Edit: Arisassan
Đặc điểm của lệ quỷ là gì? Cố chấp, lạnh lùng, có thù tất báo. Từ ngày Mục Nhung hóa thành lệ quỷ, hắn đã không còn là người tốt rồi. Đối với Dung Dực, kỳ thật hắn cũng từng có ý định phá hủy y, hắn nghĩ, nếu thiết lập Dung Dực oán hận Mục Nhung là cốt truyện quan trọng không thể thay đổi được thì hắn phải làm gì bây giờ?
Kết luận hắn suy ra được là, khiến cho Dung Dực không thể rời khỏi hắn, dù có hận cỡ nào cũng không thể xuống tay giết hắn. Thế nên, hắn dẫn Dung Dực đi tìm Thiên Ma công khiến người nào tu luyện xong sẽ phải cô độc cả đời, biến mình trở thành người duy nhất trên thế gian này có thể đến gần đối phương. Thứ quan trọng nhất đối với võ giả chính là nguyên khí để tu luyện, chỉ cần hắn trở thành nguồn nguyên khí duy nhất của Dung Dực, Dung Dực sẽ không còn cách nào khác ngoài mang hắn theo bên người vĩnh viễn.
Hiện tại hắn quả thật giống hệt như pin sạc nguyên khí vậy, chừng nào Dung Tiểu Boss còn muốn tu luyện thì y còn không dám vứt bỏ hắn, cứ như vậy suốt trăm năm, hắn không tin hắn sẽ không thu phục được người này.
Tuy có tinh thần để tự nói đùa với mình, nhưng tâm trạng của Mục Nhung kỳ thật rất phức tạp, hắn không ngờ Dung Dực lại muốn nghe mình giải thích ngay lúc này. Hắn tưởng mình phải chuẩn bị thật kỹ, lúc cần còn phải tự chế ra vài bằng chứng, mới có thể rũ bỏ hết mọi tội lỗi trên người mình trước mặt Dung Dực. Hắn thậm chí còn chuẩn bị đủ mọi thủ đoạn đánh vào nhược điểm của Thánh Văn đế, đợi đến khi bức vua thoái vị thành công rồi thì sẽ bắt lão ta nói ra sự thật, vì làm hòa với Dung Dực, hắn vốn dự định khiến cho Bắc Thần phải máu chảy thành sông. Không ngờ hiện giờ hắn chưa làm gì mà đã thành công, cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Kỳ thật Mục Nhung cũng từng tự hỏi tại sao mình lại chấp nhất với Dung Dực đến như vậy, thế nhưng chấp niệm của quỷ vốn đã vô lý rồi. Giống như hắn đời trước, sau khi chết vẫn leo lên chiếc xe buýt nơi mình gặp tai nạn kia, dù biết rõ đây là hành động không có ý nghĩa gì, hắn đã chết, không còn cơ hội xuống xe trước cổng trường được nữa, cũng không có ai trông thấy hắn, nhưng đến tận khi quỷ sai đến dẫn hắn đi, hắn vẫn lặp đi lặp lại hành động vô vị đó.
Có lẽ khi hắn hóa thành lệ quỷ, trong lòng chỉ nghĩ đến Dung Dực, cho nên bất tri bất giác người này đã trở thành chấp niệm của hắn, khiến hắn không còn mong muốn nào ngoài quấn lấy người này.
Qủa nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, nhân vật chính chả làm gì cũng bị quỷ bám theo trong mấy bộ phim toàn là dựa trên chuyện có thật cả, lệ quỷ đúng là những kẻ vô lý mà.
Trong lòng thắp một ngọn nến cho Dung Tiểu Boss bị mình bám theo, Mục Nhung nhìn về thiếu niên có vẻ mặt nghiêm túc kia, quyết định nói ra sự thật, hiếm thấy mà trịnh trọng nói: "Dung Dực, người muốn tiêu diệt Dung phủ là Thánh Văn đế, không liên quan gì đến ta."
"Tại sao?"
Ngày bị diệt môn Dung Dực đã biết sát thủ đến từ hoàng cung và Mục phủ, dẫn đầu là Thu Đông cùng thống lĩnh cấm vệ quân, y chỉ không hiểu lý do tại sao Thánh Văn đế lại làm việc này. Diệt mất Dung gia thì quân đội sẽ sụp đổ hơn phân nửa, chẳng lẽ lão ta không cần biên phòng à? Dù cho lão có hận Dung gia đến mấy thì tại sao cả ý chỉ tước quan cũng không ban mà đã xuống tay ngoan độc đến như vậy, thậm chí cả hạ nhân Dung phủ cũng không tha.
