"Hoan nghênh xem thời sự hôm nay, bây giờ là Bắc Kinh 7 giờ ngày 12 tháng 4 năm 20xx..."
Trong nhà không có lịch, cũng không có đồng hồ, đây là ngày thứ 8 mẹ rời đi, Lý Trạch Thừa 24 giờ đều mở TV, vì nắm giữ thời gian. Tin tức 7 giờ tối đến tin tức 7 giờ sáng, vừa vặn 12 giờ đã qua, sống qua nửa ngày.
Thứ hai mẹ sẽ về, mỗi lần mẹ đều là lúc này về, ngày hôm qua là thứ hai, mẹ chưa về, tuần tới sẽ trở về, nhất định.
Đau dạ dày đến cong thành một đoàn, Lý Trạch Thừa cong người ngồi xổm trên đất.
Trong tủ lạnh còn có ba quả táo tây cùng một gói mì sợi, nhưng hôm nay nó đã ăn một quả táo tây, không thể lại ăn nữa, phải tiết kiệm.
Bình nước đun đã uống hết, thật sự là rất đói, không kịp đợi. Nó đứng lên đi vào buồng tắm, bưng cái chén nhỏ của mình, vặn một vòi nước ở bồn rửa mặt, sùng sục sùng sục hai cái uống xong.
Không đủ, vẫn đau, nó lại uống bốn, năm chén, mãi đến tận khi no đến mức dạ dày căng lên mới dừng lại.
Nó lau miệng, đem cốc lưu lại trên buồng rửa mặt, trước sau như một mà nằm úp sấp đến trên lan can ban công, nhìn xung quanh khắp nơi đường nhỏ ở tiểu khu.
Đây là một khu mới khai phá, hộ gia đình rất ít, người đi làm đi học lui tới, cuối cùng vô cùng bình tĩnh, ai cũng không có chú ý tới cái đầu mong mỏi trên ban công lầu ba.
Cuối đường xuất hiện một thân ảnh vội vội vàng vàng, nó vội vã kiễng mũi chân, nửa người thò ra ngoài.
Thân ảnh dần dần hiện rõ, là đứa nhỏ đeo cặp sách, tóc tai lung ta lung tung, trong tay giơ lên hai cái bánh bao gặm, quai đeo cặp sách rớt xuống cùi chỏ. Nó hẳn là đi học muộn, hai cái chân ngắn chạy nhanh.
Không phải mẹ, Lý Trạch Thừa bất mãn mà thu người, tiếp tục nằm nhoài trên lan can.
Đứa nhỏ chạy ra bảy, tám mét, liền từ từ mà lui trở về, dừng lại dưới tầng trệt nhà Lý Trạch Thừa. Xách eo, một cái tay khác còn không quên nhét bánh bao vào miệng, ngẩng đầu, hàm hàm hồ hồ gọi với lên, "Này! Tớ nhìn thấy cậu nhiều lần rồi! Sao cậu mỗi ngày nằm úp sấp ở đây, cậu không đi học sao?"
Lý Trạch Thừa đã sớm đánh mất năng lực giao tiếp, nó như không nghe không nhìn quay đầu về phía đứa bé.
"Sao cậu lại không để ý đến tớ! Nhà cậu không cho cậu đi học sao? Tớ tan học cũng thấy cậu nằm úp sấp ở đây, cậu đang chờ ai vậy!"
"Cậu cũng là học sinh tiểu học à? Tớ nhớ trước đây thật lâu ở trường học từng nhìn thấy cậu! Tớ là Quý Sâm! Cậu tên là gì nha!"
...
"... Tôi ngay cả trách nhiệm của anh cũng không làm hết, đây là tôi thất trách."
"Quý Sâm..."
Đôi mắt Lý Trạch Thừa chưa mở đã bắt đầu kêu tên của mình, Quý Sâm đối mặt Lý Trạch Minh, lúng túng không biết nhìn đâu.
"Nó nhìn thấy em phỏng chừng sẽ điên, em đi ra ngoài trước một phút chốc, chờ sau đó tôi gọi em vào."
Quý Sâm gật gật đầu, trốn ra phòng bệnh.
Cậu biết Lý Trạch Thừa có chấp niệm với mình, lại không nghĩ rằng chấp niệm sâu như vậy. Tâm lý loại cảm giác khó hiểu, không phải tức giận cũng không phải là nhảy nhót, quái quái, nói không được, cậu thấp thỏm bất an ngồi ở ngoài hành lang.
...
Lý Trạch Thừa dần tỉnh, sắc mặt bình tĩnh, không còn một bộ muốn tìm cái chết, Lý Trạch Minh lén lút thở phào nhẹ nhõm.
"Anh, em mộng thấy em ấy."
Lý Trạch Minh dém chăn cho hắn, "Mơ thấy cậu ấy cùng với em?"
Lý Trạch Thừa cúi đầu, không khống chế được mà cong khóe miệng, "Không phải, là chuyện trước kia."
"Em đưa miếng ngọc này cho cậu ấy?"
"Vâng."
Lý Trạch Minh không truy hỏi nữa, than một tiếng, "Tiểu Trạch, cuộc sống của em không hoàn toàn là cậu ấy, nghe một lời khuyên của anh, đi học cho giỏi làm việc cho giỏi, sau đó nói không chừng có thể sẽ gặp mặt cậu ấy."
Lý Trạch Thừa không cười, đùa bỡn vải băng tay trái, "Anh, anh không hiểu. Không có ý nghĩa, không có em ấy, đi học hay là làm việc, không có ý nghĩa."
Nhìn hắn khó chơi, Lý Trạch Minh bó tay toàn tập, "Lý Trạch Thừa, em đến cùng làm gì với cậu ấy, làm cho cậu ấy hận em như vậy."
Lý Trạch Thừa lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh, em đi tự thú."
"Em đi tự thú cậu ấy có thể cảm động, sau đó trở về gặp em à?"
Lý Trạch Thừa lắc đầu, "Không phải, chỉ là bởi vì em làm sai, không cần em ấy về."
Lần này nếu Lý Trạch Thừa không nói, Lý Trạch Minh cũng có thể đoán ra thất thất bát bát, hắn nhất thời nghẹn lời, suy nghĩ hồi lâu, thật sâu nhìn đôi mắt Lý Trạch Thừa, "Tiểu Trạch, sai lầm của mình tự mình gánh chịu, vô luận em làm quyết định gì, anh cũng sẽ không nói nửa câu, em cũng không cần lại dễ dàng tìm chết. Em cũng phải nghĩ đến cảm nhận của anh, nếu như em chết, anh người anh trai này, phải làm sao?"
Nói xong tầng tầng vỗ hai lần vai Lý Trạch Thừa, đứng lên đi ra cửa.
Nửa ngày, tiếng bước chân từ xa đến gần, Lý Trạch Thừa ngẩng đầu, dường như mình xuất hiện ảo giác.
Quý Sâm lăng lăng nhìn người trên giường.
Con mắt của hắn vẫn là thâm thúy như vậy, liếc mắt nhìn, yêu hận quấn quýt si mê, tới dồn dập. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ai cũng không muốn nói chuyện. Bởi vì chỉ cần mở miệng, liền mang ý nghĩa hết thảy si tâm vọng tưởng lệch khỏi quỹ đạo đều sẽ hóa thành hư không.
Ít nhất trong nháy mắt, bọn họ bạc đầu giai lão.
Rốt cục, Quý Sâm lên tiếng, cậu cắn thịt mềm trong quai hàm, "Lý Trạch Thừa, vì tôi đi chết, đáng không?"
Lý Trạch Thừa mang theo nụ cười như đêm đó, Quý Sâm vốn tưởng rằng trong lúc cười giấu chính là điên cuồng, hiện tại tỉ mỉ phân rõ, rõ ràng là nhảy nhót, "Đáng."
Quý Sâm nắm chặt nắm đấm, túi giấy trong tay bị chà đạp đến nhăm nhúm, "Mà tôi chưa muốn cậu chết, cũng không muốn gặp cậu. Tôi sẽ về đi học, sau khai giảng, cậu nên trở về lớp mũi nhọn của cậu, đừng lại không nhìn yêu cầu của trường học. Chạm mặt tôi cũng sẽ chào hỏi cậu, sau đó lại làm bạn học phổ thông."
"Cám ơn em, Quý Sâm."
Lớp năm nhất lại không đi lớp mũi nhọn, nhất định phải học lớp phổ thông, Quý Sâm vốn không nghĩ ra, hiện tại đã biết rõ.
"Có cái gì phải cảm ơn, tôi cũng chỉ là không muốn để cho bà ngoại tôi thất vọng."
Vết hồng trên cổ Quý Sâm đã lành, biến thành màu nâu nhạt nhợt nhạt, Lý Trạch Thừa muốn hỏi cậu có đau hay không, làm thế nào cũng không nói ra được.
"Không có gì, em hận anh sao?"
Có hận, liền mang ý nghĩa dây dưa không rõ, mang ý nghĩa dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, cậu nhìn thấy một đứa trẻ ôm đầu gối gào khóc trong bóng tôi, cũng kéo ra một tia cười, "Không hận, có chuyện, không phải cậu có thể chi phối. Tôi tha thứ cậu, Lý Trạch Thừa."
Lý Trạch Thừa không buông tha cái đề tài này, hắn sáng quắc ép hỏi, "Vậy em yêu anh sao?"
Đã lừa gạt Lý Trạch Thừa, cũng đã lừa gạt mình, Quý Sâm không né tránh đôi mắt Lý Trạch Thừa, hời hợt nói, "Không yêu."
"Ừm."
"Đừng tiếp tục hỏi vấn đề ngu ngốc này, tôi nhớ cậu không lập dị như vậy, khai giảng tôi hy vọng có thể nhìn thấy cậu hoàn chỉnh. Chúc cậu sớm ngày khôi phục, đi nha."
"Nhất định."
"Ồ đúng rồi, đây là đồ của cậu, nếu ghét bị chạm qua thì vứt đi."
Đặt túi giấy rách lên giường, cố nén không nhìn tới tay trái quấn đầy băng của Lý Trạch Thừa, Quý Sâm cũng không quay đầu lại đi thẳng.
Năm phút đồng hồ đối thoại, suýt chút nữa thì nửa cái mạng Quý Sâm đi, cậu vội vã tạm biệt Lý Trạch Minh, khoanh tay đi về nhà.
...
"Cậu ấy và em nói cái gì?" Lý Trạch Minh đi tới.
"Em ấy nói còn có thể đi học."
Lý Trạch Minh muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là nghĩ, thôi, đừng cho nó hi vọng, "Ừ, chính em ước lượng, dưỡng thương cho tốt, anh chăm em."
"Vâng, sự kiện kia có thể tha thứ sao? Em muốn nhìn em ấy nhiều chút."
Lý Trạch Minh gật gật đầu.
"Anh."
"Hả?"
"Cảm ơn."
"Nói lời ngốc gì vậy." Lý Trạch Minh ôm đầu em trai, xoa xoa tóc mềm.
...
Nửa tháng sau, đi học, Quý Sâm thật sự cam kết, đi trường học tham gia thi khai giảng.
Không thể không nói, Lý Trạch Thừa rất giỏi đoán đề tài, Quý Sâm tuy rằng chưa nắm giữ được nhiều tri thức, thế nhưng Lý Trạch Thừa đoán đúng không ít bài, Quý Sâm lượm món hời lớn.
Thi xong một môn cuối cùng, cậu đụng phải Lý Trạch Thừa ở hành lang. Đối phương liếc cậu một cái, vẫn là dáng dấp ngông cuồng tự đại thanh cao lúc mới gặp, như thể mấy tháng hoang đường chỉ là một hồi ảo mộng.
Quý Sâm gật gật đầu với hắn, hai người đi lướt qua.
Vết thương của hắn lành, thoạt nhìn hoàn toàn không giống người nửa tháng trước hoàn nằm ở bệnh viện thoi thóp.
May là không phải trước khi thi gặp phải. Quý Sâm nhỏ giọng lẩm bẩm, chạy trở về phòng học.
Lý Trạch Thừa quay người, vẫn luôn nhìn hành lang đầy nắng cậu biến mất.
Có kết quả kì thi, Quý Sâm tiến bộ hơn 200 bậc, trường học hủy bỏ quyết định thôi học, làm cho cậu đi học lại. Bà ngoại vui vẻ làm một bàn gà vịt.
Quý Sâm vui cười hớn hở mà nhấc đũa lên, lúc nhìn thấy một món cuối cùng bưng lên bàn, cậu ngây ngẩn cả người.
Trứng hấp trơn mềm thoạt nhìn thập phần ngon miệng, bà ngoại hỏi, "Bạn học Tiểu Lý làm sao không đến nhỉ? Muốn cảm ơn cháu nó mà."
Tự dưng nhớ tới ba ngày trước thoáng gặp, tay trái cậu ta và bao tay đen không tương xứng với sơ mi trắng. Quý Sâm né tránh ánh mắt nghi hoặc của bà ngoại, "Ai nha, người ta hai ngày nay bận chết rồi, trong nhà liên hoan mà. Làm sao có thời giờ lại đây, lần sau đi ạ."
"Được thôi. Cũng không có gì tốt để cảm ơn người ta, bà có hai giỏ trứng gà, hai ngày trước uỷ thác bà Trần mang cho bà, con nhất định nhớ gọi tiểu Lý vào nhà lấy, nghe không?" Bà ngoại gõ gõ đầu Quý Sâm.
Cháu trai của bà đã dùng trinh tiết cảm ơn người ta. Câu nói này bỗng nhiên xuất hiện ở trong đầu, Quý Sâm cũng mất khẩu vị, ăn vài miếng, dừng đũa.
...
Lý Trạch Thừa vẫn kiên trì số một lớp, hắn lần này không bướng bỉnh nữa, đàng hoàng chuyển đến lớp mũi nhọn.
Lúc hắn dọn đồ, Quý Sâm trốn vào xí, mãi cho đến khi lên lớp mới ra ngoài. Nhìn bàn học rỗng tuếch bên người, Quý Sâm ngốc hồi lâu.
Bạn cùng bàn mới của Quý Sâm là một nữ sinh có vẻ thẹn thùng, hai người chung đụng coi như hài hòa, ngày tháng đối chọi gay gắt với Lý Trạch Thừa dường như chưa từng tồn tại.
Quý Sâm không muốn thừa nhận là Lý Trạch Thừa làm cho cậu ngừng tự giận mình, một lần nữa nhặt lên nhiệt tình với học tập. Cậu đáng có tương lai càng tốt hơn, không phải sao?
Cậu mỗi ngày nghiêm túc nghe giảng bài, viết ghi chép, tuy rằng muốn đuổi tới vẫn là rất vất vả, mà mỗi ngày đều có cố gắng chuyển biến tốt. Nhìn ngoài cửa sổ đám mải chơi cầu trên thao trường, lòng bàn tay vẫn ngứa, mà cậu vẫn là tận lực khống chế lại khát vọng chơi bóng. Đối mặt lời mời của Thạch Lương, nhiệm vụ học tập chưa hoàn thành thì không đồng ý. Coi như Thạch Lương một bộ thấy quỷ, không đúng, mà là ánh mắt toàn bộ lớp toàn thể thầy cô như thấy quỷ, Quý Sâm cũng như trước làm như không thấy, an tâm làm bài.
"Mợ nó, Sâm ca, chú không phải rơi vào bể tình chứ? Nói cho anh, yêu học bá mĩ nữ nào rồi? Thạch Lương làm anh em không chối từ."
Quý Sâm kéo tay đặt trên sách bài tập của Thạch Lương, cũng không ngẩng đầu lên, "Chớ phiền anh của chú, sắp giải xong rồi."
Thạch Lương thần sắc phức tạp mà nhìn mặt không hề cảm xúc của Quý Sâm, chậm rãi phun ra một câu nói, "Anh nói một câu, chú đừng nóng giận. Anh cũng có cảm giác, chú bây giờ, làm sao giống bộ dáng của Lý Trạch Thừa thế. Hay là gần đèn thì rạng, gần mực thì đen hả?"
Bút máy làm toán gãy mất đầu, trên giấy vẽ ra tầng tầng vết, Quý Sâm ngẩng đầu lên, ngay cả mũi cũng đang bốc hỏa, cắn răng nghiến lợi nói, "Thạch, Lương, chú, cút, cho, ông!"
Lý Trạch Thừa! Cậu đúng là thứ chó má âm hồn không tan!
E/N: chúc mọi người 8/3 vui vẻ!!! Vì bộ này có vài chap tác giả lảm nhảm nên khi nào có E/N ở đầu câu mới là lời của tui nha, mọi người đừng nhầm đó :>>>