“Điềm Thuỵ, anh mau tắt báo thức giúp em. Em muốn ngủ.”
Không có tiếng trả lời, chuông báo thức vẫn vâng lên từng tiếng dồn dập.
“Điềm Thuỵ, anh ơi.” Cô gọi lần nữa.
Lần này vẫn không có tiếng trả lời. Sơ Tình nhập nhèm ngồi dậy, vươn tay lấy điện thoại tắt đi chuông báo thức.
Cô giật mình nhìn điền thoại trên tay, lại nhìn xung quanh phòng. Trong lòng cô hoảng sợ, như không tin vào mắt mình.
Sơ Tình run rẩy nhìn ngày tháng trên điện thoại, 15/7/2023 thời điểm Điềm Thuỵ qua đời được 1 tuần.
Trái tim cô trở nên tan vỡ, cô dường như không thể chấp nhận được mình quay trở về hiện tại. Cô biết rằng ở hiện tại, Điềm Thuỵ đã ra đi, anh thậm chí còn không biết đến đoạn tình cảm của cô và giờ đây cô sẽ sống trong một thế giới không có anh. Sơ Tình bật khóc nức nở trong căn phòng của mình, trong phút chốc hình dáng cô dần tiều tuỵ như thể giây tiếp theo cô cũng sẽ gục ngã xuống.
“Sơ Tình, con gái, ba mẹ đây. Còn đừng khóc, đừng khóc.” Mẹ cô nghe được tiếng khóc, liền chạy lại ôm lấy cô. Lòng bà xót xa cho đoạn tình cảm của con gái mình. Từ ngày Điềm Thuỵ qua đời, con gái bà ngày nào cũng khóc, hôm nay con gái bà lại khóc bi thống hơn mọi ngày.
Cô khóc trong sự tuyệt vọng và đau khổ, ôm chặt lấy mẹ của mình. Muốn hy vọng nước mắt sẽ rửa trôi nỗi đau trong lòng cô.
Một lúc lâu sau, Sơ Tình mới có thể ngừng được cơn khóc. Cô cố gắng bình tĩnh nhìn ba mẹ và anh hai đứng trong phòng. Cô thấy lúc này tóc ba mẹ đã xuất hiện vài sợi tóc bạc, anh trai dường như cũng trưởng thành hơn. Trái tim cô một lần nữa bị bóp nghẹn, hẳn là ba mẹ và anh trai lo lắng cho cô trong thời gian qua lắm.
Nội tâm Sơ Tình đầy bi luỵ và xao lạc. Cô gặp khó khăn trong việc chấp nhận thực tại và hiện tại của mình, lại như nhìn thấy gia đình vì cô phiền muộn mà trở nên im lặng hơn. Cô cảm thấy đau đớn vì không thể ở bên Điềm Thuỵ, nhưng cũng đau đớn khi thấy ba mẹ cô trở nên già đi.
“Ba, mẹ, anh hai con không sao. Xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.”
“Nhón con, em đừng khóc, chiều anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon được không. Giới thiệu bạn gái cho em gặp nữa” Anh trai cô cố gắng an ủi.
“Con đừng có mà lộn xộn, im lặng cho mẹ.” Mẹ cô khẽ quát.
Nhìn gia đình mình như vậy, dù trong lòng có buồn đau cách mấy, cô cũng sẽ cố gắng sống tốt vì ba mẹ của mình. Mặt khác cô cũng phải tìm xem có cách nào có thể gặp lại được anh hay không.
Sơ Tình không thể đoán trước được cảm xúc của Điềm Thuỵ khi cô biến mất, nhưng cô biết rằng sự biến mất của cô sẽ để lại tổn thương sâu sắc trong tâm trí và trái tim anh. Cô cảm thấy khó chịu và tội lỗi vì không thể ở bên Điềm Thuỵ, nhưng cũng không thể làm gì để thay đổi kết quả đó.
Cô chỉ cố gắng sống cho hiện tại, vì gia đình của mình. Nhưng trong tâm hồn cô, tình yêu và sự chờ đợi dành cho Điềm Thuỵ vẫn chưa bao giờ phai nhạt. Cô đã yêu anh từ khi còn trẻ, và tình yêu đó vượt qua cả thời gian và không gian.
Sơ Tình quyết định sống một mình cho đến phần đời còn lại. Quãng đời cô độc làm cô hiểu rõ hơn về giá trị của tình yêu và sự đồng điệu của hai linh hồn.
Mỗi ngày, cô sống trong kỷ niệm và những ảo tưởng về anh, như một ngọn đèn sáng trong bóng tối của cô đơn. Trái tim Sơ Tình đã trải qua biết bao trái đắng và đau khổ, nhưng cô không hối tiếc điều gì. Sự chờ đợi của cô là một dấu hiệu về tình yêu chân thành và sự kiên nhẫn.
Cô không biết liệu Điềm Thuỵ có nhớ về cô hay không, nhưng cô tin rằng tình yêu của mình mãi mãi luôn có bóng hình của anh.
Mùa xuân năm 2083,
Sơ Tình ngồi yên trên chiếc ghế mây, nhìn ngắm bầu trời xanh thẳm. Hôm nay, cô cảm thấy tâm trạng lạ thường, thoải mái hơn bao giờ hết.
Trên gương mặt tràn đầy sắc hồng, những nếp nhăn cũng không che được cảm xúc vui vẻ, cô nở một nụ cười hạnh phúc. Có lẽ cuộc sống cô đơn suốt 60 năm sắp được khép lại. Cô sắp có thể gặp lại Điềm Thuỵ.
Sơ Tình thở một hơi nhẹ nhõm, dần dần nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.