Trước đó Mục Nhung cũng vì vậy nên không biết phải nhắc nhở Dung phủ bằng cách nào, hiện giờ cũng chỉ có thể nói ra lý do của lão Vương: "Đại hoàng tử muốn tạo phản, mà đại tỷ nhà ngươi lại quá thân thiết với gã ta."
Nghe vậy Dung Dực liền nhíu mày, khó hiểu nói: "Đại hoàng tử một không chia bè kết phái, hai không có ngoại thích trong quân đội, sao lại mưu phản chứ?"
Sinh mẫu của đại hoàng tử xuất thân không tốt, từ nhỏ đã không được hoàng đế coi trọng, vì muốn bảo vệ bản thân nên chưa bao giờ làm thân với các thần tử, chỉ theo quốc sư tu đạo, rất có xu hướng sẽ dấn thân vào đạo quan. Do đó, mặc dù Dung Dung có hơi thân thiết với gã, Dung gia cũng không phản đối gì.
Thế nhưng, Mục Nhung cũng đã đoán được một ít, liếc nhìn y, thản nhiên nói: "Dung gia là triều thần có quyền nhất nổi bật nhất hiện tại, trong tay chưởng quản tám phần binh mã của Bắc Thần. Thánh Văn đế không muốn giết chết con mình, cho nên chỉ có thể diệt các ngươi."
Mỗi lý do này thôi đã đủ để đế vương chặt đứt cánh tay này rồi, cơ mà, các hôn quân trong sách sử trước khi vứt bỏ triều thần cũng ban ý chỉ ra thử trước, Dung Dực biết tính tình của phụ thân mình, nếu Thánh Văn đế muốn thu lại quân quyền, ông không thể không dâng lên. Việc hoàng đế không đợi Dung gia suy yếu đã xuống tay giết hại thật sự rất kỳ quái, như thế thì quân đội cũng không thể thay quân trong một khoảng thời gian ngắn, biên cảnh nhất định sẽ đại loạn. Chuyện này dù nhìn trên góc nhìn kiêng kỵ công thần thì cũng là hành động vô cùng ngu xuẩn, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tuy lòng nghi kỵ của Thánh Văn đế có hơi nặng một chút, nhưng không phải là một hôn quân."
Thánh Văn đế đương nhiên không phải hôn quân, lão đăng cơ lúc thiếu niên, trong lúc tại vị thì Bắc Thần dù là văn hóa giáo dục hay võ công đều phát triển vô cùng mạnh, đối ngoại đối nội đều có các biện pháp vô cùng độc đáo, cũng vì lão là một hiền lương minh chủ nên Dung gia mới trung thành với lão như vậy. Có thể nói, biến cố Dung gia là sai sách duy nhất trong cuộc đời của vị hoàng đế này.
Lúc trước Mục Nhung cũng tin vào lý do nghi kỵ được nhắc đến trong truyện, đến khi nhận được một ít thông tin từ lão Vương, suy nghĩ của hắn lại thay đổi một chút: "Cho nên sau khi trở về vương thành chúng ta cần phải điều tra thêm một phen, ta nghi ngờ rằng, bên quốc sư có vấn đề. Nói ra chắc ngươi không tin, y là bán yêu."
"Chuyện này rất trọng đại, ta phải điều tra thật kỹ rồi mới có thể tin ngươi."
Quốc sư Bắc Thần vừa là người thủ hộ vừa là một nhân vật cấp thần, hiện giờ Mục Nhung mở miệng ra nói y là bán yêu, nếu không thấy người này nói trúng được rất nhiều chuyện bí mật thì Dung Dực chắc chắn sẽ không tin, dù vậy nhưng vẫn thận trọng lo lắng, không dễ tin người.
Suốt khoảng thời gian qua y cố gắng không nhớ lại thảm án đêm hôm đó, không ngờ hiện tại khi nhắc tới vẫn có thể giữ bình tĩnh đến như vậy, dù sao cũng đã quyết định sẽ nghe Mục Nhung giải thích, liền đơn giản hỏi ra vấn đề cốt yếu nhất: "Nếu không phải ngươi làm, vậy tại sao đêm đó Thu Đông lại có mặt trong nhóm sát thủ chứ?"
"Ngươi gặp mẹ ruột của ta rồi đúng không, Thu Đông có một vài mối thù cũ với nàng, thân phận nàng phi phàm, Thu Đông không làm gì được nên mới trút giận lên người ta. Ả biết, không có thứ gì làm ta khó chịu bằng việc ngươi hận ta."
Kỳ thật Mục Nhung không biết nhiều về chuyện của Thu gia, trong truyện đều căn cứ theo lời nói chủ quan của Thu Đông nên chắc chắn hơn nửa đều là giả. Qúy tộc khắp vương thành đều biết Thu Đông là nha hoàn thiếp thân lớn lên từ nhỏ bên cạnh Mục Nhung, tương lai chắc chắn sẽ trở thành người trong phòng hắn, nha đầu đó bình thường cũng rất cung kính với hắn, không để lộ bất kỳ sơ hở nào, nên hiện tại cũng chỉ có thể suy ra từ thực trạng.
"Thu Đông che giấu rất tốt, sợ là cả mẹ ruột của ta cũng không biết ả có dị tâm, ta chỉ có một mình ngươi là bằng hữu trong vương thành, không còn ai có thể chứng minh ta không tham gia vào chuyện này nữa. Thứ duy nhất ta có thể dựa vào chỉ là sự tin tưởng của ngươi, nếu ngươi tin ta thì ta vô tội, nếu ngươi không tin thì ta đành nhận mệnh thôi."
Thật ra Mục Nhung rất ít khi nói chuyện với người khác, lúc ở chung với Dung Dực hắn vẫn cứ bày ra bộ dạng thờ ơ tựa tiếu phi tiếu thôi, nói đến khúc nào thú vị cũng không hề tỏ ra cao hứng, tuy miệng nói ra ác ngôn ác ngữ nhưng vẻ mặt lại không quan tâm giống như không hề để ý đến lời bàn tán của người ngoài vậy, có thể nói, chân tâm cả đời của hắn chỉ trút hết lên người Dung Dực.
Dung Dực không ngốc, y cũng nhận ra thái độ của Mục Nhung đối với mình rất kỳ quái, thậm chí còn quỷ dị hơn cả tình cảm ái mộ bình thường, bèn hỏi: "Ta không hiểu, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?"
"Dung Dực, thật ra có một thứ ngươi không đoán sai, ta không phải là người trọng tình trọng nghĩa, và đúng là vẫn luôn tính kế ngươi."
Bản thân Mục Nhung cũng không biết cái chấp niệm mơ hồ này đến từ đâu, sao có thể giải thích rõ ràng cho y nghe được, hắn muốn theo Dung Dực rời khỏi vương thành tất nhiên cũng có ý muốn thoát khỏi sự khống chế của Thu Đông, nhưng trong lòng hắn cũng biết, bản thân thích ở chung với Dung Dực.
Cho nên, mặc dù đã quyết định sẽ làm một người lãnh tĩnh điều khiển cả thiên hạ, nhưng hiện tại hắn vẫn muốn liều một lần, thản nhiên nói với Dung Dực: "Thế nhưng, đột nhiên ta phát hiện ta thích một cuộc sống không cần tính kế ngươi hơn. Nếu lần này ngươi tin ta thì ta thề với ngươi, từ nay về sau, kể từ hôm nay ta chỉ hành động theo cảm tính với một mình ngươi thôi."
Cả đời hắn chỉ thề hai lần, đối tượng đều là Dung Dực. Lần đầu tiên hắn thề, nếu Dung Dực giúp hắn tìm được Nguyệt Hạ Tuyết Sâm, từ nay hắn sẽ cùng y đồng sinh cộng tử bất khí bất ly, hiện tại đã làm được. Cho nên, lần thề thứ hai này, hắn cũng thật sự hy vọng có thể thực hiện.
May là, người duy nhất hắn hành động theo cảm tính, cũng là một người xem trọng tình nghĩ hơn lý trí của mình. Tuy hắn không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào, tuy hoàng thất và Thu Đông đều muốn hắt nước bẩn lên người hắn, tuy hắn không nghĩ ra được lý do để giải thích cho việc tại sao mình lại biết những thông tin tuyệt mật kia, nhưng cuối cùng Dung Dực vẫn tin thiếu niên đang khẩn trương nhìn mình, y nói: "Ta tin ngươi, lúc trở về vương thành ngươi phải tìm được bằng chứng mới có thể lấy lại công đạo cho những người đã mất. Nếu ta thật sự vu oan cho ngươi, sau khi ta giết Thánh Văn đế rồi thì sẽ mặc ngươi xử lý, muốn đánh muốn giết cũng không oán hận gì."
Chuyện mình tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng có kết quả, hốc mắt của Mục Nhung hơi nóng lên, đột nhiên cảm thấy may mắn vì hôm nay mình đã liều lĩnh một hồi, cũng phát hiện so với lên kế hoạch đủ thứ thì cách đối phó Dung Dực dễ nhất là nói thật. Nhưng hắn lãnh đạm đã quen, hiện tại không nói được lời tâm tình nào cả, đành cười nói với y như bình thường: "Nếu ngươi muốn chịu đòn nhận tội thì ta cũng không dám đánh ngươi, đánh hỏng rồi ta phải tốn công bôi thuốc cho ngươi nữa."
Ai ngờ Dung Tiểu Boss đã quyết rồi là không thay đổi, nghe hắn nói thế còn trừng hắn một cái, cứng rắn nói với hắn: "Không được, ngươi phải đánh! Không được phép bôi thuốc cho ta!"
Y nói vậy chẳng khác nào tự nhận mình vu oan cho Mục Nhung rồi, tuy Mục Nhung oán thầm trong lòng trên đời có ai chủ động đòi người ta đánh mình như vậy đâu chứ, nhưng nụ cười trên môi lại tươi hơn vài phần, đồng ý nói: "Ngươi nói sao cũng được, ta nghe lời ngươi."
Ngoài mặt thì nói như thế, trong lòng lại chêm thêm một câu, về phần nghe xong có làm theo lời ngươi nói hay không còn phải xem tâm trạng của ta nữa.
Dung Dực đương nhiên không đọc được suy nghĩ của hắn, chỉ nghĩ từ khi hai người gặp lại nhau, đây là lần đầu tiên y thấy hắn cười thư thái như vậy. Hồi đó y gặp biến cố lớn, hoàn toàn không thể suy nghĩ kỹ về chuyện năm xưa, thấy Thu Đông ở đó thôi mà đã luôn bày ra vẻ mặt khó chịu với Mục Nhung rồi, trong khi thật ra trong lòng y cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu sớm bình tĩnh suy nghĩ lại, y sẽ biết ngọc giới đã cứu mạng y là do Mục Nhung đưa, tâm tư người này cẩn thận như thế sao có thể không biết tác dụng của chiếc nhẫn đó, tóm lại là, trong lòng y bức bối quá nên cần chỗ để trút ra thôi. Càng nghĩ càng thấy mình lúc trước đúng là bị thù hận che mắt, bèn áy náy nói với Mục Nhung: "Xin lỗi vì thời gian qua đã trút giận lên người ngươi."
"Không sao, con người vốn hay trút giận lên người thân thiết nhất của mình mà."
Trước khi chết Mục Nhung cũng hay than phiền đủ thứ chuyện cho ba mẹ nghe, nên hắn không để ý lắm về việc Dung Dực đối xử tệ với mình, hơn nữa mấy ngày nay hắn thật sự không mệt, còn Dung Tiểu Boss thì lại bị dằn vặt đến mức sống không yên thân, nhìn là biết chênh lệch như thế nào rồi. Kết quả thật sự cũng giống như lúc trước mỗi lần hắn gây chuyện, ba ngươi cuối cùng vẫn là ba của ngươi, muốn phản á? Không có cửa đâu.
Dung Tiểu Boss đương nhiên không biết ánh mắt hiền từ mà người này nhìn về phía mình có ý gì, chỉ tưởng hắn thật sự tình chân ý thiết đối với y, trong lòng lại thấy áy náy hơn, hận không thể đưa kiếm cho hắn để hắn đâm mình vài nhát, bèn nói: "Sau này nếu ta còn làm như vậy thì ngươi không cần ủy khuất bản thân mình nữa, cứ đánh một trận với ta là được, ta chắc chắn sẽ không đánh trả."
Tuy không biết tại sao Dung Dực lại áy náy tới mức đó, nhưng Mục Nhung vẫn không do dự nhận lấy đặc quyền này, liền cười nói: "Được, chính miệng ngươi nói đó nha, sau này ta đánh ngươi ngươi không được đánh trả đâu đó."
Có phải hắn vừa bỏ qua cái tiền đề phía trước luôn rồi không?
Nhìn chằm chằm vào Mục Nhung, Dung Tiểu Boss cứ có cảm giác nụ cười của người này gian xảo kiểu gì, nhưng vừa trông thấy bộ dáng nhược liễu phù phong của hắn lại không nhịn được mà lo lắng thêm, cánh tay của Mục Nhung gầy như vậy, lỡ đánh y rồi gãy luôn thì sao? Y có nên trích ra một chút thời gian để dạy người này bí quyết rèn luyện cơ thể không nhỉ?
Đôi lời của tác giả: Mấu chốt để tẩy trắng – Thu Thủy giới, nếu Mục Nhung muốn giết Dung Dực thì trước đó sẽ không đưa nhẫn của mẹ ruột mình cho y để bảo mệnh.
Hết chương 32
Danh Sách Chương: