Cô không hiểu suy nghĩ của Thịnh Diệc.
Cô do dự: “Học trưởng……”
Thịnh Diệc ngồi dựa vào sô pha, ung dung quan sát cô. Rõ ràng cô đứng còn cậu ta ngồi, nhưng cô luôn có cảm giác bị nhìn xuống.
Ánh mắt cậu ta nhàn nhạt hướng tới, cô không thể không thừa nhận, khí thế của người này mạnh mẽ, dễ dàng trấn áp người khác.
Xuất thân cùng hoàn cảnh tạo thành phong thái tự tin, đối lập hoàn toàn với biểu hiện của cô.
Thịnh Diệc vẫn kiên nhẫn đợi cô lên tiếng, Ngu Tinh lại khóc không ra nước mắt.
Cậu ta muốn cô nói cái gì mới vừa lòng, không trêu chọc cô nữa?
“Học trưởng muốn tôi…… Tôi…… Nếu anh có việc gì cần giải quyết cứ giao cho tôi.……” Anh đừng quanh co lòng vòng nữa được không hả.
Thịnh Diệc liếc mắt về phía cô: “Nghe nói, hồi trước em có viết thư tình cho tôi?”
Ngu Tinh ngẩn ra, nghĩ đến việc nhà trường công khai tội trạng của cô, máy móc gật đầu: “…… Là. Nhưng mà, thật ra……”
Thịnh Diệc không thèm nghe mấy lời giải thích dư thừa: “Ngày đó em trèo tường nhảy vào trong viện, em kể chuyện em yêu tôi mãnh liệt như vậy, kết quả em còn không biết mặt tôi?”
Ngu Tinh cứng họng, đầu óc xoay chuyển liên tục, tự hỏi nên trả lời thế nào để không mất lòng cậu ta.
Cục diện bế tắc
Nếu khai thật bức thư đó không phải do cô viết sẽ chứng thực cô không yêu cậu ta cũng không biết mặt cậu ta. Nhưng hôm trèo tường cô đã trót ba hoa chuyện cô trồng cây si Thịnh Diệc, như thế khai thật ra không phải là tìm đường chết sao!
Cũng may tóc mái và mắt kính che trọn gương mặt cô, giấu đi cảm xúc lo lắng. Nếu không có mấy thứ đó thì ai cũng nhìn ra trên mặt cô rành rành mấy chữ: Tôi lừa Thịnh Diệc
Học trưởng, tôi có thể giải thích……” Ngu Tinh tận lực giãy giụa: “Ngày hôm đó tôi quá sốt ruột, đầu óc loạn hết cả lên, không được sáng suốt. Bởi vì đầu óc không được tỉnh táo, anh biết mà. Tôi trèo tường bị phát hiện nên quá hoảng sợ, không nhận ra anh……”
Cô nuốt nước bọt tuyệt vọng nhìn cậu ta.
Thịnh Diệc nhìn cô, không nói lời nào.
Hai người im lặng đối diện nhau―― tầm mắt bị chắn ngang bởi gọng kính xấu xí của Ngu Tinh.
Thịnh Diệc cười dịu dàng: “Em đoán xem, tôi có tin lời em nói không.”
Ngu Tinh: “……”
Cô đang định phản bác, Thịnh Diệc thay đổi tư thế dựa sô pha, như một con husky kiêu ngạo lười nhác.
Đôi lông mày sắc nét chau lại, cậu ta híp mắt: “Khả năng hóa trang của em cũng độc đáo lắm, vài lần nhìn thấy em tôi lại cảm giác như gặp hai người khác nhau.”
Ngu Tinh thấy vẻ mặt cậu ta lúc này thật bỉ ổi.
Ngu Tinh bối rối, trong lòng sỉ vả Thịnh Diệc là hồ ly thích lo chuyện bao đồng, ngoài miệng lại không dám nói như vậy.
“Cái này là bởi vì, bởi vì tôi……”
“Làm sao?” – Thịnh Diệc chờ cô nói.
“…… Bởi vì, bởi vì tôi khi còn nhỏ đặc biệt ngốc nghếch!” – Biểu cảm Ngu Tinh thay đổi, ngữ điệu trở nên thành thật: “Tôi không dám nói dối học trưởng, khi tôi còn nhỏ chỉ số thông minh đặc biệt thấp, luôn bị người khác coi thường, dì nhỏ rất vất vả để nuôi tôi khôn lớn. Khi đó dì lo lắng tôi ế chồng, lại thấy con trai của nhà hàng xóm cũng rất ngốc nên hai gia đình đã ước định chúng tôi sẽ kết hôn với nhau.……”
Thịnh Diệc nghe xong còn rất nghiêm túc cổ vũ cô nói tiếp: “Sau đó thì sao?”
Ngu Tinh căng da đầu tiếp tục: “Sau đó khi chúng tôi lớn lên…… Tôi không còn ngốc nghếch nữa mà rất thông minh, còn con trai nhà hàng xóm vẫn ngốc như xưa. Nên gia đình họ ầm ĩ không muốn hủy hôn ước. Sau đó, nhà bên đó phát hiện tôi muốn học ở Lâm Thiên, sợ tôi không an phận yêu sớm làm ảnh hưởng đén danh dự của con trai họ. Họ không cho tôi được xinh đẹp mà phải hóa trang thành xấu xí……”
Thịnh Diệc nhìn có vẻ lắng nghe chăm chú, lại như đang suy tư chuyện gì: “Hóa ra nguyên nhân là thế.” Cậu ta ôn hòa nhìn vào mắt cô: “Bịa nhiều chuyện như thế có mệt không, hay là ngồi xuống đây rồi nghĩ tiếp.”
“Không mệt không mệt, tôi đứng bịa cũng được ……” – Ngu Tinh liên tục xua tay, nói được một nửa cô phát hiện mình bị hớ, lập tức phanh lại, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
Thịnh Diệc như đang trêu chọc cún, đôi mắt cười cong cong có nét lạnh lùng ẩn sâu bên trong.
“Xem ra những lời em nói, một chữ đều không thể tin.”
“Tôi……”
Không cần soi gương, Ngu Tinh cũng biết biểu cảm của mình hẳn rất khó coi.
Cô lo lắng đề phòng, một lúc sau cũng không thấy Thịnh Diệc nổi giận, cậu ta nhàn nhã uống nước.
Ngu Tinh cảm thấy rầu rĩ không hiểu cậu ta đang suy tính cái gì, khi thấy cậu ta đặt cốc xuống, thần kinh lập tức căng thẳng.
Thịnh Diệc nhìn về phía cô, đột nhiên đổi đề tài: “Hội Học Sinh vừa lúc thiếu người, nên em phụ trách quét dọn phòng nghỉ này đi, mỗi tuần ít nhất hai lần. Mặt khác, chuyện em viết thư tình cho tôi khiến tôi rất bối rối, hiện tại cả trường đều biết em có ý định không an phận với tôi, vô duyên vô cớ làm tôi bị liên lụy……”
Ngu Tinh đau khổ kêu oan trong lòng.
Cậu ta nhướng mày: “Như vậy đi, sau này mỗi lần em đi quét dọn thì mang cho anh một bức thư tình. Trước đây nếu không có bức thư tình đó thì anh cũng không bị em làm liên lụy đúng không?”
Tình, thư tình
Ngu Tinh choáng váng, cậu ta bắt cô viết thư tình!
Cô vội vàng hoàn hồn, tranh thủ nịnh nọt để gỡ gạc: “Học trưởng à, như vậy……”
Thịnh Diệc một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, cậu ta cũng không thèm nhìn tới cô, phấn khởi đứng dậy: “Tôi còn có việc, em ở lại quét dọn nốt đi.”
Đi được hai bước, cậu ta dừng lại, quay đầu, cặp mắt đào hoa kia đẹp đến quá phận, nụ cười mang theo nét lạnh lùng trời sinh.
“Tôi quên chưa nói, yêu cầu của tôi rất cao. Tôi hi vọng em đặt cả tâm huyết vào sáng tác. Tôi sẽ chờ.”
……
Tránh trời không khỏi số. Cuối cùng chính chủ Ngu Tinh vẫn phải viết “thư tình” cho trùm trường. Đau xót hơn là bức thư sẽ tới tận tay người nhận.
Ngu Tinh suy sụp tinh thần.
Bởi vì cô luôn nói dối Thịnh Diệc, cậu ta thông qua phương thức này cảnh cáo cô. Bản tính kiêu ngạo thể hiện trong cả hình phạt, cậu ta muốn cô phải dùng cả tâm huyết để ca ngợi cậu ta.
Cũng không phải không có khả năng. Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó trong quán trà, cô khiến cho người được rừng hoa đào vây quanh như Thịnh Diệc mất hết mặt mũi, lòng tự trọng bị tổn thương nên mới dùng cách này chèn ép cô để bản thân cảm thấy quyền lực.
Ngu Tinh âm thầm suy đoán vài loại khả năng. Không phải cô rửng mỡ lo chuyện bao đồng mà thật sự lời nói của Thịnh Diệc đều có ý tứ bóng gió.
Chuyện với Thịnh Diệc như mớ bòng bong làm Ngu Tinh trăn trở suốt hai ngày. Ngày mai là đến hận trực nhật mà cô còn chưa viết được chữ nào. Thời điểm mấu chốt, cô đi học với tâm trạng sầu thảm, lơ đãng nhìn quanh lớp tìm cảm hứng, ánh mắt chạm vào bàn của Khâu Hủy Ni.
Ngu Tinh sửng sốt, tinh thần lập tức tỉnh táo.
Sự tồn tại của Khâu Hủy Ni đánh thức cô.
Khâu Hủy Ni là một thiên kim tiểu thư mặt song song với trời, ngày thường kiêu căng ngạo mạn. Đối mặt với Thịnh Diệc, lại chỉ có thể khổ sở một lòng lưu luyến si mê, không thể nào tới gần……
Thiếu gia đẹp trai khiến các thiên kim tiểu thư chỉ có thể cắn răng yêu đơn phương, cô sao dám mộng tưởng làm cóc ghẻ ăn thịt thiên nga!
Thịnh Diệc nhất định cũng có suy nghĩ như vậy.
Nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, Ngu Tinh liệt ra mấy điều quan trọng.
Đầu tiên, tâng bốc cậu ta, dùng hết sức mà tâng bốc, làm cho cậu ta cười không khép được miệng mới thôi.
Tiếp theo, phải bộc bạch “tâm ý”, thể hiện tình cảm rung động với trùm trường. Đoạn này bắt buộc phải viết chi tiết không được qua loa. Tốt nhất là giải thích kĩ càng, bốc phét mạch lạc chuyện tình đơn phương của cô đối với cậu ta.
Tiếp theo, phải giải thích chi tiết ngày hôm đó cô không nhận ra cậu là có nguyên cớ. Nguyên nhân chủ yếu vì đối tượng cô thầm mến đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt, quá mức kích thích, đại não hưng phấn dẫn đến nói năng hỗn loạn.
Cô không phải không muốn trở nên gần gũi với cậu, khi đó cô lỡ mồm nói bậy bởi vì cảm thấy bản thân mình không xứng với…không thể……
Ngu Tinh phanh gấp, trên bản nháp có câu “Không thể làm bẩn sự băng thanh ngọc khiết của cậu”, suy nghĩ vài giây, cô bỏ chữ “băng thanh ngọc khiết” phần còn lại giữ nguyên.
―― “Không thể làm bẩn cậu!”
Đoạn này vô cùng quan trọng. Những đoạn trước viết đều không lâu bằng đoạn này. Độ dài mỗi đoạn đều được cô tính toán cẩn thận.
Nội dung đoạn sau cô nghiêm khắc kiểm điểm chính mình, phê bình si tâm vọng tưởng, thề sẽ hối cải quay đầu. Cô hiểu được người như cô nào có tư cách ở bên cậu, thêm vào đó biểu đạt lời xin lỗi, mong cậu tha thứ. Đoạn văn về sự hối hận được viết vô cùng cảm động, cô đảm bảo ai đọc cũng sẽ rơm rớm nước mắt.
Có khi nên chấm trên giấy viết thư vài giọt nước, để Thịnh Diệc khi đọc thư sẽ nghĩ cô viết thư khóc sưng cả mắt……
Ngu Tinh cân nhắc, đúng lúc đó chuông báo hết giờ vang lên. Cô thu lại bản nháp, quyết định buổi tối về nhà cứ thế phát huy, viết thư tình dài mấy ngàn chữ cho cậu ta đọc mệt thì thôi.
……
Ngày hôm sau, Ngu Tinh mang theo tác phẩm mà cô vất vả mới hoàn thành được, đi đến nhà Dật Giáo.
Đúng lúc này Thịnh Diệc không ở trong phòng, Ngu Tinh còn tưởng rằng cậu ta không tới, đem thư tình kẹp vào quyển sách nào đó rồi đi quét dọn. Quét tước được một nửa, Thịnh Diệc tới.
Ngu Tinh không chào hỏi cậu ta, căn cứ theo nguyên tắc nói càng ít càng tốt, cô chú ý tập trung lau dọn.
Phòng nghỉ bây giờ cũng không phải dọn nhiều, ngoại trừ nhóm ngưòi lớp 12-7 thì không có ai khác dùng. Bọn họ ngồi đây trong chốc lát sau giờ học, không làm bẩn nhiều.
Nhờ được quét tước thường xuyên, phòng nghỉ trở nên sạch sẽ thật sự, Ngu Tinh xoa xoa mặt bàn sáng bóng, cảm thấy nó còn sáng hơn cả mặt mình.
Trầm mặc quét dọn xong, không quá mười phút sau Ngu Tinh cẩn thận mang thư tình đưa cho Thịnh Diệc.
“Học trưởng, tôi đã quét tước xong rồi, tôi đi trước.”
Cậu ta lạnh lùng ừ một tiếng. Quyển sách cậu ta cầm trên tay khác với lần trước, bìa sách là Tiếng Anh, nội dung bên trong hình như cũng là Tiếng Anh.
Ngu Tinh ước gì tất cả chú ý của cậu ta đều tập trung vào quyển sách, tốt nhất là trầm mê vào văn học, hoàn toàn quên bức thư tình của cô.
Cô chột dạ, lập tức đi ra không dám quay đầu lại.
Ra khỏi phòng nghỉ, còn chưa tới cầu thang, có hai người nghênh ngang đi đến.
Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn.
Ngu Tinh đã lén lút hỏi thăm, biết rõ họ là bạn bè thân nhất của Thịnh Diệc.
Thẩm Thời Ngộ nhìn thấy cô thì tỏ ra rất ư kinh ngạc: “Ủ ôi, cậu là……”
Ngu Tinh không muốn có sự cố phát sinh, chạy như gặp chó đuổi.
……
Không nhìn thấy Thịnh Diệc trong phòng học, nghe mật báo cậu ta vào phòng nghỉ, Thẩm Thời Ngộ cùng Tưởng Chi Diễn hớt hải tìm tới.
Thẩm Thời Ngộ mở hai bình đồ uống rồi ném Tưởng Chi Diễn một bình. Cậu ta ngồi xuống sô pha, hỏi Thịnh Diệc ở phía đối diện: “Dạo này mày hay sang phòng này thế?”
Thịnh Diệc nhàn nhạt nói: “Chỗ nào chả giống nhau.”
Nhưng trước đây có thấy mày năng nổ đến phòng này đâu.
Không chỉ Thẩm Thời Ngộ cảm thấy kì quái, cả Tưởng Chi Diễn cũng đánh hơi có chuyện bắt thường.
Thẩm Thời Ngộ nhớ tới người vừa chạm mặt: “Đúng rồi, con bé vừa nãy, tao cảm giác đã gặp nó nhiều lần rồi, nó có phải em gái viét thư tình cho mày không?”
Đang hớn hở đi lên thì chạm mặt. Tuy sắc trời tối tăm, Thẩm Thời Ngộ thấy rõ ràng bộ dáng của cô, chạm mặt nhiều lần nên có chút ấn tượng. Chẳng qua vừa nãy không thấu cô mang bảng tên nên không dám khẳng định.
Thịnh Diệc khinh thường: “Mày mất công hỏi tao thì hỏi thẳng nó cho rồi.”
“Dạo này hay thấy em ấy tới đây quét dọn vệ sinh lắm, trước đây có nhiều người thay phiên làm mà.”
Thịnh Diệc chăm chú xem sách, tùy tiện trả lời một chữ “Ừ”, thái độ lạnh nhạt không quan tâm tới Thẩm Thời Ngộ.
Tưởng Chi Diễn ở bên cạnh theo dõi sự việc từ đến cuối, trực giác mách bảo giữa Thịnh Diệc và Ngu Tinh đã xảy ra chuyện.
Thẩm Thời Ngộ càng lúc càng hiếu kì, còn định hóng hớt, di động của cậu ta chợt rung lên.
Cậu ta mở điện thoại, xem tin tức nhắn mới rồi ré lên.
Tưởng Chi Diễn hốt hoảng: “Sao đó?”
“Đồng Hựu Tĩnh vừa quay về, bảo tao qua đón.”
Tưởng Chi Diễn cười hớn hở khi thấy bạn gặp khó khăn: “Đi đi.”
“Chuyện gì cũng tìm tao, phiền chết mất. Tao mà không đi đón là ẻm sẽ lì mặt ở đó luôn.” – Thẩm Thời Ngộ cau mày, mồm mắng nhưng tay đã nhắn tin phản hồi lại.
Tưởng Chi Diễn dựa vào sô pha, cười nghiêng ngả: “Cậu ta đến đây không phải vì mày sao.”
“Tao có thể làm gì được, khi còn nhỏ ngày nào nó cũng lẽo đẽo theo tao. Tao mà bơ nó, nó đi mách ông nội tao.”
Thẩm Thời Ngộ bất đắc dĩ: “Bây giờ làm thế nào đuổi nó đi nhỉ?”
Thịnh Diệc chậm rãi ngước mắt, đưa gợi ý như một người bạn tri kỉ: “Mày cút đi đón nó luôn cho nhanh.”
Thẩm Thời Ngộ: “……”
Thẩm Thời Ngộ không rảnh cùng hai người vô tâm kia đấu võ mồm, Đồng Hựu Tĩnh liên tục gọi điện làm di động kêu réo không ngừng nghỉ, Thẩm Thời Ngộ ngoài miệng ghét bỏ nhưng hành động nhanh nhẹn:
“Tao đi đón nó trước. Tối nay tụ tập ăn cơm nhá. Nhớ gọi cho tao.”
Thịnh Diệc cùng Tưởng Chi Diễn đều đều giả điếc, không thèm đáp lại.
……
Qua một tuần, tới ngày trực nhật ở nhà Dật Giáo, Hội Học Sinh cử người thông báo sau ngày hôm nay cô không cần phải quét dọn nữa. Ngu Tinh lâu nay toàn gặp xui xẻo, bỗng chốc có may mắn rơi vào đầu.
Thấy Thịnh Diệc lại ngồi ở kia xem sách tiếng Anh, Ngu Tinh đứng bên cái bàn nhịn không được chửi thầm.
Thật là ăn no rửng mỡ, đi học xong không về nhà luôn mà phải ngồi đọc sách trong này. Thiếu gia phú nhị đại sau giờ học căng thẳng đến đây tìm kiếm kích thích à.
Thịnh Diệc không biết suy nghĩ trong lòng Ngu Tinh, cô cũng không dám nói ra ngoài. Động tác dọn dẹp của cô nhanh lẹ, so với bình thường hôm nay cô làm hết có tám phần thời gian.
“Học trưởng, tôi……”
“Quét dọn xong rồi?”
Ngu Tinh chưa nói xong, Thịnh Diệc rời mắt khỏi quyển sách, liếc cô.
Cô gật gật đầu.
Thịnh Diệc khẽ nâng cằm, ánh mắt hướng về bức thư trên bàn trà: “Tôi xem xong thư em viết rồi, cầm về đi sửa mấy lỗi tôi đã ghi chú.”
Ngu Tinh sửng sốt: “Hả”
“Kẹp ở bìa trên quyển sách đó.”
Thịnh Diệc tiếc chữ nói vài ba câu. Ngu Tinh chết lặng không nói nên lời.
Cậu ta ghi chú! Cậu ta rảnh mỡ không có gì làm à?!
Có phải là làm bài kiểm tra đâu mà sửa lỗi với chữa lỗi!!!
“À, đúng rồi.”
Vốn đang cúi đầu đọc sách, Thịnh Diệc dường như nghĩ ra cái gì, ngước mắt, bỏ qua vẻ mặt như đâm lê của cô, cười đến là dễ gần: “Trên giấy có mấy vệt nước, lúc em viết bị chảy nước mũi sao?”
Ngu Tinh: “……”
Nếu ánh mắt có thể phi dao, thì nhất định trên người Thịnh Diệc đã thủng lỗ chỗ.
……
Cầm theo bức thư tình có ý kiến đóng góp của Thịnh Diệc, Ngu Tinh hùng hổ đi về phía nhà ăn.
Đầu óc cậu ta chỗ nào cũng chập mạch.
Làm gì có ai xem xong thư tình còn viết thêm ý kiến bình luận nữa hả.
Ngoài việc đến lớp học, ở Lâm Thiên, có một nơi quan trọng mà cô vô cùng phấn khởi khi đến là nhà ăn. Hôm nay cô không ăn nhiều bằng mọi hôm tất cả là do tên nhãi Thịnh Diệc. Đi ngang qua đình hóng gió thấy không có ai, cô dứt khoát ngồi xuống mở bức thư ra xem.
Cô viết thư tận mấy trang, toàn bộ đều là viết tay. Ngu Tinh trong lòng tự khen bản thân viết chữ đẹp, dò nhanh xuống đoạn cuối thư.
Tập trung nhìn đoạn cuối, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cô nghiêng ngả đứng dậy, không chút do dự xé toạc bức thư nhưng cô không nhét giấy vào miệng.
Ngu Tinh tức giận nắm tay lại thành quả đấm!
Lời phê bình chỉ có một dòng:
―― “Viết quá nhiều chuyện vô nghĩa. Viết lại”