• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Arisassan
Mục Nhung chọn cách ra ngoài một mình làm mồi đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, ba nghìn âm linh cùng với Dung Dực mai phục gần đó, dù người đến là quốc sư Bắc Thần thì vẫn sẽ có Nhạc Ân làm y dao động, nói chi Thu Đông kém y một cảnh. Nguyên khí bị hút đi dần dần, tu vi của ả cũng sa sút theo, các oán linh cũng vây chặt hung thủ đã giết chết mình, thấy không còn đường lui nào nữa, Thu Đông vận chút nguyên khí còn sót lại của mình, cuối cùng nhìn thấy được bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Mục Nhung. Dù sao ả cũng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, lâm vào hoàn cảnh như vậy rồi mà vẫn có thể bình tĩnh nói: "Thiếu gia đúng là có rất nhiều thủ đoạn, lừa được hết tất cả mọi người trong vương thành."
"Đúng vậy, ngươi thấy diễn xuất của ta như thế nào?"
Mục Nhung nhẫn nhịn đến tận hôm nay mới bắt được ả nên sao có thể để ả chết dễ dàng như vậy được, hắn cười khẽ đứng trước mặt Thu Đông, chậm rãi nói ra những lời phản kích bị dồn nén từ lâu: "Ngươi tưởng Dung Dực hận ta lắm sao? Y thích ta còn không kịp. Có người ngày đêm chiều chuộng che chở, còn có đám ngốc các ngươi để chơi đùa, quãng thời gian qua ta sống vô cùng thoải mái. Tất nhiên, thấy ta sống thoải mái như thế, ngươi khó chịu lắm đúng không."
"Ngươi –"
Đối với một người chỉ biết đố kỵ căm hận như vậy, đòn trả thù tốt nhất là để họ nghĩ mình nắm chắc thắng lợi rồi đột nhiên phát hiện ra tất cả đều là giả, người họ tưởng là bị mình dẫm đạp dưới chân kỳ thật sống tốt hơn họ rất nhiều. Khi những ảo tưởng đó bị vạch trần, mọi sự sung sướng lúc trước đều sẽ hoá thành phẫn hận, khiến họ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Qủa nhiên, thấy ả ta không thể giữ bình tĩnh tiếp được nữa, Mục Nhung cười nhạt rồi đâm thêm một nhát chí mạng: "Nói thêm một tin tốt cho ngươi đây, ta đã tìm được cách phi thăng rồi, thứ ngươi muốn mà không được suốt mười tám năm ấy, ta chỉ nói vài câu là có liền."
Thu Đông vốn là tiên nhân trên trời, vì Thu Nguyệt Địch mà bị đày xuống phàm trần, có lẽ là do đã từng có được, cho nên trên thế gian này không ai mong được phi thăng thiên giới mãnh liệt hơn ả cả. Hiện tại nghe xong câu này thì tinh thần hoàn toàn thất thủ, tức giận đến mức cổ họng bắt đầu dâng lên mùi tanh ngọt, khoé miệng trào máu tươi nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Không công bằng! Ngươi chỉ là một phàm nhân không có chút nguyên khí nào trong cơ thể thôi, thế mà chỉ vì là con của Thu Nguyệt Địch nên được phi thăng, như vậy thật sự không công bằng!"
"Lúc ngươi hạ độc dân chúng bình thường thì có bao giờ nghĩ đến 'công bằng' không? Lúc ngươi dựa vào công pháp cao cấp của Thu gia để vượt xa những người phi thăng khác thì có bao giờ nghĩ đến 'công bằng' không? Thứ ngươi có được chưa bao giờ là công bằng, mà là ích lợi. Chỉ tiếc, thiên phú của ngươi không đủ tốt để theo kịp cái dã tâm độc chiếm hết mọi ích lợi trên thiên hạ của ngươi."
Mục Nhung đã suy nghĩ cẩn thận, người muốn hạ độc mình không phải là Thu Nguyệt Địch, cũng không thể là Thu Đông, người nọ hẳn là có rất nhiều quyền cao chức trọng, đủ để quyết định sống chết của Thu Đông chỉ trong một câu nói. Thu Đông không dám căm hận người đã đày mình xuống nhân gian, chỉ dám ghen ghét Thu Nguyệt Địch, chủ yếu là vì Thu Nguyệt Địch không hề đề phòng ả thôi.
