• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về tới chung cư nữ sinh, Đồng Hựu Tĩnh sửa sang lại trang phục rồi đi tìm Ngu Tinh.

Ngu Tinh cũng vừa thay quần áo xong, lau khô tóc, từ phòng ngủ đi ra ngoài.

Đồng Hựu Tĩnh đang ngồi trên ghế sô pha vừa thấy cô liền đứng dậy sốt sắng hỏi thăm: “Cậu có sao không? Có cảm mạo gì không?”

Ngu Tinh lắc đầu: “Tớ vẫn ổn, không bị cảm lạnh. Cậu có bị nhiễm lạnh không?”

“Cơ thể tớ lúc nào chả khỏe.” Thấy cô cầm lược, Đồng Hựu Tĩnh nhướng mày: “Cậu muốn chải đầu? Để tớ để tớ chải!”

Sợ Ngu Tinh tự chải tóc thành mũ giáp, Đồng Hựu Tĩnh không nói hai lời dùng sức ấn cô ngồi xuống.

Vừa chải sơ qua mái tóc của cô, Đồng Hựu Tĩnh thuận miệng hỏi: “Dây buộc tóc hay kẹp tóc ở đâu?”

Ngu Tinh đặt vào lòng bàn tay cô ấy một cái dây buộc tóc cùng hai cái kẹp màu đen.

Đồng Hựu Tĩnh nhíu mày: “Sao đủ được.”

“Ở phòng vệ sinh cạnh phòng ngủ cũng có.”

“Tớ đi lấy cho!”

Đồng Hựu Tĩnh chạy vào phòng ngủ của cô, thu thập đủ số lượng mới ra ngoài.

“Tóc cậu dài thế này tớ vẫn buộc được nhưng còn phần tóc rối…Trước tiên tớ sẽ kẹp tóc mái của cậu lên, hai bên tóc không đủ dài để buộc cũng kẹp lên cho gọn gàng…… Dù sao cậu đừng dùng tóc để che mặt, che hết rồi sẽ không xinh như bây giờ nữa……”

Đồng Hựu Tĩnh suy nghĩ đủ kiểu nói liên miên không dứt, Ngu Tinh nghe chỉ thấy buồn cười. Càng thân quen Đồng Hựu Tĩnh càng lộ ra bản chất nói nhiều, nói liên tục, ba bò chín trâu cũng không cản được cô ấy.

Sau một hồi bận rộn, Đồng Hựu Tĩnh đã tạo ra phong cách mới cho Ngu Tinh, thật ra cũng không phải phong cách đặc biệt gì, chủ yếu tạo kiểu tóc đơn giản thanh tân, để lộ hoàn toàn gương mặt xinh đẹp của cô.

Khuôn mặt cô ấy xinh đẹp, chiếc mũi thon nhỏ, lông mày sắc nét, các nét đều hài hòa với nhau.

Đồng Hựu Tĩnh thưởng thức trong chốc lát, tò mò hỏi: “Cậu từng chỉnh sửa lông mày chưa?”

“Không đâu.” Cô lắc đầu, “Tự nhiên đó.”

“Thích thế, dáng lông mày của cậu đẹp quá, của tớ thỉnh thoảng phải chỉnh sửa một tí.”

Đồng Hựu Tĩnh nói với giọng hâm mộ, Ngu Tinh đột nhiên xoay người.

“Sao thế?”

Vì để tiện búi tóc cho Ngu Tinh, Đồng Hựu Tĩnh quỳ gối bên cạnh cô, bây giờ vị trí giữa hai người đã đổi lại. Ngu Tinh không nói lời nào, cúi người dang hai tay nhẹ nhàng ôm Đồng Hựu Tĩnh vào lòng.

Đồng Hựu Tĩnh sửng sốt, tay chầm chậm phủ lên tay Ngu Tinh: “Có chuyện gì à?”

“…… Cảm ơn cậu.”

Trong lòng ngực truyền đến giọng nói rầu rĩ, Ngu Tinh nói lời cảm ơn với cô.

“Cảm ơn cậu cứu tớ.”

Đồng Hựu Tĩnh im lặng một lúc, cười ngọt ngào: “Tớ biết bơi mà, tớ thấy cậu rơi xuống nước thì phải cứu chứ?” Cô ấy vỗ về Ngu Tinh, an ủi bằng giọng nói nhẹ nhàng êm ru: “Không có việc gì không có việc gì, không sao cả rồi.”

Ngu Tinh không nói gì.

Ở trong dòng nước lạnh lẽo bất lực, khi đó cô hoảng loạn đến khó có thể hình dung. Nỗi sợ hãi mình có thể chìm xuống bất cứ lúc nào ám ảnh tâm trí cô. Vì sự việc phát sinh ngoài ý muốn, cô sợ không còn cơ hội gặp dì nhỏ.

Khoảnh khắc Đồng Hựu Tĩnh nhảy xuống nước, bơi về phía cô rồi túm chặt, cô suýt nữa khóc nức lên.

Đồng Hựu Tĩnh cũng là nữ sinh gầy yếu nhưng cô ấy không tiếc dùng toàn bộ sức lực ôm cô lên bờ, thời điểm nhảy xuống nước cũng không hề phân vân.

Hồi nhỏ cô thân thiết với Tô Thu, lớn lên do khác trường nên phải xa cách với cô ấy. Mỗi ngày ở Lâm Thiên, Ngu Tinh đều cảm thấy cô đơn.

Tuy rằng vì Thịnh Diệc dặn dò nên Đồng Hựu Tĩnh mới bắt đầu tiếp xúc với cô, nhưng trong quá trình thân thiết cả hai người đều không giả tạo.

Nhờ Đồng Hựu Tĩnh mới có người bất bình trước bất công cô phải chịu, không quản nguy hiểm cứu cô trở về, với kẻ đầu sỏ gây rắc rối cho cô thì hùng hổ dọa tối nay tính sổ.

Tất cả đều mới lạ mà ấm áp.

Trong không gian yên tĩnh, Ngu Tinh ôm eo Đồng Hựu Tĩnh thở dài.

Còn lâu mới đến hè nhưng cô đã bắt đầu chờ mong được học bơi từ cô ấy.

Nhất định sẽ rất vui.

“…… Á!”

Đang yên đang lành đột nhiên Đồng Hựu Tĩnh hô to khiến Ngu Tinh giật mình nhảy dựng. Cô buông tay, nhìn về phía Đồng Hựu Tĩnh: “Làm sao thế?”

Đồng Hựu Tĩnh oán hận vỗ hai tay vào nhau: “—— Tớ mua nước xong quên luôn ở cửa hàng tiện lợi rồi!”

“……” Ngu Tinh dở khóc dở cười.

……

Đám người Thẩm Thời Ngộ không dám theo vào kí túc nữ sinh, chỉ hộ tống hai người đưa đến ngoài cửa rồi đi đến nhà Dật Giáo ngồi chờ trong phòng nghỉ.

Văn phòng Hội Học Sinh cũng ở cùng tầng, đợi Đồng Hựu Tĩnh và Ngu Tinh quay lại, xử lý nữ sinh vi phạm kỉ luật cũng thuận tiện.

Từ lúc thấy Ngu Tinh, Tần Hoài không thể bình tĩnh như trước.

“Chính cô ấy! Cô ấy chính là người tao muốn tìm! Bọn mày nhớ không?”

“Mày nói câu khác được chưa.” Thẩm Thời Ngộ giơ tay xoa xoa lông mày: “ Từ lúc vào cửa đến bây giờ mày nói không dưới năm mươi lần câu này rồi, dây dưa mãi không xong.”

“Vớ vẩn!” Tần Hoài vừa nghe liền nổi nóng: “Mẹ nó mày còn già mồm, tao nhờ mày tìm người, mày tìm bao lâu không xong? Thế mà người ở ngay phía dưới mí mắt, Đồng Hựu Tĩnh và cô ấy ngày nào cũng ở chung. Mày còn nói mày không tìm thấy, rõ ràng cố ý muốn lừa tao?!”

Thẩm Thời Ngộ bất đắc dĩ: “Dạo gần đây cô ấy mới thân với Đồng Hựu Tĩnh, không tin mày hỏi bọn nó. Mày bình tĩnh nghe tao, trước đây, mặt cô ấy không dài như thế ——”

“Không dài chẳng lẽ ngắn?” Tần Hoài cười nhạo: “Có mỗi khuôn mặt còn biến đổi được hả?”

Tưởng Chi Diễn không nói chuyện, nhưng cũng hiểu nỗi oan ức của Thẩm Thời Ngộ.

Chuyện thật như đùa, Ngu Tinh thật sự có thể “biến”.

Chân dài duỗi ra hướng thẳng về phía bàn trà, Tần Hoài dựa vào sô pha nằm ngả ngớn: “ Vất vả mãi mới tìm được vợ, mày giới thiệu cho tao.”

“Mẹ nó mày không tự theo đuổi đi?!” Thẩm Thời Ngộ tức giận mắng chửi. Bạn bè kiểu gì còn định ăn vạ cậu?

“Mày không thấy cô ấy thể hiện thái độ ra mặt à, cứ thấy mặt tao lại liều mạng trốn, chẳng nói câu nào với tao bắt tao theo đuổi thế nào? Có mà tao theo cô ấy đuổi.”

“Trách ai? Mày vừa thấy gái đã nhảy bổ ra sờ tay người ta, vào tao đã sớm mẹ nó đá thẳng mày xuống nước rồi!”

Tần Hoài thấy tình hình căng thẳng giật dây bắc cầu: “Cô ấy thân với Đồng Hựu Tĩnh, mày đến thuyết phục xem nào.”

“Cô ta thân với Đồng Hựu Tĩnh thì mày tìm Đồng Hựu Tĩnh đi!”

“Mẹ nó, mày nói với người yêu mày một câu là được rồi, phải không anh em?”

Sắc mặt Thẩm Thời Ngộ biến đổi: “Người yêu nào? Mày đừng nói bậy.”

“Mày giả bộ ngây thơ chi?” Tần Hoài cười nhạo: “Mày không thích nó mà lúc nghe tin nó gặp nạn thì làm bộ như sắp chết đến nơi? Mày thích nó rõ ràng đến mức tao thấy hai đứa bây chỉ thiếu bước cuối trong chăn thôi đó.”

Thẩm Thời Ngộ không thừa nhận, tung chân đá cậu ta: “Lăn đi, ai thích cô ta?!”

Tần Hoài lười tranh cãi vô ích: “Ừ ừ ừ, không thích không thích.” Ngay lập tức giọng điệu nghiêm túc trở về chuyện chính: “Còn Ngu Tinh……”

Thẩm Thời Ngộ đẩy mạnh cậu ta: “Không có cửa đâu!”

Hai người bọn họ mày một câu tao một câu, hùng hùng hổ hổ, ồn ào quên hết những người xung quanh.

Tưởng Chi Diễn càng nghe càng thấy không ổn.

Thẩm Thời Ngộ có phải đã quên chi tiết quan trọng hay không?

Thịnh Diệc! Thịnh Diệc đó!

Đã quên Ngu Tinh không phạm lỗi nhưng bị gọi tới phòng nghỉ?

Cũng quên cả chuyện Thịnh Diệc đưa Ngu Tinh ra ngoài ăn cơm không chỉ một lần?

Khoảng thời gian trước Thịnh Diệc bảo cậu ta nhờ Đồng Hựu Tĩnh chăm sóc Ngu Tinh, đều quên hết?!

Tưởng Chi Diễn đột nhiên rất muốn mở đầu óc Thẩm Thời Ngộ ra nhìn xem bên trong chứa gì, rốt cuộc có phải bùn đất hay không.

Trong lòng bất an, Tưởng Chi Diễn nhìn về phía đối diện đang trầm mặc không nói lời nào.

Thịnh Diệc như người ngoài cuộc, bận bịu nghịch chiếc bật lửa trong tay. Tựa như không nghe thấy hai người bên cạnh đang khắc khẩu, sự chú ý của cậu dồn hết vào vật trên tay.

“Thịnh Diệc ——”

Càng lo sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy ra. Tần Hoài đột nhiên đem câu chuyện nhắm ngay Thịnh Diệc: “Tao không cần nhờ Thẩm Thời Ngộ cá chết giúp đỡ nữa!”

T

hẩm Thời Ngộ tức giận: “Bố đây con trai! Mày mới là cá chết!”

Tần Hoài không để ý tới cậu ta mà thương lượng với Thịnh Diệc: “Mày với Ngu Tinh có quen biết đúng không? Giúp tao hẹn cô ấy đi ăn, tình nghĩa anh em bao năm. Gara xe tao luôn mở cửa chào đón mày, mày muốn mượn cái nào cũng được!”

“……” Tưởng Chi Diễn giữ thái độ sống chết cũng im miệng không nói.

Đâu phải quen biết suông, chỉ sợ hơn cả quen biết.

Ba người bọn họ đều nhìn chằm chằm Thịnh Diệc, đặc biệt là Tần Hoài với ánh mắt tha thiết như cún con.

Thật ra trước kia Thẩm Thời Ngộ không phải không chịu giới thiệu bạn gái cho cậu ta, lần này hẳn là giở tính tiểu thư.

Bản thân Thịnh Diệc tính cách tùy tiện, với chuyện nhỏ cậu ta căn bản không để vào mắt, tâm tình tốt lại thêm lời hứa hẹn cho mượn xe, Tần Hoài dám chắc cậu ta không từ chối.

Tần Hoài chỉ chờ cái gật đầu từ cậu ta.

Cậu ta không còn biện pháp khác, lỡ dọa sợ cô bé kia, lại có Đồng Hựu Tĩnh che chở như gà mẹ bảo vệ gà con, nếu theo đuổi trực tiếp khả năng thất bại rất cao.

Mấy cặp mắt đồng loạt chờ mong phản hồi của Thịnh Diệc.

Thịnh Diệc cong cong khóe môi, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc, ý cười chưa chạm đáy mắt, sau một lúc lâu, môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ:

“Không giúp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK