Phàn Tương Tương dùng hết sức bình sinh cố gắng thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của Ngu Tinh.
Mắt thấy chiếc xe kia đã đi vào thuận lợi, Ngu Tinh lập tức buông tay.
Chỗ này chỉ có hai người đứng xích mích, Phàn Tương Tương lửa giận phừng phừng: "Cậu kéo cái gì? Ai cần cậu che miệng làm gì?!"
Ngu Tinh cố gắng dập lửa: "Bảo vệ nói, đó là xe của trường này, trong xe là đàn anh học lớp 12 đó."
"Lớp 12 thì thế nào"
"Chỉ cần là xe của trường là có thể cho qua."
"Căn cứ nội quy trường học, đến trễ về sớm thì đều phải phạt như nhau..."
"Cậu cũng biết mà," Ngu Tinh bình tĩnh chặn họng cậu ta: "Nội qui chỉ là bên ngoài đặt ra như vậy, việc trường này thực hiện quy định như thế nào, trong lòng cậu rõ ràng hơn ai hết."
Phàn Tương Tương không cam lòng yếu thế phản bác: "Cái gì mà quy củ, cái gì trong lòng biết rõ ràng, cậu là loại phục tùng kiểu người này. Cả ngày chỉ biết cúi đầu, đừng ảo tưởng rằng tôi và cậu giống nhau!"
Cơ mặt Ngu Tinh giật giật, tỏ vẻ không thèm chấp nhưng xem Phàn Tương Tương tỏ vẻ thanh cao nhiệt huyết, đột nhiên nghĩ đến việc cậu ta xông ra ngay khi có chuyện, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe, trong ánh mắt có ẩn tình không rõ, Ngu Tinh thầm quyết định sẽ không khuyên nhủ cậu ta nữa.
Dám lái siêu xe đi học, cơ bản chỉ có cao tam mới làm ra loại chuyện này.
Đây đều là những con người kiêu ngạo, gia đình quyền thế, chỉ có ấm đầu mới nghĩ đến việc đối đầu với kiểu người này.
Phàn Tương Tương sẽ không biết sao.
Bình tĩnh suy xét sẽ thấy cậu ta lớn lên không tồi, gia cảnh chắc hẳn cũng khá giả không kém. Đa phần gia đình giàu có sung túc mới đáp ứng được chi phí học phí ở Lâm Thiên. Dù có là thiên kim tiểu thư được ba mẹ bảo bọc tới đâu thì cũng tuyệt đối sẽ không đến mức không hiểu đạo lý đối nhân xử thế rồi hành động bồng bột như thế.
Biểu hiện của cậu ta hôm nay, thực sự khiến người ta khó hiểu.
Bảo an đã tỏ rõ phải cho đi còn sống chết đòi cản xe của học trưởng, vô tình kéo cả Ngu Tinh tham gia. Vừa nãy khi cản cậu ta lại, Ngu Tinh suýt chút nữa bị ánh mắt của cậu ta bắn chết.
Ngu Tinh trầm mặc vài giây: "Phàn Tương Tương, chúng ta tới trường chỉ để học tập."
Phàn Tương Tương nhíu mày: "...Cậu còn nói nữa à". Cậu ta thể hiện rõ lập trường không đội trời chung: "Đừng quản chuyện người khác nữa, chuyện của tôi không đến lượt cậu quản đâu. Cậu chỉ là kẻ nhu nhược, không có chí khí lại còn nghèo túng. Đừng mang cái tư duy của cậu ra bắt tôi phải cúi đầu khom lưng!"
"Cúi đầu đúng lúc chứ không phải là cúi đầu khom lưng." - Tiếng Ngu Tinh nhẹ nhàng nhưng quả quyết.
"Dựa vào cái gì bắt tôi phải chấp nhận cúi đầu ở đây"
Ngu Tinh: "Bởi vì chúng ta là học sinh trường này."
"......" - Phàn Tương Tương một nghẹn.
Đại khái sau vài giây, Phàn Tương Tương hoàn hồn, nhíu mày trừng mắt với Ngu Tinh, để lại một câu: "Hạ trùng không thể ngữ băng, cậu hãy nhớ lấy!"
Cậu ta nói xong quay đầu đi thẳng.
Hạ trùng không thể ngữ băng......
(Dịch: Chẳng thể đàm luận băng giá với côn trùng mùa hạ- Tâm Tít Tắp)
Cũng đúng.
Ngu Tinh đẩy mắt kính, động tác này làm cho tóc mái của cô rũ càng thấp.
Cầm lấy bút cùng sổ trực nhật, bình tĩnh cất bước rời đi.
Hạ trùng xác thật không thể ngữ băng, chim yến tước cũng không biết chí lớn.
Chỉ là ai lại biết
Không thấy thiên nga phía trước, chim yến tước nói không chừng cho rằng chính mình mới là khát vọng rộng lớn, học hỏi một vài mưu đồ, đã là toàn bộ chí hướng của nó.
......
Ngu Tinh và Phàn Tương Tương học khác lớp, cơ hội chạm mặt không nhiều lắm, huống hồ người quân tử kết giao đạm nhạt như nước, quan hệ giữa hai người lại càng đứt đoạn sau sự cố hôm trực nhật.
Việc trực nhật dù có không thoải mái, rất nhanh liền bị những việc khác đẩy ra phía sau.
Ngày qua ngày trôi qua bình thường cho đến một buổi chiều.
Trong giờ trả bài kiểm tra, thầy giáo đi xuống bục giảng, bầu không khí trong lớp trở nên căng thẳng.
Ngu Tinh không hề căng thẳng, cô chủ động dọn lại bàn học.
Khâu Hủy Ni nhìn số lỗi sai trong bài thi, bất mãn hỏi Ngu Tinh: "Cậu học hành như thế nào mà làm bài để sai sót vậy"
Sách vở đã ngay ngắn chỉnh tề, Ngu Tinh quay đầu lại: "Ừ"
Khâu Hủy Ni cầm bút, chỉ vào bài kiểm tra, xoắn chặt đôi lông mày:
"Cậu không phải đặc cách tuyển vào sao, việc học giỏi là đương nhiên, mấy câu này cũng làm sai, rốt cuộc cậu cũng chỉ được cái danh không có thực tài hả"
"À, cái kia, mình cố ý sửa một vài đáp án trên giấy thành sai." - Ngu Tinh nghiêm túc bình tĩnh nói: "Điểm tuyệt đối thầy sẽ nghi ngờ."
Khâu Hủy Ni hơi giận: "Ý của cậu là tôi không xứng được điểm tuyệt đối"
Ngu Tinh ôn tồn giải thích: "Không phải, như vậy tương đối thỏa đáng, suy nghĩ chu toàn một chút vẫn hơn."
Nói xong, Ngu Tinh giả bộ đang cùng Khâu Hủy Ni chào hỏi. Cô gật gật đầu, tỏ ý tạm biệt, đứng dậy rồi đi luôn.
Trời đang chạng vạng, mọi người đều đang dùng bữa tối ở nhà ăn.
"Cậu dám――" - Ngu Tinh đi quá nhanh, Khâu Hủy Ni không kịp giữ cô lại.
Cô bạn thân lại đứng giữa giải vây: "Con bé đó là đồ nhà quê nghèo kiết xác, thật không biết làm thế nào mà vào được lớp chúng ta..."
Khâu Hủy Ni không đáp lại.
Cô ta chợt nhớ tới cái gì, chọc chọc Khâu Hủy Ni: "Hủy Ni!"
"Cái gì"
"Tưởng Chi Diễn bọn họ hôm nay tới trường học!"
Khâu Hủy Ni ánh mắt sáng ngời, nhớ tới trước đó không lâu đi qua phòng học của cao tam, đứng ở cửa lớp tương tư nửa ngày, cách một cánh cửa sổ xem bọn họ tụ tập nói chuyện, trêu đùa. Sắc mặt Khâu Hủy Ni lập tức thể hiện vẻ không vui.
"Ngày hôm qua không tới ư." - Giọng nói của Khâu Hủy Ni bộc lộ sự thất vọng
Ngày đó Thịnh Diệc ngồi ở vị trí cao nhất, cười tủm tỉm cong mắt, xoay xoay bút trong tay. Tháng mười trời đã bắt đầu hạ nhiệt độ, cậu ta lại cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo phông ngắn tay, bên vị trí ngực trái thêu một họa tiết tinh xảo.
Cậu ta được đám người Tưởng Chi Diễn vây quanh. Cậu ta chỉ ngồi yên lắng nghe, một tay cắm ở trong túi, tư thái tản mạn, nhàn rỗi, nhìn rất dễ thân... Chỉ là không nhiều người dám đến làm thân với cậu ta.
"Cậu nhớ rõ sao." Hạ Nguyên Tình không biết suy nghĩ trong lòng Khâu Hủy Ni, nhắc nhở, "Lần trước không phải có ai lớn gan đã viết thư tình cho Tưởng Diễn Chi à?"
Khâu Hủy Ni sửng sốt: "Cậu muốn viết thư tình sao?"
"Viết chứ, hơn nữa phải để ai đó viết!"
Khâu Hủy Ni từ trong mắt cậu ta hiểu được ý đồ: "Cho ai chứ...... Cậu là nói, Thịnh Diệc?"
"Đúng vậy." - Hạ Nguyên Tình vội vàng bổ sung, "Dĩ nhiên không phải là mình, là..." - cậu ta chỉ về khoảng không trước mặt.
Khâu Hủy Ni thỏa mãn với mưu kế, hằn học nói: "Xem cậu ta ngày sau còn được sống yên ổn không?"
...
Ngu Tinh ăn xong cơm chiều, từ nhà ăn trở lại khu dạy học, sự tình thật là tréo ngoe
nơi tầng lầu lớp cao tam, một đám người vây quanh chỗ ngoặt, bàn luận sôi nổi về cái gì đó.
"Chú em hóa ra cũng có ngày này hahaha......"
"Chán sống rồi hả còn viết thư tình cho Thịnh Diệc."
"Ngu Tinh là ai lạ hoắc vậy, có phải hotgirl không mà tao không có tí ấn tượng nào...... Có phải em kia không chúng mày?"
"......"
Ánh mắt không hẹn mà cùng đồng loạt hướng về Ngu Tinh. Cô đang định chuồn vội thì có người la lên:
"Nhìn bảng tên đi ――"
Tầm mắt mọi người đảo qua bảng tên, không biết trong đám người nam sinh vô duyên nào cười ra tiếng: "Trông xấu mà tự tin thế, cứ tưởng đẹp lắm!"
Nội quy trường học đặt ra chắc chắn sẽ có người vi phạm, nhưng Ngu Tinh biết, bản thân mình tuyệt đối không thể vi phạm. Từ ngày đầu tiên chuyển tới, đồng phục, bảng tên, tất cả phương diện cô đều làm theo yêu cầu, từ đầu đến chân nhìn không ra là người ở địa phương.
Ngu Tinh mặt dày đi về phía bức tường, mấy cao tam quả thật "tốt bụng" mà nhường chỗ cho cô vào xem.
Mắt cận ngay lập tức nhìn thấy, trên tường kia dán giấy viết thư màu hồng hoa đào với nội dung sến rện, mở đầu là cái dạng này:
"Thịnh Diệc học trưởng, tình yêu của đời em.
Em là Ngu Tinh học lớp 11-3, em thích anh nhiều hơn anh nghĩ đấy!
......"
Ngu Tinh hít hà một hơi.
Ai lại độc ác như vậy hả!
Thịnh Diệc là thần thánh phương nào.
Thịnh học trưởng lớp 12-7 á.
Trong số 49 thành, với vô vàn các dòng họ, dòng họ "Thịnh" tuyệt đối cầm cờ đi trước. Là Thịnh thị tập đoàn "Thịnh", cũng là Thịnh Diệc.
Là người nối nghiệp đời kế tiếp của Thịnh gia- Thịnh Diệc, tên của anh ta ở Lâm Thiên như mặt trời nóng bỏng, không ai là không biết.
Sự phát triển của trường có sự đóng góp của gia đình các học sinh lớp 12. Gia tộc Thịnh gia gắn bó với trường từ thưở đầu tiên, xuất thân đều là con cháu quan chức, là gia tộc chỗ dựa của một số chính trị gia.
Ngu Tinh nghe các học sinh kể về bọn họ, chỉ tự cảm thán bản thân nơi mình với đại đa số bạn cùng học không ở trong cùng một thế giới, cô chỉ ở đáy kim tự tháp, dùng đầu ngón chân suy ngẫm cũng biết, khoảng cách địa vị giữa cô và Thịnh Diệc là ngàn năm ánh sáng xa xôi.
Vận xui này có phải cũng qúa to rồi không!
Tóc mái che gần hết mặt, đôi mắt đen cùng cái kính nhìn chằm chằm vào tờ giấy, Ngu Tinh hy vọng là nhìn lầm rồi.
Có khả năng nào độ cận thị tăng lên trong mấy chục phút vừa rồi không?
Thật ra nếu không phải Thịnh Diệc, là một học trưởng khác đi, hoặc nữ chính không phải là Ngu Tinh, thì tờ giấy này có thu hút sự chú ý đến vậy không......
Chỉ vì tờ giấy chết tiệt dán ở kia. Dù Ngu Tinh có viết hay không, thì đời cô cũng tàn rồi!
Ngu Tinh thân mình cứng đờ bất động như tượng đá nghìn năm.
Trong óc có hàng nghìn con ngựa chạy qua, tự nhiên xung quanh im bặt, chủ nhiệm Chu lớn giọng dạy dỗ: "Các trò tụ tập ở chỗ này làm gì?"
Nhất thời, Ngu Tinh trong lòng kêu lên "lộp bộp", lông tơ trên người dựng đứng.
Chủ nhiệm Chu xem trường Lâm Thiên như khúc ruột, thầy tới cũng quá không khéo đi.
Ngu Tinh lệ rơi trong lòng oan ức quay đầu, vừa lúc đón nhận ánh mắt như hổ vồ mồi của thầy Chu.
......
Tiết học buổi tối đầu tiên, cùng thời khắc đó, loa của mỗi lớp đều đang hoạt động, kể cả cao tam lớp 7 cũng không ngoại lệ.
"Thông báo thứ nhất của ngày hôm nay là xử phạt học sinh ――"
Thẩm Thời Ngộ hơi hơi ngẩng đầu, giây tiếp theo, Tưởng Chi Diễn vừa nhíu mày vừa cầm di động chơi trò chơi, hóng hớt đá cậu ta một cái. Vừa nghe thông báo xử phạt, Thẩm Thời Ngộ đột nhiên phấn khích, quyết tâm dừng trò đang chơi lại.
Mà Thịnh Diệc đang cúi đầu đọc sách, căn bản không ngẩng đầu, có vẻ như không bị xao động bởi tình thế xung quanh.
"...... Chủ nhiệm Chu trong khi đi giám sát đã phát hiện, bạn học Ngu Tinh học cao nhị lớp 3, viết thư tình cho bạn học Thịnh Diệc học cao tam lớp 7, rồi sau đó ngang nhiên dán bức thư ở trên tường......"
"Hả!!!"
Thẩm Thời Ngộ sửng sốt ngẩng đầu, "Cho Thịnh Diệc á!"
Tưởng Chi Diễn cũng nghe thấy, trợn mắt dòm Thịnh Diệc.
Trong lớp có vô vàn ánh mắt trộm liếc tới, tuy rằng không dám nhiều chuyện, mau chóng thu hồi, nhưng đã chứng minh xác thật không phải tin đồn nhảm.
"Bây giờ còn có người viết thư tình cho mày á!!!" Tưởng Chi Diễn rất là kinh ngạc.
Thịnh Diệc đúng là con cá chép béo người người muốn bắt, lại còn là cá chép có đôi mắt đào hoa luôn cười tủm tỉm, quá là có sức mê hoặc. Trước kia khi học cao nhất cao nhị, học tỷ học muội người trước ngã xuống, người sau tiến lên, bọn họ tranh đấu lẫn nhau làm cho chướng khí mù mịt, chết đi sống lại. Cuối cùng chả ai giành được tâm ý của cậu ta.
Sau đó một thời gian dài không ai dám trắng trợn táo bạo làm những việc này nữa.
"Câu chuyện tình làm ta cảm động rơi nước mắt!" Thẩm Thời Ngộ duỗi tay gác lên vai Thịnh Diệc: "Tiểu học muội lá gan to lắm rồi đó."
Thịnh Diệc thong thả ung dung đẩy tay Thẩm Thời Ngộ ra, khóe miệng mỉm cười: "Mày hâm mộ tao à."
"Không có không có, huynh đệ đào hoa sao có thể mơ ước!" - Thẩm Thời Ngộ cười, gợi nhắc lại: "Vừa mới có người bị xử phạt vì viết thư tình cho mày đó!"
Thịnh Diệc đương nhiên nghe được.
Cậu ta có chút ấn tượng với tên Ngu Tinh, nhưng tất cả những gì cậu ta nhớ chỉ là một nữ sinh đeo chiếc kính đen trông rất chất phác.
Hành vi không hợp nội quy bị xử phạt, cô nàng bị phạt viết kiểm điểm một ngàn chữ, còn phong thư tình ―― thê thảm không kém, bị dán ở chỗ cũ một tuần, để cảnh cáo tới các học sinh khác.
Thẩm Thời Ngộ rất có hứng thú: "Dù sao chúng ta đúng lúc muốn đi ra ngoài, đi qua chỗ kia......"
Thịnh Diệc liếc cậu ta hai giây, môi mỏng khẽ mở, cười tủm tỉm mà phun ra một chữ: "Lăn."
......
Không tính lớp trước đã tan học, trong phòng chốc lát đã hết giờ học.
Tưởng Chi Diễn theo đoàn người từ lớp 7 ra ngoài, xuống dưới tầng. Tưởng Chi Diễn cùng Thịnh Diệc mang xe ra cải trang, Thẩm Thời Ngộ ngẫu nhiên tiếp chuyện hai câu, ít khi xen vào câu chuyện như mọi ngày.
Đi qua đình hóng gió, Thẩm Thời Ngộ một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thoáng nhìn cách đó không xa, tường trước có bóng ai đó.
"Oa" Thẩm Thời Ngộ kinh ngạc, "Bên kia có người sao"
Tưởng Chi Diễn nghe vậy nhìn lại, nhíu mi mắt: "Hình như là nữ." Dừng một chút, "Đó là chỗ dạy dỗ mà"
Thịnh Diệc đi ở giữa bọn họ, ánh mắt thờ ơ, không nói chuyện.
Khu vực dạy dỗ ở bên ngoài, ánh đèn chiếu trên lầu cao, một nữ sinh đứng ở bảng thông báo ngó trái ngó phải, lén lút như chuột.
Không thấy rõ diện mạo của cô, chỉ mơ hồ thấy trên mặt đeo một cái kính đen.