“Không cần đâu, tôi đến vì bạn mình. Cám ơn nhé!” Sơ Tình gật đầu nhẹ với nhân viên. Người kia lúng túng vội ‘Dạ’ liền không nói nữa.
Điềm Thuỵ nghe giọng nói quen thuộc, tưởng mình nghe nhầm nên quay lại nhìn. Anh ngạc nhiên thấy cô xinh đẹp ngồi tại quầy.
“Bạn học Điềm Thuỵ, chăm chỉ quá tớ không nỡ làm phiền”. Sơ Tình hai tay chống cằm chớp mắt nhìn anh.
Điềm Thuỵ nhận ra hôm nay cô khác mọi ngày: “Cậu trang điểm sao?”
“Thế nào, đẹp không? Tớ đã dành hai tiếng chỉ để trang điểm đấy!” Sơ Tình tâm tình vui vẻ.
“Đẹp, cậu thế nào cũng đẹp” Điềm Thuỵ thật lòng nói.
Sơ Tình cười tươi như hoa: “Nào, nể tình hôm nay cậu khen tớ. Tớ sẽ mua rượu của cậu.” Cô tỏ ra hào phóng.
“Sơ Tình, không cần như thế!” Anh bất lực nói với cô.
“Cần, cần mà. Tớ trang điểm, mặc đồ xinh đẹp chỉ để gọi rượu xứng đáng với tớ hôm nay thôi đấy! Cậu phải pha cho tớ thật đẹp mắt, thật ngon vào” Sơ Tình nhanh miệng nói, không để anh từ chối.
Không lay chuyển được, anh cũng đành nghe theo ý cô. Nhưng để tránh say anh pha chế loại rượu nồng độ thấp, chủ yếu là vị trái cây, cô cũng dễ uống.
Chơi một lúc lâu, cũng đến giờ về. Nhìn bill tính tiền, Sơ Tình bất mãn hỏi anh:
“Điềm Thuỵ, cậu là chê tớ nghèo không mua nổi rượu sao? Giá còn không bằng ly cocktail đám Thanh Hoa uống”.
“Lần sau lại đến uống là được” Điềm Thuỵ bỏ lơ câu nói của cô, chỉ là anh không nỡ để cô phải chi tiền vì anh.
Sơ Tình biết suy nghĩ của anh, từ lần trước cô rút kinh nghiệm không nỡ nặng lời với anh. Tránh để anh suy nghĩ lung tung. Chỉ có thể nói:
“Được rồi, hôm nay tớ rất vui. Lần khác sẽ lại đến chơi với cậu” Nói thế, nhưng cô sẽ không đến nữa, ly rượu hôm nay chắc chắn Điềm Thuỵ sẽ phải lấy tiền bù vào. Cô đành tìm cách khác vậy.
——————
Thoáng cái, Giáng Sinh đã qua được hai tháng, sắp tới là đến Tết Nguyên Đán.
Trong hai tháng này, kì thi tháng và thi học kì cô và Điềm Thuỵ giữ vững đạt top đầu khối. Nhưng xếp theo thứ tự thì Điềm Thuỵ đứng trước tên Sơ Tình, thành ra Điềm Thuỵ đứng thứ nhất, cô đứng thứ hai.
Không khí Tết tràn ngập, nhà nhà dọn dẹp, người người dọn dẹp. Ngay cả Sơ Tình cũng không thoát khỏi ma trảo của mẹ.
Sơ Tình mệt phờ người ngồi ở bậc thềm. Tết đến không chỉ để quây quần, mà còn để tổng vệ sinh nhà cửa. Không hiểu nhà cô ngày nào cũng lau lau quét quét, mà cứ đến Tết dọn dẹp lại là moi ra một đống đồ cũ không xài tới.
“Sơ Tình con lau bàn ghế xong chưa?” Mẹ cô nói vọng ra.
“Dạ rồiiii” Cô kéo dài giọng.
“Vào đây, phụ mẹ cắm hoa bàn thờ” mẹ cô lại nói.
“Con vào liền đây ạ!”
Vừa đi cô vừa nghĩ, không biết Tết này Điềm Thuỵ có về nhà hay không, hay anh sẽ trôi qua mấy ngày Tết một mình. Nghĩ tới đây, trong lòng cô dâng lên một nỗi khó chịu.
Ngày mai là Giao Thừa, không biết anh có đi làm hay không, Sơ Tình muốn rủ Điềm Thuỵ đi xem pháo hoa.
Nghĩ làm liền, cô lấy điện thoại nhấn vào tìm tên Điềm Thuỵ:
/Aloo, cậu có onl không?/
Gần như lập tức, Điềm Thuỵ trả lời.
/ Sao thế?/
/Ngày mai có pháo hoa, tớ muốn đi xem, cậu có đi làm không?/
Điềm Thuỵ nhìn lên tấm lịch có đánh dấu ngày làm của mình, làm những dịp lễ Tết lương có thể x5, lại nghĩ tới Sơ Tình cũng ít khi mời anh đi chơi, anh không nỡ phải để cô thất vọng.
Anh nhắn tin đổi ca với một nhân viên pha chế khác. Lương ca đêm x5 anh ta không làm mới là ngu, không quá lâu liền đồng ý đổi ca.
Điềm Thuỵ lúc này mới trả lời tin nhắn.
/Không làm, ngày mai tớ đi với cậu/
Sơ Tình nhận được tin nhắn, nhanh chóng gửi lại một sticker chú chó tung hoa.
/ Tuyệt, cậu có đồ màu đỏ không, ngày mai mặc màu đỏ đón năm mới cho may mắn nha/
/Ừ! Tớ có/
/Vậy ngày mai 9h hẹn gặp ở cổng trường/
Điềm Thuỵ không trả lời chỉ thả một nút Like, Sơ Tình thấy cũng không nói gì, bây giờ anh chịu nhắn tin trả lời đã là một bước tiến lớn rồi.