể thông minh nổi ba giây, nhưng hiện tại Mục Nhung cũng không có sức để trách móc, chỉ thản nhiên trả lời: "Để người ta tưởng ngươi đang bắt nạt ta."
"Ngươi muốn người khác nghĩ ta vẫn còn hận ngươi à?"
Không ngờ hôm nay tư duy của Dung Dực lại nhanh như vậy, Mục Nhung cảm thấy vô cùng kinh hỉ, ngước mắt lên nhìn nhìn y, không khỏi cảm thán: "Xem ra vương thành đúng là địa linh nhân kiệt*, chỉ số thông minh của ngươi cuối cùng cũng lên rồi."
[*đất thiêng sinh ra người tài]
Trông thấy ánh mắt của hắn, Dung Tiểu Boss chợt cảm thấy phiền muộn, ở Thanh Châu y như vậy là do xung quanh đều là người quen không cần phải đề phòng gì cả, chứ y đâu có ngây thơ đến thế đâu, chỉ cần ngẫm nghĩ kỹ một chút thôi là có thể đoán ra được một ít suy nghĩ của Mục Nhung luôn đấy. Nhưng y lại bi thương mà phát hiện ra rằng, dường như trong tâm trí của Mục Nhung, chỉ số thông minh của y đã thấp đến mức đáng báo động rồi.
Dung Tiểu Boss nhận ra điều này liền cảm thấy vô cùng bi thương, vì thế y quyết định chủ động cho hắn thấy chỉ số thông minh thật sự của mình, nhíu mày hỏi: "Nhưng tại sao lại phải ở trên giường? Lỡ bọn họ tưởng chúng ta là đoạn tụ thì sao?"
Thấy y vậy mà đoán được nội dung cốt truyện, Mục Nhung mới tin rằng đại não rỉ sét của Dung Tiểu Boss đã hoạt động trở lại, trong lòng tuy cảm thấy rất vui vẻ, nhưng chỉ ngước mắt lên hỏi y: "Ngươi có phải đoạn tụ không?"
"Không phải." Một câu trả lời vô cùng ngay thẳng được tuôn ra, Dung Dực tỏ vẻ lúc này y vẫn rất là thẳng.
Nhưng hiện tại nội dung cốt truyện cần một Dung Tiểu Boss đã hắc hóa, cho nên Mục Nhung hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt vô tội của y, thản nhiên nói: "Nếu sau này có quý tộc nào ở vương thành muốn kết thân với ngươi, ngươi phải nói ngươi là đoạn tụ."
Chuyện Dung gia bị diệt môn chỉ có bọn họ và những người có tham gia vào biết được nội tình, cho nên trong đa số tình báo của các đại gia tộc, y vẫn là người thừa kế của cả một thế lực quân binh, hơn nữa hiện tại y lẻ loi một mình, ai mà kết thân với y thì sẽ thành gia tộc của y, sau này chắc chắn có không ít người có ý muốn dặm hỏi. Hiện tại không phải là lúc thích hợp để trở mặt với các thế lực khác, có cái lý do này, cũng dễ từ chối hơn.
Thế nhưng, chuyện này mà truyền ra thì thanh danh sẽ không dễ nghe cho lắm, dù sau này bọn họ có làm sáng tỏ sự thật đi chăng nữa thì cũng không còn nữ tử nào ở vương thành dám ái mộ Mục Nhung, nghĩ đến đây Dung Dực liền lo lắng nói: "Chuyện này có oan ức cho ngươi quá không?"
Hiện giờ các thế lực lớn ở vương thành đều có thái độ không rõ, bọn họ phải hành động thật cẩn thận, đối với việc này, đối sách mà Mục Nhung lựa chọn là khiến cho cả vương thành tin rằng mình đã trở mặt thành thù với Dung Dực, đẩy hết mọi sự chú ý của thế lực đối địch đến phương hướng đã định trước. Mục phủ cũng có tham gia vào án diệt môn của Dung phủ, cho nên Dung Dực hận hắn là chuyện đương nhiên, Mục Nhung vốn muốn tỏ ra khổ sở trước mặt người khác một chút, rồi không thể chịu nổi khổ hình nữa mà khai ra chân tướng trước mặt mọi người giống như mấy tên pháo hôi trong tiểu thuyết. Thế nhưng, sau chuyện kia của Dung Tịch, hắn lại nảy ra một ý tưởng mới.
Dù sao chỉ cần làm cho mọi người tin rằng hắn hận Dung Dực đến tận xương là được, một nam nhân bị cưỡng bức như vậy chẳng phải quá thuyết phục luôn sao? Quan trọng là, so với sử dụng khổ nhục kế phải gây thương tích lên người mình, cảnh giường chiếu được phép kéo rèm này đúng là thoải mái hơn không ít. Ví dụ như hiện tại, chỉ cần nằm ở đây một đêm thôi, chắc chắn không ai hoài nghi hận ý cùng phẫn nộ trong lòng hắn nữa, xem ra lâu lâu đổi kênh một chút cũng có ưu đãi đây.
Đương nhiên chiêu này cũng có tác dụng phụ, ví dụ như nếu không cẩn thận thì sẽ bẻ cong Dung Tiểu Boss thật luôn, với sự chênh lệch giữa giá trị vũ lực của hai người thì người bị thiệt chắc chắn sẽ là hắn. Cho nên Mục Nhung không chút do dự mà lược bỏ tất cả mọi cảnh thân mật trong kịch bản, bày ra vẻ mặt trang nghiêm như đang lên lớp, kiên quyết không để cho Dung Dực có cơ hội hiểu lầm.
Về vấn đề thanh danh mà Dung Dực lo lắng, hắn thật sự không để ý chút nào, chẳng phải chỉ bị người ta tưởng là đoạn tụ thôi sao, đồng nhân của bọn họ sắp thành hệ liệt luôn kìa, một ít tin nhảm ven đường có gì đáng sợ chứ?
Hiện tại cứ để Thu Đông não bổ một chút rồi cao hứng đi, rất nhanh thôi, hắn sẽ cho nữ nhân kia trải nghiệm được nỗi đau lúc trước mình phải chịu.
Trong lòng hắn suy tính đủ thứ, nhưng khi nhìn thấy Dung Tiểu Boss ngồi trên giường tỏa ra khí chất thuần khiết lương thiện đến mức cả sát khí của quỷ huynh cũng không thể đè ép được, hắn vẫn không thể không nói ra một câu: "Thế nên lúc ở bên ngoài ngươi làm ơn tỏ ra hung ác hơn đi, ít nhất cũng phải cho ta đoạn tụ có thể diện một chút."
Nghe xong câu này, Dung Dực vội vàng đen mặt lại, hai mắt trợn to nhìn về phía hắn, nhe răng ra hỏi: "Như vậy đủ ác chưa?"
Cạn lời mà nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm kia, Mục Nhung chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng với khả năng diễn xuất của người này, lập tức vươn tay ra chọt chọt trán y: "Sửa lại ánh mắt một chút, thiết lập nội tâm của ngươi đâu? Cẩn thận lại đi, hiện tại ngươi đang ngược ta đó."
Nói xong lại càng cảm thấy cạn lời hơn, boss không biết ngược hắn như thế nào, hắn phải tự tay dạy người ta cách ngược, đời này hắn chưa từng thấy nhân vật chính nào kỳ dị đến vậy đâu...
Đôi lời của tác giả:
Dung Dực: Cảnh giường chiếu diễn như thế nào đây?
Mục Nhung: Kéo rèm, đi ngủ.
Tác giả: Ngươi nói dối không chớp mắt như thế, lương tâm không thấy đau hay sao?
Mục Nhung: Lương tâm là gì? Có ăn được không?
Hết chương 41

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK