“Sơ Tình, cậu nói chuyện với cậu ta hoài, cậu ta cũng có trả lời cậu đâu. Làm chuyện vô nghĩa” Thanh Hoa bất mãn nói cô.
“Không sao, có lẽ cậu ấy chưa quen”.
Thanh Hoa thở dài một cái, cũng không để ý cô nữa. Sơ Tình lấy bài thi Anh tháng trước cho Điềm Thuỵ xem: “Điềm Thuỵ mình khá dốt môn anh, cậu giúp mình sửa bài nha”
Điềm Thuỵ liếc mắt nhìn bài thi, âm thanh khàn khàn của thiếu niên bị bể giọng lọt vào tai cô: “Câu đơn giản như vậy mà cậu cũng để sai sao?”
Nghe xong câu nói, Sơ Tình có chút ngại,cũng có chút bực bội nghĩ: ‘Đây là bài thi lúc mình chưa quay lại đây, sau này mình là phiên dịch viên cho ba ngôn ngữ đấy nhé!’
Tâm thì nghĩ thế, mà miệng cô thì nói:”Mình đã nói là mình yếu rồi mà, cậu giảng lại cho mình nha!” Cô nói có chút làm nũng.
Điềm Thuỵ lấy tờ bài thi, khoanh tròn những nơi trọng điểm, giảng lại sửa chữa chỗ sai cho cô. Sơ Tình chăm chú lắng nghe như muốn ghi nhớ giọng nói của anh.
Thấy tới giờ ăn trưa, Cô hỏi anh “Cậu có muốn đi ăn trưa cùng mình không?”
Điềm Thuỵ chững lại vài giây, lại nói “Không cần, mình không có thói quen ăn cùng người khác”.
“Thế sao? Vậy bình thường cậu hay ăn trưa ở đâu?” Sơ Tình được đà hỏi tới.
Điềm Thuỵ nhìn cô không trả lời. Anh lại cúi đầu làm công việc của mình.
Thấy anh như vậy cô cũng không hỏi thêm, quay người đi cùng Thanh Hoa đến căn tin ăn trưa.
Ăn trưa xong, Sơ Tình tới cửa hàng tiện lợi mua đồ kèm theo hộp sữa chua dâu. Không ai biết, chỉ có cô biết Điềm Thuỵ thích uống thứ này.
Còn đang trong giờ nghỉ trưa, quay lại lớp không thấy Điềm Thuỵ đâu cả, đặt hộp sữa chua lên bàn anh. Mắt cô liếc sang cuốn vở anh đang ghi, chữ rất đẹp.. hmmm.. Cả anh cũng đẹp.
Sơ Tình đứng ngây người một lúc, thoáng ngửi thấy mùi hương của xà phòng. Cô ngước mắt thấy Điềm Thuỵ đang nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu. Không hiểu sao bản thân cô lại thấy hơi buồn cười.
Thấy Điềm Thuỵ nhìn hộp sữa chua, Cô nói “Ừm.. Mình mua sữa chua ở cửa hàng tiện lợi. Là hàng mua một tặng một. Mình ăn không hết nên đem qua cho cậu”.
“Không cần đâu” Anh trả lời rất nhanh.
“Cần mà.. là mình cám ơn cậu vì đã sửa bài cho tớ. Cậu nhận nha, dù sao thì mình cũng không lấy lại nữa”. Sơ Tình nói xong liền đi nhanh về chỗ ngồi chỉ sợ anh đổi ý.
—————-
Sơ Tình biết Điềm Thuỵ là vừa học vừa làm, cũng biết anh đang làm bartender tại mộtrooftop.. Không biết ai lại dám thuê một người đang độ tuổi thành niên nữa.
“Cục cưng, mau xuống ăn cơm thôi con” Sơ Tình nghe thấy tiếng mẹ gọi dưới nhà. Lần này trở về thấy ba mẹ và mọi người như trẻ hơn mười tuổi cô rất vui. Vì là quay lại quá khứ nên cô cũng sẽ cố hết sức phụ giúp ba mẹ của mình.
Mùi thơm của món sườn xào nức lên làm con sâu tham ăn trong ngừoi cô trỗi dậy. Sơ Tình chạy xuống dưới nhà. Thấy ba mẹ và anh trai đã ngồi sẵn, cô cũng nhanh chóng ngồi vào bàn.
“Con gái con đứa, chạy cũng không sợ té. Càng ngày càng giống anh trai con”. Mẹ cô mắng, biết sao được Sơ Tình chỉ có thể nghe và cười trừ thôi.
“Con gái, giáo viên đã gửi bảng điểm cho ba mẹ rồi. Ba nghĩ là sẽ thuê gia sư dạy kèm môn tiếng Anh cho con”. Sơ Tình dở khóc dở cười nhìn ba mẹ, lại nhìn ông anh trai đang cười chọc quê mình.