Ngu Tinh đợi một lúc, thấy các cô chỉ nhìn mình chứ không có động tĩnh. Cô lười nhác không quan tâm đến chuyện này, tặc lưỡi cho qua, nhấc đũa lên dùng cơm.
Hôm nay nhà ăn của trường nấu các món Hồ Nam hợp với khẩu vị của Ngu Tinh thích ăn cay. Chỉ cần ngửi mùi đồ ăn cô đã chảy nước miếng vì thèm.
Mới vừa ăn hai miếng, trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
Giọng nói dịu dàng của người con gái cất lên: “Tớ ngồi ăn ở đây được không?”
Cô ngước mắt lên thấy Đồng Hựu Tĩnh đang bê suất ăn, mỉm cười đứng trước bàn.
Ngu Tinh ngẩn người, nuốt nốt miếng cơm rồi gật gật đầu.
Suất ăn của Đồng Hựu Tĩnh không nhiều lắm, về cơ bản là đồ ăn thanh đạm. Cô ấy nhìn sang suất ăn của cô, hơi hơi nhướng mày: “Oa, cậu ăn cay tốt thật.”
Nhìn suất ăn của mình gấp mấy lần suất đối diện, Ngu Tinh ngại ngùng: “Tớ thích vị cay.”
Đồng Hựu Tĩnh cười tủm tỉm, nhấc cốc nước trái cây lên uống một chút.
“Cậu ăn cơm một mình à?”
Ngu Tinh gật đầu: “Ngày nào tớ cũng ăn một mình.”
“Cậu có xích mích với bạn bè?”
“Tớ ở Lâm Thiên không có bạn bè.”
Đồng Hựu Tĩnh sửng sốt:
“Tớ xin lỗi.”
Ngu Tinh đang ăn một miếng cơm to, cô nuốt xong liền lắc đầu, căn bản cô không hề để bụng.
Bạn bè là những người cùng chung chí hướng, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Còn tùy tiện tụ tập thành một nhóm, đó là đang tìm cách giết thời gian.
“Cậu muốn ăn thử món này không?” Đồng Hựu Tĩnh đẩy một đĩa ăn sáng hướng về phía cô.
Ngu Tinh lạp tức từ chối: “Tớ không, cảm ơn.”
Đồng Hựu Tĩnh cũng không miễn cưỡng, sau đó cô cầm thìa đũa ăn cơm.
Hai người mặt đối mặt, không nói lời nào, từng người ăn phần cơm của mình.
Đồng Hựu Tĩnh nghỉ phép một khoảng thời gian, lúc này mới vừa trở về không được bao lâu. Khi cô bắt đầu đi học trở lại, những chuyện phiếm về cô được đồn đại ngày một nhiều.
Ngu Tinh dù muốn dù không cũng đã nghe qua một ít.
Đồng gia và Thẩm gia có mối quan hệ bền chặt, hai nhà từ trước đến nay vô cùng thân thiết. Đồng Hựu Tĩnh và Thẩm Thời Ngộ từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Xuất thân của cô ấy so với nhóm Thái Tử không kém bao nhiêu. Do quen biết Thẩm Thời Ngộ, cô cũng là bạn thân lâu năm của Tưởng Chi Diễn và Thịnh Diệc.
Nghe nói năm cô học lớp 10, bởi vì thân thiết gần gũi với Thẩm Thời Ngộ, bị một đám người không rõ tình hình gây phiền phức, tạo thành ảnh hưởng rất lớn. Chuyện này chọc Thẩm Thời Ngộ tức điên, đám nam nữ sinh sự bị cậu ta xử lí gọn ghẽ.
Sau chuyện đó học sinh Lâm Thiên đều biết cô gái này có xuất thân và quan hệ mật thiết với nhóm Thái Tử. Cô không phải người có thể tùy tiện ức hiếp, từ đó về sau không ai gây phiền phức cho cô nữa.
Ngu Tinh cảm thấy Đồng Hựu Tĩnh không giống với hình tượng mà tin đồn vẽ ra. Cô không cảm nhận được khí thế cao ngạo hay tính cách khó chịu không nể mặt ai như lời đồn.
Có thể cô ấy cho Thịnh Diệc chút mặt mũi.
Dù sao sau hai lần tiếp xúc, thái độ của Đồng Hựu Tĩnh khiến cô cảm thấy thoải mái. Người này xử sự cẩn thận, cũng có lễ phép, từng hành động đều tỏa ra khí chất. Thoạt nhìn sẽ thấy cô là kiểu người hướng ngoại năng động nhưng cô không khiến những người xung quanh lu mờ, không có cảm giác tồn tại.
Ngu Tinh âm thầm dò xét thêm vài lần.
Đồng Hựu Tĩnh lớn lên xinh đẹp, là vẻ đẹp nền nã dịu dàng. Có lẽ do ảnh hưởng của giáo dục từ nhỏ, cô yên lặng toát lên vẻ ưu nhã đoan trang, khi cười nói như một bông hoa tràn đầy sức sống, cởi mở thân thiện.
Tuy đều là thiên kim tiểu thư, nhưng so với những người trong lớp cô, cô ấy nổi bật và tinh tế hơn nhiều.
Cho tới nay những người mà Ngu Tinh từng tiếp xúc ở Lâm Thiên phần lớn đều có chút nông cạn, coi thường xuất thân kẻ nghèo hơn họ. Còn Đồng Hựu Tĩnh là tiểu thư thực thụ nhưng không có thái độ phân biệt đối xử mà chân thành tốt bụng. Chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến Ngu Tinh tôn trọng.
Ăn cơm cùng cô ấy, phát hiện cách cô ấy đối nhân xử thế, giọng nói và thái độ đều đắn đo cẩn thận, biết suy nghĩ đến cảm xúc của người khác. Trong khoảng thời gian ngắn càng cảm thấy yêu quý cô ấy.
Bình thường cô ăn xong cơm trưa sẽ đi luôn, chợt nghe Đồng Hựu Tĩnh hỏi: “Ăn chút điểm tâm ngọt không? Tớ đi lấy.”
Ngu Tinh suy nghĩ một chút, do dự gật đầu.
Cách đó không xa, bàn của Khâu Hủy Ni không biết đã ăn xong chưa, số lần nhìn sang bên cô càng thêm thường xuyên. Thấy cô cùng Đồng Hựu Tĩnh ngồi chung một bàn để ăn trưa, không biết họ khe khẽ nói nhỏ cái gì. Giờ ăn trưa với họ ăn uống là việc thứ yếu, mục đích chính để thăm dò đánh giá người khác.
Ngu Tinh mặc kệ bọn họ. Còn có thể nói cái gì, chắc chắn nói cô luồn cúi, không từ thủ đoạn tiếp cận để ôm đùi người giàu có.
Đôi mắt ở trên người bọn họ, muốn nhìn thì nhìn đi.
Không bao lâu, Đồng Hựu Tĩnh bưng chiếc khay đã đầy ắp quay lại, hai đĩa điểm tâm ngọt cùng với một cốc nước hoa quả
“Tớ thấy cậu chưa uống nước, uống tạm cái này cho đỡ khát.” Đồng Hựu Tĩnh đưa cô đĩa điểm tâm ngọt, rồi đặt cốc nước trước mặt cô.
Ngu Tinh cảm ơn cô ấy, cõi lòng tràn đầy ấm áp.
“Tớ thấy cậu ăn cơm toàn ăn đồ cay.” Đồng Hựu Tĩnh nhìn đĩa điểm tâm của cô đã gần hết vừa nói: “Cậu ăn cực kì cay nhưng chẳng uống gì. Không được, cậu không thích uống nước thì thay bằng uống canh. Trước khi ăn cậu có thể uống chút nước ấm để tốt cho dạ dày, sau khi ăn xong còn tránh đau bụng.”
“…… Nghe hay quá.” – Ngu Tinh gật gật đầu.
Đồng Hựu Tĩnh vẫn không ngừng: “Tớ trước kia cũng không uống canh khi ăn cơm, lại thêm thói quen ăn rất nhanh nên dạ dày bắt đầu có vấn đề. Cậu cũng nên chú ý một chút ……”
Ngu Tinh đang xúc một muỗng điểm tâm ngọt chợt dừng lại.
Cô không biết nên nói cái gì, vì thế liền trầm mặc.
Đồng Hựu Tĩnh thoáng nhìn biểu cảm của cô, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ: “Ngượng ngùng quá, mình đã nói thì sẽ không dừng lại được. Ngày thường cũng không có bạn nữ nói chuyện với mình.……”
Ngu Tinh cảm thấy kinh ngạc: “Không ai nói chuyện với cậu?”
Đồng Hựu Tĩnh nhẹ nâng cánh môi, ý cười điềm đạm: “Bình thường mà, trò chuyện vốn không dễ dàng, tuy rằng trong trường học nhiều có nhiều người nói chuyện với mình nhưng họ có mục đích gì thì trong lòng mình cũng rõ. Tớ cũng lười để ý, chỉ thấy lãng phí thời gian.”
Thắc mắc trong lòng đã sáng tỏ, Ngu Tinh yên lặng ăn tiếp điểm tâm, không nói nữa.
Đồng Hựu Tĩnh không ngại chuyện cô chưa kịp nói hết, lúc này hướng ánh mắt về phía Ngu Tinh.
Không cẩn thận để giọt nước còn đọng lại bên khóe môi, Ngu Tinh mím môi liếm sạch sẽ, liền thấy Đồng Hựu Tĩnh bỗng nhiên chạm vào má cô: “Cậu trắng quá~~~!”
Ngu Tinh ngước mắt: “Thế á.”
“Đúng vậy, da cậu trắng hồng không tì vết.” – Đồng Hựu Tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt chỉ lộ ra một nửa của Ngu Tinh, tỉ mỉ xem xét, thỉnh thoảng lại phấn khích: “Cằm của cậu cũng đẹp…… Độ cong thật mượt mà, khuôn miệng cũng đẹp nữa! Để tớ xem chóp mũi cậu……Rất căng mềm! Đẹp thanh tú quá……”
Nhìn nhìn, tầm mắt dừng lại ở gọng kính dày cộp đen sì, tóc mái dày nặng như sắt, hai bên tóc càng như cái bao tải bao lấy gương mặt cô, Đồng Hựu Tĩnh không khỏi nhíu mày.
“Mắt kính chặn mất cái mũi, hai bên tóc che kín khuôn mặt cậu rồi…… Cậu vén tóc mái lên hẳn là rất xinh! Để tóc chắn cái trán làm gì……”
Càng nói càng cảm thấy đáng tiếc.
Đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy cô ấy nói về vấn đề này, Ngu Tinh lấy lại tinh thần, vội cúi đầu, ho nhẹ một tiếng: “Thói quen của mình.”
“À như vậy……”
Đồng Hựu Tĩnh thật sự cảm thán làn da tuyệt đẹp, vừa trắng vừa mềm của Ngu Tinh, cô thấy nếu cô ấy bỏ hết vật che chắn thì tuyệt đối xinh đẹp hơn gương mặt hiện tại rất nhiều.
Nhưng thấy Ngu Tinh không được tự nhiên, Đồng Hựu Tĩnh cho rằng cô ấy không có thói quen chải chuốt vẻ bề ngoài, tôn trọng cô, không tiếp tục chủ đề này nữa.
……
Ăn xong cơm trưa, Ngu Tinh và Đồng Hựu Tĩnh chia tay, cô về chung cư nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới đi phòng học.
Nửa đường cô nhận được tin nhắn từ số lạ.
【 tan học tới phòng nghỉ. 】
Chỉ liếc mắt một cái, liền biết được chủ nhân của dãy số là ai.
Ngu Tinh do dự, rối rắm một hồi lâu cuối cùng vẫn không nhắn lại, cất điện thoại vào túi.
Đi đến khu dạy học lớp 11, cô rẽ vào toilet.
Ngu Tinh mới vừa đẩy cửa phòng đi vào, ở gian bên cạnh vang lên tiếng xả nước.
“Xong chưa”
“Xong rồi.”
“Ra ngoài đi”
“Tới……”
Vài tiếng xả nước cùng tiếng mở cửa đều đồng thời không sai biệt lắm, tiếp theo nghe được âm thanh của vòi nước ở bồn rửa tay, cùng với tiếng nói chuyện.
“Chúng ta hôm nay rốt cuộc có chặn Ngu Tinh lại không?”
“Chặn cái rắm, cậu không sợ lớp 12 gây phiền toái cho cậu?”
“Thách, tớ không tin cậu ta thật sự có mặt mũi lớn như thế, có thể khiến cho lớp 12-7 ra mặt bảo vệ.”
“Nhưng chuyện cậu ta ngồi trong xe anh Thịnh Diệc là sự thật, ngày hôm qua cậu không thấy chuyện kéo đêm sao?”
“Anh ấy chẳng qua nổi hứng nhất thời mà thôi……”
Lời này vừa rơi xuống đất, liền có người hít hà một hơi.
“Nổi hứng nhất thời? Cậu đã quên lúc chúng ta học lớp 10, nam sinh thôi học đắc tội Thịnh Diệc gặp phải kết cục bi thảm thế nào à? Hai người gặp nhau ở bãi đỗ xe, Thịnh Diệc trực tiếp ép anh ta tới đường cùng, nhấn ga phóng thẳng bảy tám lần, đụng hỏng chiếc xe của nam sinh kia! Nam sinh đó bị Thịnh Diệc lôi ra từ trong xe, bóp cổ ấn trên kính chắn gió, anh ta sợ tới mức khóc tè ra quần! Dù sao cậu không sợ tớ sợ!”
Không nghĩ tới đi WC còn có thể nghe được chuyện bát quái, Ngu Tinh ngồi trong phòng bên cạnh im lặng. Cô chuyển trường năm lớp 11, chỉ nghe nói học sinh trong nhóm Thái Tử đáng sợ, cụ thể họ đã làm cái gì khiến người người khiếp sợ không rõ ràng lắm, dù sao không trêu chọc là được rồi.
Trong đầu cô hiện lên gương mặt cười tủm tỉm …… Thịnh Diệc có một khía cạnh đáng sợ như vậy mà cô không biết.
Bên ngoài tiếng nói chuyện còn tiếp tục, chuyện xưa bị nhắc lại, có lẽ là nhớ tới Thịnh Diệc đáng sợ, nên khí thế của mấy người đều không còn kiêu ngạo như trước.
Mấy người bên ngoài đều là người quen, nghe hai câu liền biết, lại là đám người Khâu Hủy Ni.
Ngu Tinh tò mò bọn họ rốt cuộc quyết định chặn hay không chặn đường cô. Nghe động tĩnh bên ngoài thấy không khí bàn bạc rất căng thẳng.
Chỉ nghe được tranh luận trong chốc lát, người bảo chặn người không dám, nửa ngày không có kết quả.
Chợt nghe có người lên tiếng: “Bằng không tụi mình chờ một chút, trước xem xem tình huống thế nào, không vội vàng một chốc một lát dễ tạo ra sai lầm.”
Là Hạ Nguyên Tình.
Ngu Tinh vừa nhân ra giọng cậu ta, giây tiếp theo, Khâu Hủy Ni khó chịu, giọng điệu tức giận vang lên: “Xem tình huống xem tình huống, như bây giờ nói đến nói đi còn không phải bởi vì cậu nghĩ ra chủ ý thối hoắc đó, lấy danh nghĩa cậu ta viết thư tình cho anh Thịnh Diệc. Tự dưng tạo cơ hội cho nó dính dáng đến anh ấy.”
“Cậu không thể nói như thế, lúc ấy cậu cũng ủng hộ mà……” Hạ Nguyên Tình nghe giọng có phần oan ức.
Khâu Hủy Ni không chút lưu tình: “Tớ nói sai sao? Nếu không phải vì bức thư tình làm nó bị xử phạt thông báo toàn trường, Thịnh Diệc làm sao biết nó là ai!”
“Thôi đi, tớ lại không phải……”
Trách cứ cùng biện giải còn tiếp diễn, Ngu Tinh ở phòng bên cạnh nghe được đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng.
Thì ra là bọn họ.
Cô biết bức thư tình do người khác muốn đổ tội cho cô, cũng đoán là mấy người trong lớp 11-3 nhưng cô không có bằng chứng xác thực.
Hiện giờ nghe bọn họ chính miệng nói ra, chắc chắn không phải nói dối.
Sự căm ghét tột cùng dâng trào trong lòng cô.
Ngu Tinh tự nhận sau khi cô vào Lâm Thiên vẫn luôn thành thật an phận. Khâu Hủy Ni ngày thường cười nhạo cô, sai bảo cô, cô đều nhịn. Kết quả đã nhún nhường như vậy, còn không đổi được an bình.
Bức thư tình thêm vào cho cô không ít phiền toái. Gặp phải những sự việc không cần thiết như vậy cô luôn kẹp chặt cái đuôi mà làm người. Bọn họ thế nhưng còn không chịu giơ cao đánh khẽ!
Sau một lúc lâu, Ngu Tinh đè nén cơn giận, đợi đến khi âm thanh bên ngoài xa dần, cô đã tự quyết định bước tiếp theo.
Cô nhắn tin trả lời Thịnh Diệc:
【Sau tiết cuối cùng em sẽ tới 】
Tuy rằng nếu không biết được sự thật, cô vẫn sẽ đi, nhưng bây giờ thái độ đã thay đổi. Trước đây cô phải cúi đầu, không tình nguyện mà bị bắt ép vào phòng nghỉ, hiện tại cô đang chủ động đi đến nơi đó.
Khâu Hủy Ni không phải muốn tiếp cận Thịnh Diệc đến phát điên rồi sao, không phải cô ta ghen ghét chuyện cô gần gũi với Thịnh Diệc đến mức đỏ cả mắt sao!
Vậy cô càng muốn tát một cái thật đau vào mặt Khâu Hủy Ni bằng tương lai mà cô ta sợ hãi!
Ngu Tinh căm giận suy tính:
Tôi nhất định sẽ nói chuyện với Thịnh Diệc, ăn cơm cùng cậu ta, hạnh phúc yêu đương với cậu ta!
Cho cô tức chết!