Thậm chí tuy ả thầm ghen ghét Thu Nguyệt Địch, nhưng lại không bao giờ dám động thủ, mà chỉ dám tra tấn Mục Nhung vốn yếu ớt hơn mình, nữ nhân này, chính là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Lúc ả là cường giả thì không bao giờ quan tâm đến kẻ yếu, đợi đến khi bản thân biến thành kẻ yếu rồi bị bắt nạt thì cũng chỉ biết bắt nạt người nào yếu hơn mình thôi, một kẻ như vậy, không xứng để phi thăng thành tiên.
Nở một nụ cười mỉa mai, Mục Nhung bước đến bên cạnh ả, thanh âm lạnh lẽo không pha chút tình cảm nào: "Thức tỉnh đi, cả phàm nhân như chúng ta còn đấu không lại nữa, ngươi đấy, có cố cả đời cũng không bằng được Thu Nguyệt Địch đâu."
Câu này đã hoàn toàn đánh thức ký ức trong đầu Thu Đông, ả nhớ rõ hồi còn ở nhân gian, ả chính là đệ tử có thiên phú tốt nhất trong tông môn. Khi đó mọi người đều kính sợ ả, tất cả thiên tài địa bảo trong nước đều dâng lên cho ả chọn dùng đầu tiên, ả sống vinh quang hơn tất cả mọi công chúa. Cuối cùng, dưới sự trông đợi của sư môn, ả trở thành cường giả Thần Thánh trẻ tuổi nhất, chưa đến năm mươi tuổi đã phi thăng lên thiên giới thành công. Ả nghĩ đây chính là khởi đầu cho tương lai tươi sáng của mình, nhưng không ngờ rằng thứ chào đón ả lại là một con đường mịt mờ âm u.
Trên thiên giới có rất nhiều gia tộc, những đứa trẻ do tiên nhân sinh ra, không cần tu luyện gì đã có được tu vi mà ả khổ sở tu luyện suốt năm mươi năm mới có được. Dưới ưu thế như vậy, người phi thăng như ả hoàn toàn không thể vượt qua tiên nhân bản địa được sinh ra từ tiên thai, ở nhân giới ả là thiên chi kiêu nữ, nhưng lên thiên giới ả chỉ là một người bình thường đến mức mờ nhạt. Tất cả động phủ có nguyên khí sung túc đều bị các đại gia tộc chiếm hết, ả không thể không sống nhờ vào Thu gia để có được chỗ tu luyện, rồi được gia chủ ban tên một lần nữa chẳng khác gì nô lệ. Ả chịu đựng những khuất nhục đó để cố gắng tu hành, ai ngờ lại bị phân đến làm thị nữ cho con gái duy nhất của gia chủ Thu gia.
"Thu Đông tỷ tỷ, ngươi búi tóc cho ta đẹp quá, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi."
Thu Đông nhớ mãi câu nói năm đó mà Thu Nguyệt Địch vừa tròn bảy tuổi nói với mình, đây cùng lắm chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi thôi, nhưng vì đầu thai vào chỗ tốt nên từ khi sinh ra đã được ăn vô số thiên tài địa bảo tốt nhất thiên giới, hiện giờ tu vi còn cao hơn cả ả ta. Đứa trẻ này chưa từng cố gắng tu luyện, chưa hề nếm trải bất kỳ nỗi khổ nào, dựa vào cái gì mà có thể hưởng thụ một cuộc sống tốt như vậy chứ? Mà ả thì từ nhỏ đã phải cố gắng tu luyện, cuối cùng cũng chỉ để chải đầu cho đứa trẻ này thôi.
Ả không cam lòng, ả muốn đám thiên tiên cao cao tại thượng phải nếm trải đau khổ dưới phàm trần một phen, cho nên, lúc Thu Nguyệt Địch trưởng thành định ra ngoài luyện tập, ả xúi tiểu cô nương ngu ngốc này đi đuổi bắt Thiên Ma cùng Trường Sinh đạo nhân.
Khi đó đúng là ông trời cũng phù hộ ả, quả nhiên Thu Nguyệt Địch bị Thiên Ma đánh trọng thương, còn mang thai ở nhân gian, suýt chút nữa đã chết trong tay người phàm. Tiếc là gia chủ thật sự rất yêu thương đứa con gái này, đã vậy rồi cũng chỉ hạ độc giết chết phàm nhân kia, xử lý mọi thứ vô cùng sạch sẽ, thậm chí còn không nỡ giết nghiệt chủng nọ, chỉ đánh tan tu vi của ả rồi đày ả xuống nhân gian để chăm sóc cho đứa trẻ vốn không nên tồn tại này.
Mục Nhiễm chết, ả mất hết tu vi, chỉ có Thu Nguyệt Địch được phụ thân bảo bọc nên cái gì cũng không biết, nữ nhân này còn lấy tấm thân tàn hoa bại liễu đó để gả cho Thái tử thiên giới, ả không hiểu, sao thế gian này lại không công bằng đến như vậy?
Ả hận Thu Nguyệt Địch, hận nàng có một người cha tốt, hận nàng có xuất thân ưu việt, càng hận nàng có tất cả mọi thứ nhưng lại giả vờ như không biết cái gì rồi ngốc nghếch gọi ả là Thu Đông tỷ tỷ. Hiện tại, ả hận con trai của Thu Nguyệt Địch – Mục Nhung, một phàm nhân như hắn mà lại có thể bắt được ả, nam nhân này còn may mắn hơn mẹ hắn gấp trăm lần!
"Ta phải giết ngươi!"
Nỗi căm hận tích tụ suốt nhiều năm trào dâng trong lòng, hai mắt ả đỏ đậm, muốn dùng chút tu vi cuối cùng để đồng quy vu tận với hắn, thế nhưng ả đột nhiên nhận ra kinh mạch của mình lại trống rỗng. Trong lúc hoảng hốt, ả nhìn thấy người nọ nhìn xuống ả từ trên cao, cả khuôn mặt đầy vẻ trào phúng: "Nhìn lại mình đi Thu Đông, ngươi già như vậy rồi, còn giết ai được nữa?"
Ả run rẩy cúi đầu, trên mặt nước chỉ có một bà lão đầu tóc bạc trắng đang ngã ngồi dưới đất, mặt đầy nếp nhăn, tay như củi khô, đừng bảo giết người, có khi tự sát còn không làm nổi. Ngay lúc ả bị lời nói của Mục Nhung kích thích đến tinh thần thất thủ, một chút tiên nguyên cuối cùng trong cơ thể của ả lập tức bị Dung Dực hút đi. Không có nguyên khí kéo dài mạng sống, thân thể của ả nhanh chóng trở về bộ dáng vốn có, tuổi thọ cũng đến điểm cuối, ả biết mình lại trúng kế rồi, nam nhân này nói ra mấy lời kia chủ yếu là để ả không có thời gian bảo vệ tiên nguyên thôi, nhưng giờ ả không còn sức để phản kháng gì nữa, chỉ có thể dựa vào một hơi cuối cùng trước lúc chết kêu lên một tiếng thê lương: "Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi!"
"Thế à? Trước khi làm vậy, ngươi nên xuống địa ngục chịu phạt cho tội nghiệt đồ sát dân chúng ở bốn châu phía nam đi."
Thứ Mục Nhung không sợ nhất là quỷ, hắn đứng đó bình tĩnh nhìn hồn phách của ả bị ba nghìn oán linh giày xéo kéo vào quỷ môn, cảm nhận được âm khí xung quanh mình không thay đổi, vung vung tay vài cái, cho ả một câu từ biệt đủ để ả phải phẫn hận dưới địa ngục mãi mãi: "Thật ra ta phải cám ơn ngươi vì đã giúp ta thử nghiệm chuyện này, hoá ra khiến cho võ giả chết già không bị xem là sát nghiệt."
Quỷ Môn Quan đóng lại, chân trời hiện lên ánh bình minh, một vài bụi sáng nho nhỏ như có như không chậm rãi rơi xuống từ trên không, nước sông vẫn vội vàng xuôi chảy như trước, chỉ có một thi thể tóc bạc trắng nằm trên đất cho thấy tất cả đều là sự thật.
Chậm rãi thu hồi nụ cười của mình lại, Mục Nhung cúi đầu nhìn thi thể kia thật lâu, rốt cuộc cũng xác định, hắn làm được rồi. Hắn kiềm nén bao nhiêu áp lực trong lòng lâu như vậy, cuối cùng cũng khiến cho nữ nhân hại mình hoá thành lệ quỷ rơi xuống địa ngục này phải chết trong đau khổ.
Hắn nghĩ, có thể sảng khoái được như bây giờ, dù ban đầu phải nhẫn nhịn hay cuối cùng phải xuống địa ngục thì đều đáng giá cả. Sở dĩ hắn có thể thắng được Thu Đông, là vì quyết tâm dù bản thân có bị đày xuống địa ngục, cũng phải khiến cho kẻ thù đi trước mình một bước. Thế nhưng, hiện giờ kẻ thù đã đền tội rồi, hắn lại không biết mình nên làm gì tiếp nữa...
Mục Nhung ngẩn người thật lâu, Dung Dực vẫn im lặng đứng ở bên cạnh, đợi đến khi hắn hoang mang ngẩng đầu mới nhỏ giọng nói: "Mục Nhung..."
Mục Nhung nghe xong mới nhận ra vẫn còn người đứng bên cạnh mình, hắn quay đầu lại nhìn y, nhắc mới nhớ đây cũng là lần đầu tiên Dung Dực nhìn thấy hắn trong trạng thái lệ quỷ, bộ dạng hung thần ác sát như vậy hoàn toàn khác so với vẻ ngụy trang lúc trước, với tính tình ngay thẳng của Dung Dực thì không biết y có cảm thấy khó chịu hay không. Hiện tại hắn chợt cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không muốn vòng vo dài dòng với người này nữa, chỉ thản nhiên nói: "Đây là bộ dạng thật sự của ta, Dung Dực, ta khác với ngươi, ta không phải là người tốt. Ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi."
Mục Nhung biết rõ, từ nhỏ Dung Dực đã có sở thích bảo vệ người khác rồi, cho nên ban đầu nhờ vào vẻ ngoài ốm yếu của mình mà hắn mới có thể dễ dàng tiếp cận y. Nhưng hắn vốn không phải một kẻ nhu nhược, hắn không cần ai bảo vệ, người nào dám khinh thường hắn thì sẽ bị hắn giẫm nát dưới chân. Hắn không biết mình như vậy có còn là loại người Dung Dực thích hay không nữa.
Mục Nhung hiểu rõ tính cách của mình, nếu hắn thật sự ở chung một chỗ với Dung Dực, sau đó người này lại đổi ý thì hắn chắc chắn sẽ giết y mặc trong lòng có đau khổ cỡ nào. Đó là kết cục tệ nhất mà hắn có thể nghĩ đến cho mình và Dung Dực, chỉ cần tưởng tượng ra thôi là đã cảm thấy khó chịu vô cùng, cho nên, nếu Dung Dực thật sự muốn yêu hắn, dù cuối cùng có thành công hay không, hắn vẫn hy vọng sẽ tránh được kết cục đó ngay từ đầu.
Dung Dực đúng là chưa bao giờ trông thấy một Mục Nhung như thế, người đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, y không biết nỗi đau gì lại có thể khiến cho Mục Nhung hận một người đến vậy. Y chợt hiểu ra, hoá ra Mục Nhung mà dù chuyện gì xảy ra cũng chỉ thản nhiên nhìn mình, tựa như tất cả đều nằm trong bàn tay của hắn kia, trong lòng cũng có áp lực, cũng biết đau biết khổ như người bình thường. Y không rành việc suy đoán lòng người, nhất là với một người giỏi che giấu như Mục Nhung, y không hề nhìn thấu được gì dù chỉ một chút, cho nên đành phải thật lòng hỏi rằng: "Mục Nhung, trong quãng thời gian mà ta hận ngươi đó, ngươi cảm thấy khó chịu lắm đúng không."
Không ngờ y lại nhắc đến chuyện đã xảy ra từ lâu lắm rồi, Mục Nhung ngẩn người, thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì biến cố kia mới xảy ra cách đây mấy tháng thôi, thế mà khi nhớ đến thì lại như mấy năm vậy.
Khi đó hắn có khó chịu không? Chắc chắn là có.
Rõ ràng hắn không hề làm gì, nhưng vẫn không thể không kiềm nén tất cả mọi cảm xúc lại, buộc mình phải bình tĩnh suy nghĩ. Hắn tự nhủ với bản thân, không được hận Dung Dực, vì như vậy là đúng với ý muốn của Thu Đông, hắn phải sống thật tốt, sau đó hoàn toàn lật ngược thế cờ. May thay, rốt cuộc Dung Dực vẫn mềm lòng với hắn, nếu hắn không phát hiện sự quan tâm thầm kín trong từng hành động hàng ngày của đối phương, có lẽ hắn đã không chịu đựng được nổi rồi.
Khi đó mỗi khi hắn cảm thấy khó chịu chỗ nào, hận ý với Thu Đông sẽ sâu hơn một chút, dần dần trở thành mối thù không đội trời chung, xem ra hắn vẫn giữ nguyên cái thói quen giận chó đánh mèo này.
Chuyện mình từng vô cùng quan tâm, qua một quãng thời gian rồi nhớ lại thì chợt nhận ra chuyện đó cũng không quan trọng đến thế, chỉ cần kết cục khiến mình hài lòng thì quá trình có gian khổ cỡ nào cũng được. Những suy nghĩ ăn chơi hoang đường lúc mới đến Đại Hoang đã bị hắn vứt bỏ từ lâu, hiện tại hắn học được cách đọc hiểu lòng người, cũng học được cách nhẫn nhịn. Cho nên sau khi nghe xong câu hỏi kia, hắn chỉ cười mà đáp: "Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm gì nữa? Dù sao ta cũng không làm chuyện có hại cho mình."
Mục Nhung đúng là người rất giỏi bảo vệ bản thân, cho đến nay, bất kỳ ai muốn thương tổn hắn đều không có kết thúc tốt đẹp. Một Mục Nhung có thù tất báo như vậy, chỉ chưa từng tính toán với Dung Dực. Dù hắn không bao giờ thừa nhận, nhưng từ khi hai người ngày ngày ở bên cạnh nhau trong Dung phủ, thái độ của họ đối với nhau đã khác với người ngoài rồi.
Dung Dực là người sống đầu tiên Mục Nhung gặp phải sau nhiều năm cô độc dưới địa phủ, Mục Nhung cũng là người đầu tiên khiến y động tâm trong suốt mười chín năm, chỉ là hiện tại hai người vẫn quá ngây thơ, chưa ai chịu suy nghĩ kỹ lại về cảm xúc của mình cả. Trăn trở đến tận bây giờ, thiếu niên trải qua bao sự đời dần dần trưởng thành hơn, hiểu rõ nhân tình thế thái, có thể gặp được người thích hợp vào lúc thích hợp thì đúng là không thể may mắn hơn.
Dung Dực biết tuy trông Mục Nhung nhu nhược nhưng thật ra rất mạnh mẽ, y bước lên nhẹ nhàng ôm lấy hắn rồi nghiêm túc nói: "Sau này dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta cũng chỉ nghe lời một mình ngươi."
Mục Nhung bất ngờ khi đột nhiên bị ôm như vậy, hai mắt mở to, hắn biết Dung Dực luôn luôn nói thật lòng, hiện tại cũng thật sự muốn giao tính mạng của mình vào tay hắn. Nhiệt độ cơ thể nóng rực của đối phương xua đi cái lạnh buổi sáng sớm, hắn vốn sợ lạnh, tạm thời không muốn đẩy người ra, chỉ cười nói: "Ngươi không sợ ta bán ngươi đi luôn à?"
"Vậy ta cũng sẽ nghĩ cách kiếm tiền giúp ngươi!"
Rõ ràng chỉ là một câu đùa, người này lại trả lời vô cùng nghiêm túc, không hổ là người có tính cách ngay thẳng chính trực. Mục Nhung rất am hiểu việc suy đoán lòng người, nhưng hắn vẫn thích ở bên cạnh Dung Tiểu Boss không cần lo lắng đoán này đoán nọ hơn, hiện tại trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của y, nỗi lo trong lòng nhanh chóng tan biến.
Thôi, cái gì đến rồi cũng sẽ đến, không đến cũng không cần phải cưỡng cầu, nếu cái tay áo này đã đứt như vậy, thì cứ để nó thuận theo tự nhiên đi.
Đôi lời của tác giả:
Tác giả: Dạ Minh Quân, bây giờ những người trong hậu cung ở nhân gian của ngươi, một người làm nữ vương, một người gả cho người khác, hai người nhận cơm hộp, ngươi cảm thấy như thế nào?
Dạ Minh Quân: Hình như đoạn tụ cũng không tệ lắm đâu!
Lão Vương: Ngoan, đừng đọc truyện nữa, chúng ta về đóng Long Ngạo Thiên đi.
Hết chương 61

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK