Lý Trạch Thừa ngồi ở bên giường đút Quý Sâm ăn hoa quả.
Hoa quả lành lạnh kề sát bên môi, Quý Sâm há miệng nuốt vào, nước ngọt từ yết hầu chảy xuống, cậu sảng khoái đến mức nheo mắt lại, Lý Trạch Thừa thấy thế gãi gãi cằm cậu, Quý Sâm ngứa ngẩng cổ cười khanh khách.
Lý Trạch Thừa dùng chăn bọc cậu thành sushi ôm vào trong ngực, tay chân cậu đều bị trói buộc, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có miệng có thể động.
Rất hưởng thụ loại cảm giác chăn nuôi sủng vật này, Lý Trạch Thừa đút một miếng lại một miếng.
Quý Sâm có chút nóng, khó chịu xoay vặn người, "Anh không ăn à? Ngọt lắm."
Vỗ cái mông không an phận, Lý Trạch Thừa liếm sạch nước nho ở khóe miệng cậu, sắc khí đầy mặt nói giọng khàn khàn, "Đúng là rất ngọt."
Hạ thân mới an phận một lại lại bị trêu chọc ứa ra hỏa, Quý Sâm oán trách mà trừng hắn, "Anh thôi ngay đi, muốn lại tới lúc nào!"
Xác thực, ngoài cửa sổ hoàng hôn lan tràn, lại một ngày trôi qua. Lý Trạch Thừa đút xong một miếng cuối cùng, thả Quý Sâm lại trên giường, rút ra tay cậu mười ngón giao nhau, "Không nỡ."
Quý Sâm không để ý tới hắn, rút tay ra, đá chăn sang một bên cạnh muốn bò lên, lại bị Lý Trạch Thừa kéo lại chân, nắm đến trước mặt, hôn lòng bàn chân trắng nõn một cái.
Từ đầu đến chân một trận tê dại, Quý Sâm sảng khoái cuộn ngón chân lại, hận mình không hăng hái liền giá họa đến trên đầu người trước mắt, cẳng chân cậu cong lên, như đuôi cá của người cá, cười đá vào mặt Lý Trạch Thừa, "Biến mau."
Bị hắn đá lệch đi, cầm lấy kính mắt bị đá rơi, Lý Trạch Thừa đứng dậy, đáy mắt có không nỡ không che giấu nổi, "Ngày mai gặp."
Lòng cũng như nhau, Quý Sâm cũng từ trên giường bò lên, "Thôi, em tiễn anh, vạn nhất bà ngoại nói em không lễ phép."
Lý Trạch Thừa cười khẽ, cùng người phía trước lỗ tai đỏ đến mức bốc khói ra phòng ngủ.
"Đã muốn về rồi sao?" Bà ngoại ngồi ở trên ghế sa lon, chống đỡ hai tay muốn đứng lên.
Quý Sâm xua tay, "Bà, con tiễn là được, bà đừng đứng dậy."
Bà ngoại lại ngồi trở xuống.
Lý Trạch Thừa gật đầu, kéo cửa, "Vâng, cũng muộn rồi, cảm ơn bà ạ."
"Được rồi, nhớ tới lần sau tới chơi nha, bà lại làm đồ ăn ngon cho cháu!"
"Vâng."
Quý Sâm dựa vào trên khung cửa, lén lút nắm góc áo người ở bên ngoài chậm chạp không dịch chân.
Bà ngoại hắng họng lại bỏ thêm một câu, "Đúng rồi, có chuyện gì cần giúp đỡ, nói cho Sâm Sâm nhà bà, Sâm Sâm nhất định sẽ giúp con, con ngoan."
"Vâng."
Che tay đang kéo góc áo mình của Quý Sâm , Lý Trạch Thừa liếm liếm răng nanh sắc nhọn, nói nhỏ, "Vậy anh muốn ngủ bảo bối của anh, Sâm Sâm có thể giúp một tay không?"
Chân ngứa, Quý Sâm xấu hổ căm tức, cắn môi dưới, đùng một cái đá xương đùi nhỏ của hắn, "Ông giết anh!"
Đôi mắt bà ngoại dính vào trên ti vi, hoàn toàn không chú ý hai người đùa giỡn trước cửa, "Vậy tạm biệt nhé, tiểu Lý."
"Dạ, tạm biệt bà ngoại."
Một cái tay hạn chế hai cổ tay của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa mặt lạnh phút chốc kề vào, cắn một miếng vào Quý Sâm, thừa dịp lúc Quý Sâm còn không có phản ứng lại, đóng cửa đi.
Mặt Quý Sâm không khống chế được khóe miệng giương lên.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Sâm lấy xong đồ xuống lầu, Lý Trạch Thừa đã ở dưới lầu chờ cậu, chân nhảy qua chiếc xe đạp leo núi dãi dầu sương gió kia.
Quý Sâm đẩy xe của mình, bước nhanh tới, "Đến lâu chưa thế?"
Gió mát sáng thu bị người yêu chạy lại quạt lên, tim theo sợi tóc gợn sóng màu nâu của nổi lên gợn sóng, Lý Trạch Thừa đưa tay phải ra, "Chưa lâu, cho em."
"Cho anh, bà ngoại chưng bánh màn thầu." Quý Sâm đồng thời đưa tay ra.
Quý Sâm cúi đầu, Lý Trạch Thừa cầm một hộp sandwich thịt gà trong tay.
"Em/Anh ăn rồi." Hai người trăm miệng một lời.
"Thôi đừng có giả bộ nữa, nhanh ăn đi, của em tuy rằng hơi đơn sơ, thế nhưng mà khỏe mạnh tự nhiên, khà khà."
Quý Sâm vừa ăn vừa cười, làm sao cũng không dừng được.
Người đang yêu luôn sẽ vì một ít chuyện nho nhỏ, không quá quan trọng, lại có cảm giác trong lòng hư vọng, từ trong lòng ngọt ra mật, tràn đến trên mặt.
"Không đơn sơ." Bà ngoại Quý Sâm làm bánh màn thầu đặc biệt ngọt, Lý Trạch Thừa nhận, ăn mấy miếng đã hết rồi.
Hai người giải quyết xong bữa sáng, Quý Sâm một cước sải bước xe đạp, hếch cằm hai lần với Lý Trạch Thừa, "Anh ngồi trước, em ở phía sau bảo vệ anh."
Đây là còn nhớ biểu diễn đi xe đạp vụng về của hắn đây mà, nhìn dáng dấp đắc ý của Quý Sâm, lòng ngứa, Lý Trạch Thừa cũng không nói gì, chân dài giẫm một cái, ổn định đạp đi ra ngoài.
Lúc nào lén cậu luyện tốt như vậy hả? Quý Sâm không ngừng đuổi theo.
Chưa tới bảy giờ, trên phố lớn không có bao nhiêu xe cùng người đi đường, hai người sóng vai đi trong sương.
Áo khoác học sinh mở rộng tung bay theo gió, Quý Sâm dùng dư quang liếc trộm một cái người bên cạnh.
Tóc trên trán hắn rối bay lên, với chất lỏng tích trên thái dương, lộ ra cái trán trơn bóng đầy đặn, trên mũi thẳng là kính mắt viền vàng. Tựa hồ là cảm ứng được ánh mắt Quý Sâm, hắn liếc mắt một cái, cong khóe miệng.
Thời gian đột nhiên chậm lại, ngay cả gió thổi mạnh trên mặt cũng thành dịu dàng, từ trong miệng, từ trong mắt xuyên qua, hết thảy đều rộng rãi sáng sủa.
Quý Sâm ra sức trừng, đạp đến phía trước Lý Trạch Thừa, tăng nhanh tốc độ, sau đó đột nhiên giơ hai tay lên, thân xe không có một tia lay động, kêu to ở trong gió, "Ca! Nhìn em! Có đẹp trai hay không? !"
Đồng phục học sinh bị gió thổi căng phồng, vạt áo toàn bộ bay đến phía sau, biến thành áo choàng nhỏ của Quý Sâm.
Lòng Lý Trạch Thừa cũng hóa thành sương mù, truy đuổi đến không khí quanh người phía trước, bị hắn nuốt vào miệng, hút vào phổi, hoà vào máu.
...
Đến trường học, Quý Sâm chậm rãi hạ tốc độ, sau đó dùng chân chống trên mặt đất, ngừng lại.
Trước đây xa xa nhìn cậu dừng xe không chú ý, ngày hôm nay cùng dừng lại, Lý Trạch Thừa mới nhìn đến, xe đạp của Quý Sâm không có phanh xe. Nghĩ đến hành vi ngông cuồng và tốc độ như tên bay của người này, trên lưng hắn mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng.
Hai người mới vừa khóa kỹ xe, cổ tay Quý Sâm bị Lý Trạch Thừa nắm chặt.
"Sâm Sâm, xe của em, tại sao không có phanh xe?"
Quý Sâm đắc ý vỗ vỗ xe đạp, giải thích, "Fixed Gear mà, loại này đều không có phanh xe, lúc đó chờ ở hàng secondhand thật lâu mới nghịch được một chiếc chính hãng, đây chính là bảo bối của em."
"Tại sao mua cái này?"
"Chơi đùa chính là kích thích mà." Quý Sâm nhìn sắc mặt đen như đít nồi của Lý Trạch Thừa, giọng càng ngày càng nhỏ, "... Anh đừng lo lắng... Kỹ thuật của em rất tốt..."
Thấy hù Quý Sâm, Lý Trạch Thừa ép lông mày của mình lên, thở dài, mười ngón cắm vào tóc rối bời của Quý Sâm vuốt thẳng, "Bảo bối, anh không phải là hạn chế em, cũng không phải cho em theo đuổi kích thích, thế nhưng lần sau đạp chậm một chút được không? Anh cũng sẽ sợ."
Bốn mắt nhìn nhau, động tác Lý Trạch Thừa càng ngày càng nhẹ nhàng vô lực, một đôi mắt ẩn tình chút nữa kéo Quý Sâm vào.
Lý Trạch Thừa như vậy, làm Quý Sâm cảm thấy mình là tên khốn kiếp. Thấy trong nhà xe bốn bề vắng lặng, cậu không nhịn được nhào vào lòng Lý Trạch Thừa. Hai tay vòng qua eo cứng đờ của đối phương, cọ qua lại trong lồng ngực còn mang sương sớm của hắn, Quý Sâm kiều kiều, "Được rồi mà, không tức giận, em biết rồi."
"Đờ mờ! Quý Sâm! Hai người các chú đang làm gì thế!" Sau lưng truyền đến tiếng thốt lên kinh ngạc của Thạch Lương, Quý Sâm nảy lên, tim khẩn trương đến đau đớn.
Thạch Lương một chưởng vỗ đến sau lưng Quý Sâm, lớn tiếng cười giỡn nói, "Làm gay hở? Ban ngày ban mặt."
Quý Sâm không dám quay đầu nhìn ánh mắt Thạch Lương, ấp úng kéo kéo cặp sách, "Vừa nãy... Vừa nãy không đứng vững, Lý Trạch Thừa giúp đỡ anh một chút thôi mà."
Lý Trạch Thừa không nói lời nào, Quý Sâm nhân chỗ không nhìn thấy bấm eo hắn một cái.
Lý Trạch Thừa đau xót, mới phản ứng được, "Đúng thế."
Tuy rằng tổ hợp quỷ dị, mà Lý Trạch Thừa từ trước đến giờ đuổi tới làm tùy tùng của Quý Sâm, Thạch Lương không nghĩ nhiều, gật gật đầu, "Há, vậy thì đi nhanh đi, tiết học sáng sắp bắt đầu rồi."
Nói xong đang muốn chào hỏi Lý Trạch Thừa, hai mắt nhìn nhau, mí mắt Lý Trạch Thừa khẽ nhếch, Thạch Lương bị đông cứng giật mình.
Thật sự là tên quái đản.
Ba người mỗi người một suy nghĩ đi vào lớp, Thạch Lương miệng lải nhải, Quý Sâm không yên lòng ứng phó, ánh mắt vẫn luôn nhìn lén Lý Trạch Thừa bên người, thấy thần sắc hắn như thường, Quý Sâm lén lút thở phào nhẹ nhõm.
Đến cửa phòng học, Thạch Lương đi vào trước, Quý Sâm phiền phiền nhiễu nhiễu không chịu bước vào, làm bộ xem người dưới lầu đi lại, Lý Trạch Thừa cũng dựa vào trên hành lang, không lên lầu.
Chờ người chung quanh vắng bớt, Quý Sâm nhỏ giọng, "Buổi trưa không muốn phí tiền, chúng ta cùng đi đồ ăn đi."
Lý Trạch Thừa nắm vành tai cậu, "Ừ, tan học chờ anh ở phòng học."
"Anh làm gì thế hả! Bị nhìn thấy giờ! Mau về lớp anh đi." Quý Sâm bưng lỗ tai chạy vào.
Nhìn thấy cậu ngồi vào chỗ, Lý Trạch Thừa mới chậm rãi đi lên lầu.
...
Quý Sâm có tật giật mình, người trong phòng học đi gần hết mới đi tới cửa, lén lén lút lút vọng ra bên ngoài.
Sau đó bị người lôi đến trong lồng ngực.
"Đi cách xa một chút đi, đừng có dính vào em." Quý Sâm vội vã đẩy Lý Trạch Thừa ra, cách xa hắn nửa mét.
Lý Trạch Thừa không cam lòng, dán vào, cánh tay ôm đồm trên bả vai Quý Sâm, "Em đang sợ cái gì? Chúng ta cũng là bạn bề. Như vậy trái lại rước nghi ngờ."
Quý Sâm cười ngây ngô, "Cũng phải ha."
Vòng qua vai Quý Sâm, hai người như trẻ sinh đôi kết hợp đi vào nhà ăn, chân dài mang theo mồ hôi nhỏ giọt xúc cảm, như có như không mà đụng vào nhau, Lý Trạch Thừa cơ hồ nửa ôm Quý Sâm vào trong ngực.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới càng ngày càng khô nóng, Quý Sâm rốt cục cam lòng phân tán tâm tư nhìn xung quanh.
Này cũng không nhìn nổi, tất cả đều là tìm tòi nghiên cứu cùng ánh mắt tò mò. Còn kém chút không viết trên mặt: Chúng bây khi nào tốt như vậy?
Quý Sâm cuống quít xốc cánh tay Lý Trạch Thừa lên, "Không được không được, bọn họ vẫn cho là em còn đang chán ghét anh đấy. Nếu đến gần anh như vậy, không hợp với lẽ thường." Mặt mũi có còn cần hay không?
"Tại sao?"
Quý Sâm lười giải thích nhiều với tên EQ thấp này, "Ngậm miệng, nghe theo em."
Lý Trạch Thừa bị động tác nhỏ liên tiếp của cậu chọc phát cười, coi như không cam tâm nữa, cũng chỉ đành kệ cậu, "Được rồi, theo em."
Lúc ăn cơm, Quý Sâm trực tiếp ngồi xuống chéo Lý Trạch Thừa.
Nhìn bộ dáng cúi đầu làm bộ của Quý Sâm, Lý Trạch Thừa thật muốn mạnh mẽ cắn một cái lên cái gáy của cậu.
Hắn đang muốn đứng lên ngồi vào đối diện Quý Sâm, một đám nữ sinh lục tục ngồi đầy chỗ trống của bàn, hắn không thể làm gì khác hơn là bất mãn ngồi xuống.
Liếc mắt nhìn, Quý Sâm nhìn có chút hả hê nhìn hắn không hề có một tiếng động cười to, răng hàm cũng nhìn thấy.
Lý Trạch Thừa cắn răng, đứng lên, trong ánh mắt không hiểu sao của bốn nữ sinh, cánh tay dài duỗi một cái lướt qua mọi người, "Cho em ăn."
Một cái đùi gà lọt vào trong bát Quý Sâm, cậu hối hận phát điên.
...
"Thôi, không nổi giận, cùng anh đi một nơi."
"Đi cái gì, không đi!" Mặt mũi ông đây vứt sạch rồi.
Quý Sâm đi ở phía trước quá nhanh, bỏ qua cái kéo tay của Lý Trạch Thừa, một cước đạp ở trên giày của hắn.
"Xin em." Lý Trạch Thừa không đi, mắt lom lom nhìn cậu.
Lòng mềm thành cây bông, quăng Quý Sâm vào không trung.
Dạo này cậu ỷ vào Lý Trạch Thừa cưng chiều cậu, càng ngày càng giận dỗi vô lí.
Tính khí tốt như vậy làm gì, nhất định là cố ý. Quý Sâm lẩm bẩm giải vây cho mình, buông chân ra, kỳ quái, "Được thôi."
Lý Trạch Thừa cao hứng hí hửng, liền đến ôm cậu. Quý Sâm nho nhỏ vùng vẫy một hồi, xem xung quanh không có ai, theo hắn đi.
Xe taxi dừng ở phố thương mại, Quý Sâm cùng Lý Trạch Thừa xuống xe.
Thời gian làm việc lúc nghỉ trưa, phố thương mại xa hoa không có bao nhiêu người, Quý Sâm không hay đi dạo phố, đôi mắt nhìn cũng trừng lớn.
"Tới đây làm gì? Anh đừng có nghĩ muốn tặng đồ cho em, em không nhận."
"Không phải, đi theo anh."
Quý Sâm nghi hoặc thỏa mãn cùng Lý Trạch Thừa rẽ trái lượn phải, cuối cùng đứng ở trước một cửa hàng đá quý kim quang rạng rỡ.
Cậu kéo kéo đồng phục học sinh phai màu, trên mặt có chút quẫn bách, trù trừ bước chân thật không tiện đi vào.
"Đi." Lý Trạch Thừa không nhìn ra, đẩy lưng cậu.
"Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn xem gì?" Nhân viên cửa hàng bắt chéo tay, tiến lên đón.
Quý Sâm nhìn thấy Lý Trạch Thừa lấy ra một hộp gấm tinh xảo từ trong túi.
"Chào chị, treo móc dây thừng."
Nhân viên cửa hàng hai tay tiếp nhận, mở hộp gấm ra.
"Ôi, Ngọc Quan Âm loại băng, chất lượng tốt quá."
"Có thể treo móc không?"
"Có thể, ngài chờ chút."
Quý Sâm hiếu kỳ, ghé sát vào nhìn.
Đây không phải là...
"Lý Trạch Thừa..." Quý Sâm vừa định hỏi hắn muốn làm gì, nhân viên cửa hàng liền lên tiếng, "Xin hỏi tiên sinh có yêu cầu gì không?"
Lý Trạch Thừa cau mày suy nghĩ một chút, "Không thô ráp, sẽ đau, dây thừng màu đen là được."
Nhân viên cửa hàng nghe nói nở nụ cười, đùa giỡn, "Ngài rất biết thương người, tặng cho bạn gái hả?"
Sau đó cô liền nhìn thấy chàng trai đối diện phút chốc cả người ôn nhu đến khó mà tin nổi, vuốt ve Ngọc Quan Âm, ý cười loan tới đáy mắt, "Tặng cho bảo bối của tôi."
Lòng Quý Sâm có quỷ, đầu cũng không dám nhấc, hai gót chân đá vào nhau.
Nhân viên cửa hàng cầm Ngọc Quan Âm đi vào, hai người ai cũng không nói chuyện, đợi lâu.
Dây thừng chắc nịch thanh toán xong, nhân viên cửa hàng đưa cho Lý Trạch Thừa.
Tay hắn vừa nhấc liền duỗi lên cổ Quý Sâm trên, hồn Quý Sâm đều sắp bị doạ không còn, lôi Lý Trạch Thừa lao nhanh ra ngoài.
"Phù phù... Anh... Anh có phải là... Hô... Có bệnh... Bên trong nhiều người như vậy mà." Lôi kéo Lý Trạch Thừa chạy đến sau cầu thang thoát hiểm, hai tay Quý Sâm đặt ở đầu gối, thở hổn hển, trừng mắt lên nhìn Lý Trạch Thừa, hùng hùng hổ hổ giáo huấn hắn.
Lý Trạch Thừa dìu cậu đứng thẳng, vuốt ngực cho cậu hai cái, chờ Quý Sâm bình tĩnh, mở nút thắt dây thắng, cuốn lại bảo bối của hắn.
Cổ mát lạnh, Quý Sâm cúi đầu nhìn thấy ngọc bội lại về trên cổ, lòng ngũ vị tạp trần, "Lý Trạch Thừa..."
Lý Trạch Thừa ấn cậu vào lồng ngực, lời còn lại nuốt trong cổ.
"Nam mang Quan Thế Âm nữ mang Phật, đây là ngọc bình an mẹ cho anh trước khi mẹ bị bệnh, trước kia anh không biết nói thế nào, giờ anh đang học, Sâm Sâm."
"Anh tặng nó cho em, để nó bảo đảm em bình an, đừng trả lại cho anh, Có... Được không?"
Ngọc thạch lạnh lẽo dần dần được da thịt ngâm ấm áp, Quý Sâm rõ ràng mẹ đối với Lý Trạch Thừa ý vị như thế nào, mà những lỗi sai ngẫm lại mà kinh này cũng có thể bị bù đắp, bị mai táng, Quý Sâm dùng sức gật gật đầu, "Được."
Lý Trạch Thừa thả Quý Sâm ra, vùi đầu hôn một cái, ngậm lấy lưỡi mềm mại của cậu, nhẹ nhàng liếm mút.
Trước khi bị hôn đến thiếu không khí, Quý Sâm loảng xoảng loảng xoảng nắm tay đập lưng Lý Trạch Thừa, rốt cục làm cho hắn nới lỏng miệng.
Không kịp nuốt xuống nước miếng, tan ra trong không khí, mắt đẹp Quý Sâm đỏ sừng, "Buổi chiều tan học anh cũng theo em tới một nơi."
Giọng Lý Trạch Thừa nhiễm phải dục vọng, khàn khàn câu người, nâng khuôn mặt Quý Sâm lên, ngón tay cái vuốt ve môi đỏ bị hắn cắn, "Đi đâu?"
Quý Sâm nguýt hắn một cái, "Đi sửa phanh xe cho em chứ đi đâu!"
Lý Trạch Thừa nháy mắt mấy cái.
Quý Sâm hừ lạnh một tiếng, đầy mặt không dễ chịu, "Đã nhắc nhở ta, lại còn bảo em bảo đảm bình an, nếu em xảy ra chuyện gì, có người không nhịn được kêu cha gọi mẹ thắt cổ ha? Thôi, ngẫm lại cũng có thể thương lượng, đối xử tốt với người ta chút."
Lý Trạch Thừa vẫn là một bộ chưa kịp phản ứng, mí mắt run rẩy.
Càng nói càng không có sức, Quý Sâm thừa dịp Lý Trạch Thừa sững sờ, nhanh chóng từ dưới nách hắn chui ra ngoài, đẩy cửa thoát hiểm ra, "Còn không mau đi, bị muộn học rồi đấy!"