Hai ngày trước hắn ở nhà hoa viên nhặt được một con chim nhỏ bị thương, dốc lòng chăm sóc một tuần, chim nhỏ thương lành, luôn bay đến trên bệ cửa sổ nóng lòng muốn thử. Nhưng mà hắn không nỡ, chim nhỏ lẽ nào không có không nỡ sao?
"Bởi vì nó không thích con đấy." Nữ nhân êm ái sờ tóc gáy của hắn, quai hàm gầy gò cũng không giấu được xinh đẹp của bà.
"A? Vậy làm sao nó mới thích con?" Hắn sờ lông vũ của chim nhỏ, thỏa mãn mà dùng khuôn mặt cọ.
"Không cần yêu thích con, bảo bối, con xem." Người phụ nữ nói, rút hết dây thừng trong mũ hắn, hắn ngoan ngoãn mặc cho nữ nhân thao túng.
"Đưa cho mẹ." Nữ nhân đưa tay ra.
Hắn hai tay dâng chim nhỏ đưa cho nữ nhân, nữ nhân nhận lấy chim nhỏ, không để ý nó giãy dụa, dùng dây thừng quấn chân nó lại, một đầu khác buộc lại ở song cửa sổ.
"Xem, như vậy nó sẽ không bay đi."
Hắn vồ tới đau lòng sờ chân run rẩy của chim nhỏ, "Mẹ, như vậy chim nhỏ sẽ không vui."
"Thằng nhỏ ngốc, nó thích con cũng không nhất định sẽ ở bên cạnh con, con muốn không phải là chim nhỏ không bay đi sao? Cho nên chỉ cần con thích chim nhỏ là đủ rồi, nó vui hay không, cũng chỉ có thể cho con nuôi mà."
"Vậy sau đó nó sẽ thích con sao?"
Nữ nhân trầm mặc hồi lâu, tóc dài như vẩy mực che mắt, hắn có chút sợ sệt, run rẩy mà duỗi ra tay nhỏ, "Mẹ?"
"Sẽ... nhỉ? Sẽ."
Hắn hồ đồ mà gật gật đầu.
Sau đó chim nhỏ không đến một tuần đã chết, hắn khóc rất lâu, nằm trên đất khóc lóc om sòm, mẹ lại ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh đến mức hù người.
Vẫn chưa tỉnh lại, tại sao vẫn chưa tỉnh lại?
"Mẹ, bây giờ cô Thiên cho bài tập là nói con yêu mẹ, mẹ con yêu mẹ!"
Mẹ nhìn ngoài cửa sổ, ngoảnh mặt làm ngơ với hắn.
Hắn cho là mẹ không nghe thấy, liền ôm eo mẹ, "Mẹ, mẹ cũng phải nói yêu con."
Đột nhiên nữ nhân như không nhịn được cảm xúc quá lớn cả người run rẩy, mạnh mẽ giật tay hắn sang một bên, hắn đau đến gào lên đau đớn một tiếng.
Một giây sau hắn liền không phát ra được thanh âm nào, nữ nhân túm lấy cổ áo của hắn, dùng sức dìm người hắn xuống đất, ngũ quan vặn vẹo gào thét lên, "Không phải! Tao không là mẹ của mày! Mày là thằng bệnh thần kinh do con thần kinh kia sinh ra! Tao không yêu mày! Tao hận mày! Tao hận chết mày! Loại chúng mày như thế chỉ có thể dùng thủ đoạn thấp hèn mới có thể thu được một chút thương hại của người khác! Mày nên giống con đàn bà kia! Cả đời sẽ không có người yêu mày!"
Hắn nghe không hiểu lắm người phụ nữ nói là có ý gì, chỉ biết là mẹ bình thường ôn nhu từ ái đột nhiên như biến thành người khác, trở nên đáng sợ, còn nói không yêu hắn, hắn oa một tiếng khóc lên.
Nữ nhân điên cuồng mà rít gào lên, đi lại trong phòng, vừa đi vừa lắc đầu, trong miệng lầm bầm lầu bầu nói linh tinh. Hắn sợ hãi khóc lớn, gò má bị sàn gỗ cứa ra một vết máu, cuộn mình ở trong góc, nhìn nữ nhân phát rồ.
Nữ nhân chậm rãi bình tĩnh lại, đứng ở cửa hít sâu, tóc tai biến thành một đống bù xù. Trong lòng hắn sinh ra một chút hy vọng, đưa tay ra với nữ nhân, "Mẹ..."
Nữ nhân cuối cùng liếc mắt nhìn hắn, trên mặt mang nụ cười quỷ dị, lui ra gian phòng cấp tốc khóa trái cửa.
"Mẹ! ! !"
...
Lý Trạch Thừa tỉnh lại trong hai cơn ác mộng liên tiếp, ráp trải giường ẩm ướt như suối, hắn như là đã sớm tập mãi thành quen, nhìn trần nhà ngẩn người hồi lâu mới vén chăn lên xuống giường rửa mặt.
Ở trong phòng tắm giằng co hơn một giờ, Lý Trạch Thừa dùng mất nửa bình sáp chải tóc, mặc áo sơ mi trắng thoải mái, cầm một quyển sách đi vào phòng khách, bình chân như vại mà toạ định.
Đọc hơn một giờ, Lý Trạch Thừa nhìn đồng hồ đeo tay một cái, càng chờ càng buồn bực. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên đứng lên trở lại phòng ngủ, mở ra ngăn kéo đầu giường, từ bên trong lấy ra một miếng vải được gấp cẩn thận, đưa tới chóp mũi ngửi một cái, sau đó cẩn cẩn thận thận giấu vào tủ quần áo.
Vừa muốn về phòng khách, điện thoại vang lên. Lý Trạch Thừa nhìn tên, không nhịn được nhận, "Anh."
"Trạch Thừa, anh nghe nói em không thi cuối kỳ, chuyện gì xảy ra? Em làm việc luôn luôn có chừng mực."
"Không sao, chỉ là hôm đó người không khỏe."
"Ừ, thế giờ khỏe chưa? Thành tích của em cũng không cần anh bận tâm. Chỉ là rất lâu không gọi điện thoại với em, anh... Cũng rất nhớ em."
"Rồi, cảm ơn anh."
"Chờ trước khi em khai giảng, anh thu xếp xong công việc bên này sẽ về nước, nhớ ngoan nhé."
Cả người Lý Trạch Thừa nổi da gà lên, "Anh, em không phải trẻ con, đừng nói như vậy."
"Được rồi, anh không nói, em chăm sóc thật tốt mình."
Lúc này chuông cửa vừa vặn vang lên, Lý Trạch Thừa hận không thể hiện tại bay tới cửa, "Tạm biệt anh."
Không đợi đối phương nói tiếp, Lý Trạch Thừa cúp điện thoại di động, hai, ba bước đi tới huyền quan, sau đó dừng chân lại, từ từ mở cửa ra.
"Mẹ ơi, nóng muốn chết, nhanh lên, cho tôi đi vào mát chút!" Cậu mùa hè mang theo một thân mồ hôi, nóng hổi mà xông vào.
Quý Sâm là một người có tự tin với sự thông minh của mình, ngày đó quỷ thần xui khiến đáp ứng Lý Trạch Thừa, trở về nằm trên giường suy nghĩ một chút, chỉ bằng hai cái đầu thông minh của cậu và Lý Trạch Thừa, tiến bộ 200 bậc quả thực là việc nhỏ như con thỏ. Thương lượng với bà ngoại, lão nhân gia mừng rỡ không ngậm miệng vào được, vừa sáng sớm đã lôi Quý Sâm từ trong chăn ra, đuổi cậu ra ngoài.
Hẹn với Lý Trạch Thừa là chín giờ, Quý Sâm tám giờ rưỡi đã đến, không nghĩ tới đối phương cũng thức dậy thật sớm.
Quý Sâm nhận dép lê Lý Trạch Thừa đưa cho mình, "Cậu cũng sạch sẽ nhỉ, ở nhà cũng không quên làm đầu tóc chỉnh tề như vậy."
Lý Trạch Thừa gật gật đầu, nhìn gò má ửng hồng vì nóng của cậu, cuống họng lạnh lẽo.
Mang theo cặp sách Quý Sâm đến thư phòng thả xuống, Lý Trạch Thừa nói, "Cậu chờ một chút, tôi đem quần áo lần trước cho cậu."
"Cậu không nói tôi cũng quên mất."
Quý Sâm vòng quanh thư phòng của Lý Trạch Thừa dạo qua một vòng, phát hiện hơn một nửa sách cậu ngay cả tên cũng xem không hiểu. Bàn học rất lớn, mặt đối mặt hai cái ghế tựa lưng, đầy đủ cho họ dùng. Cậu đơn giản ngồi xuống, lấy ra hộp bút chì rách nát của mình, lấy bút không đủ nắp ở trong ra, vừa lắc lư vừa chờ Lý Trạch Thừa.
Không bao lâu Lý Trạch Thừa đi vào, đưa quần áo gấp chỉnh tề đưa tới trước mặt Quý Sâm.
"Cho cậu."
Quý Sâm giơ hai tay nhận, lại phát hiện có chút kỳ quái, "Quần lót của tôi đâu?"
Lý Trạch Thừa đẩy đẩy kính mắt, "Lúc phơi phát hiện bị đứt chỉ, vứt rồi."
Quý Sâm xấu hổ hận không thể nhảy cửa sổ, thế nhưng cậu không thể, nhà Lý Trạch Thừa ở tầng 21.
Quý Sâm cười gượng hai tiếng, lung tung nhét quần áo vào trong bọc sách.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi." Lý Trạch Thừa thả hai ghế dựa song song, lần lượt ngồi xuống bên người Quý Sâm.
Đùi ấm áp như có như không mà cách quần dán vào da cậu, chóp mũi Quý Sâm cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Kiềm chế lại, Quý Sâm ngồi ngay ngắn ở trước bàn, hai tay đặt ở trên đùi, nghiêng đầu nhìn Lý Trạch Thừa, chờ hắn phát hiệu lệnh cho mình.
"Sách toán của cậu đâu?"
"Sách bài tập của cậu đâu?"
"..."
"..."
"Đi học mà cậu cũng không mang sách à?" Lý Trạch Thừa cau mày hỏi cậu.
Sách toán của Quý Sâm còn mới như mới vừa mua, cậu thật sự là xưa nay không để ở trong lòng. Cậu gãi đầu một cái, ngượng ngùng cười cười.
Quý Sâm thành tích kém, kém cỏi nhất chính là toán, hai người thương lượng trước tiên phụ đạo một cửa khổ sở nhất. Chỉ là Lý Trạch Thừa không nghĩ tới Quý Sâm dĩ nhiên có thể lười nhác đến nước này, thế nhưng hắn có thể thế nào đây, hắn không có cách với Quý Sâm.
Lý Trạch Thừa không thể làm gì khác hơn là cầm sách của mình đến, nhìn thấy bút bi dán đầy Hokage Ninja của Quý Sâm, tiện tay nhấc hai cái bút máy.
Quý Sâm vẫn là lần đầu tiên dùng bút máy, nắm trong tay nặng trình trịch, vừa nhìn chính là hàng hiệu. Cậu mở nắp bút, vạch vạch trong lòng bàn tay, chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Ở chỗ Quý Sâm không nhìn thấy, Lý Trạch Thừa theo dõi bàn tay đầy mực của cậu cong khóe miệng.
Mở sách giáo khoa ra, Lý Trạch Thừa gõ gõ bàn, "Đừng nghịch, bắt đầu."
"Oa, Lý Trạch Thừa chữ của cậu thật đẹp trai a! Từ kia đọc là gì? Mạnh mẽ mạnh mẽ!"
"Toán cấp ba bắt buộc, chương 1:..."
"..."
Lần thứ nhất dùng thân phận Lý Trạch Thừa cùng Quý Sâm ngồi lâu như vậy, Lý Trạch Thừa dĩ nhiên tâm lý không có một chút nào dục vọng. Cố ý cùng Quý Sâm thỉnh thoảng chạm cẳng chân vừa nóng vừa ướt, hắn chỉ muốn cùng cậu vẫn luôn ngồi tiếp như vậy.