Sau khi Tô Nhứ cúp máy thì lại nhận được điện thoại của Triệu Hằng.
Hắn mắng tổ tiết mục với Nhạc Tưởng gần năm phút, vốn cũng đang có chút tức giận nhưng sau khi nghe xong Tô Nhứ lại dở khóc dở cười.
Triệu Hằng giận đến mức tự véo má mình, khản cả tiếng: "Một đám người không biết xấu hổ! Dựa vào cái loại cách thức lăng xê này thì sớm muộn cũng flop*"
*Ở đây tác giả dùng cụm từ mạng "hồ xuyên địa tâm" - 糊穿地心. Đây là phương pháp khoa trương, có nghĩa là một người hoặc một hiện tượng nào đó không có nổi tiếng như ban đầu, sức nóng đã qua từ lâu. Bây giờ nó đề cập đến các ngôi sao. Vốn là những người đang ăn khách sẽ hoàn toàn không còn độ nổi tiếng như trước kia
Tô Nhứ nói: "Lúc ấy không ít nhân viên công tác nhìn thấy, dám làm chuyện như vậy lá gan của bọn họ cũng thật lớn."
Triệu Hằng nghe xong lại trầm mặc
Tô Nhứ có chút buồn bực, trong đầu nghĩ đây không phải là suy đoán rất bình thường à?
Một lúc lâu sau cô mới nghe Triệu Hằng ngập ngừng nói: "Trước đó anh cũng đã nói qua với cô, Nhạc Tường này có hậu đài đúng không."
"Hậu đài của hắn là ai vậy?" Tô Nhứ nghe xong có chút tò mò.
"Người của đài truyền hình, còn có quan hệ không tệ với con trai của nhà đầu tư bên kia." Triệu Hằng nói, "Có thể bắt được tài nguyên rất tốt, nhưng thủ đoạn quá dở bẩn."
"Chuyện này nếu xảy ra trên người Tôn Hiểu Kỳ thì chắc chắn bọn họ không có gan này, sở dĩ... làm vậy bởi vì thấy cô là người mới, dễ bắt nạt!" Triệu Hằng cả giận nói.
Tô Nhứ nghe được điểm không đúng.
So với Tôn Hiểu Kỳ, cô là người mới, không sai. Nhưng lưu lượng nhiệt độ của cô cũng đâu có kém, hố cô như thế, chẳng lẽ họ chắc chắn cô sẽ không phản kháng à?
Ở đâu ra cái tự tin này vậy.
Tô Nhứ híp mắt, hỏi Triệu Hằng: "Không có nguyên nhân khác?"
Triệu Hằng thở dài, tựa như được giải phóng nỗi niềm: "Trước sóng gió này, tài nguyên của chúng ta đều bị đóng băng hết không phải sao? Bọn họ có lẽ là cảm thấy... Cô đã bị vứt bỏ, sẽ chuyển mình không nổi, hơn nữa cũng đã nói chuyện xong với phía công ty..."
Tô Nhứ biết.
Cô nói: "Phía bên chị Vương đồng ý?"
Triệu Hằng biết chắc chắn cô sẽ tức giận, bản thân hắn cũng rất bực bội, nhưng lại không tiện than phiền cái gì với Tô Nhứ, chỉ đành trấn an: "Công ty chắc chắn không có ý vứt bỏ cô đâu. Ý của chị Vương là... coi như lần này chúng ta hợp tác cùng với bọn họ, trao đổi tài nguyên. Sau này nhất định sẽ bồi thường thích đáng cho cô."
Tô Nhứ hừ một tiếng nói: "Em biết. Nhưng em không chấp nhận. Đấy là hồ ly của em, không phải của hắn!"
Triệu Hằng vội nói: "Chúng ta nhịn lần này, chờ sau này phát triển nữa..."
"Chị Vương có vấn đề gì thì trực tiếp để cho cô ấy tới tìm em nói chuyện đi." Tô Nhứ cúp điện thoại.
Cướp ống kính hồ ly với tôi cũng được, cậu thế mà vẫn còn show lên Weibo.
Tô Nhứ lên phát Weibo, tag tổ tiếp mục
@Mời khách? Mấy người cắt nối biên tập đoạn quan trọng.
Không cần cho mặt mũi. Trực tiếp công khai xé!
Không ai nghĩ rằng Tô Nhứ cứng rắn như vậy.
Dưới bình luận toàn là dấu hỏi, hỏi cô xảy ra chuyện gì. Dù sao tiết mục phát sóng tối nay điểm gây cười rất đầy đủ, không thể nghi ngờ là cực thành công, còn liên tục chiếm mấy cái hotsearch.
Tổ tiết mục cũng vui vẻ.
Lúc này đã khuya, nhưng không thiếu cú mèo.
Tô Nhứ chờ xem tổ tiết mục giải quyết thế nào. Cô không hề sợ Nhạc Tường, nhưng vì chuyện này mà để quan hệ với đài truyền hình căng thẳng thì cũng không đáng.
Chu Tuyền thêm lại Wechat của cô, hỏi cô làm sao.
Tô Nhứ đánh chữ lách cách, dốc hết mấy chuyện cắt nối biên tập về hồ ly kể cho bạn tốt.
Sau khi xem xong, Chu Tuyền trầm tư hỏi: "Hồ ly giúp em tìm túi thức ăn. Em thật sự không phải là đời sau của Tô Đát Kỷ à?"
Tô Nhứ: "..."
Chu ảnh đế, điểm chính của anh là cái gì thế!
Chu Tuyền nói: "Lúc còn bé anh đã cảm thấy dì quá mức xinh đẹp rồi mà."
Tô Nhứ: "Mẹ em rất đẹp, nhưng đây không phải là điểm chính. Em không phải! Họ Tô là đằng của bố em, anh cảm thấy bố em có đẹp trai không?"
Sau khi Chu Tuyền đọc xong tin nhắn này, mặt hờ hững đáp lại: "Không nhắc tới cũng được."
Tô Nhứ tức giận liếc mắt.
Chu Tuyền phát giọng nói, bảo: "Tổ tiết mục bên kia dám cắt bỏ như vậy chắc chắn cũng không sợ em làm ầm lên. Hậu đài của Nhạc Tường anh sẽ giúp em hỏi thăm, nhưng hơn phân nửa là họ sẽ tìm phía công ty của em thương lượng để cho em ngậm miệng đó."
Tô Nhứ: "Weibo này của em không có nhắc tới một tí gì về tên của Nhạc Tường đã là rất cho tổ tiết mục mặt mũi rồi đấy."
Cô mở cửa trở về phòng ngủ, ngã xuống giường nhẹ giọng hừ một tiếng, nói: "Với lại bà nội cũng đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần cho em. Ngày mai đi làm xong tất cả thủ tục, đến lúc đó em là người có thực quyền rồi, sợ quái gì hậu đài của hắn."
Chu Tuyền kinh ngạc: "Thật sự đáp ứng?"
"Cũng xem như là thỏa hiệp một chút, đối với chuyện hôn ước thì vẫn còn mong chờ." Tô Nhứ nói, "Nhưng mà cũng không sao, từ từ thuyết phục là OK."
Lão phu nhân cũng gấp gáp, bà ấy mặc dù nhìn trúng thủ đoạn và năng lực của Lâu Ngạo nhưng lão nhân gia bà ấy cũng không nghĩ một chút, chờ trăm năm sau, con sói mình dẫn vào nhà có làm phản, cắn ngược lại mình hay không.
Dù sao thì Tô Nhứ cũng không tin Lâu Ngạo nổi.
Tổ tiết mục dường như còn đang thương lượng phải trả lời lại Weibo của Tô Nhứ thế nào nên vẫn cứ yên lặng không trả lời.
Ngược lại, trên mạng đã có rất nhiều suy đoán, nhưng một chút cũng không liên tưởng đến chỗ Nhạc Tường. Bởi vì có người tự xưng là người trong cuộc thả tin nóng: "Lúc quay chụp ở hiện trường cô ta và Tôn Hiểu Kỳ không hợp, không muốn tiết mục phát sóng trở thành kiểu bạn tốt như thế."
Sau đó liên tục có những bình luận đáp lại: "Đều là diễn."
"Giữa hai người bọn họ mùi khói lửa rất nặng."
"Tôn cùng ảnh đế nào đó xào CP, trong tiết mục ảnh đế nào đó thật ra là nhận điện thoại của Tô, thế nên mấy người phải biết hai người đó tại sao bất hòa rồi chứ?"
"Đúng, cũng là vì thế. Tiết mục đem hai người họ cắt nối biên tập thành "sweet sister" nên Tô bất mãn, cho nên mới..."
Thuyết pháp này, khiến cho fan hâm mộ của Tôn Hiểu Kỳ và fan hâm mộ của Tô Nhứ cấu véo nhau ra hotsearch.
Vốn chỉ là tin đồn ẩn danh, tin thì tin, không tin thì thôi, kết quả Tôn Hiểu Kỳ bấm like fans của mình mắng chửi Weibo của Tô Nhứ.
Người đi qua đường bát quái: "Bằng chứng có thật! Hai người này quả nhiên là chị em plastic!"
"Tiết lộ! Weibo này của Tô Nhứ chính xác là nhằm vào Tôn Hiểu Kỳ!"
Tô Nhứ đang lật xem bình luận: "..."
Nước đi này cô trăm triệu lần không nghĩ tới.
Chu Tuyền xem náo nhiệt lại không chê chuyện lớn, lượn qua lượn lại Weibo của cô, còn giúp cô tag tổ tiết mục một lần nữa.
Anh nổi tiếng đã lâu, đã chuyển một nửa tới sau màn, là loại sống và hoạt động theo tâm trạng.
Hơn nữa còn độc thân, người ngày nhớ đêm mong anh chỉ có nhiều chứ không ít, nhiệt độ từ đầu đến cuối vẫn giữ được lưu lượng đứng đầu.
Một nửa bình luận là cảm thán hai người quan hệ tốt, một nửa lại nghi ngời hai người có phải có cái gì mờ ám hay không.
Có người bình luận gào thét: "Anh! Rốt cuộc anh có ý gì với cô ấy!!!"
Chu Tuyền trả lời bình luận: "Để cô ấy có thể khiến cho hồ ly đưa quà."
"??? Hồ ly không phải tặng quà cho Nhạc Tường sao?"
"Ca ca, anh không nhớ lầm chứ?"
"Tôi đã trở về xem lại lần nữa, hồ ly tặng quà cho Nhạc Tường mà!"
Bình luận ở đây đều hỏi Chu Tuyền có phải đã nhớ lầm hay không.
Hôm sau, tổ tiết mục vẫn không trả lời.
Tô Nhứ trái lại lại không gấp. Cô dậy sớm đi tắm, mặc quần áo, trang điểm, chuẩn bị trở về Tô gia gặp lão phu nhân.
Vừa ra đến cửa, cô nhìn chìa khóe xe mới lấy từ trong ngăn kéo, trầm mặc.
Tô Nhứ cầm lấy điện thoại, chuyển sang giao diện cuộc gọi của Vân Dã rồi nhắn cho hắn.
"Anh đang ở đâu vậy? Có rảnh không?"
Nếu như hắn vẫn còn ở Châu Phi thì bên đó hẳn là rạng sáng. Nhưng mà Vân Dã hành tung bất định, buổi sáng ở Châu Phi, buổi chiều có thể lại đi Bắc Cực rồi.
Vân Dã rất nhanh đã nhắn lại
"Chuyện gì?"
Hắn vừa nhướng mày vừa nhìn tin nhắn, nghĩ chắc chắn Tô Nhứ vẫn còn đang vì chuyện tiết mục mà thương tâm khổ sở, lúc này là thời điểm cần tìm một người để oán trách dông dài. Mặc dù hắn bề bộn nhiều việc nhưng nhận thấy cô là người duy nhất trên thế giới này có thể có ý thức cộng cảm đặc biệt với mình nên miễn cưỡng nghe cô than phiền mấy câu.
Tô Nhứ: "Tôi phải về Tô gia đàm phán với lão phu nhân, anh có rảnh lái xe đưa tôi đi một đoạn đường không?"
Vân Dã: "..."
Cô để ông đây làm tài xế à!
Hắn giận không nhịn được, ngay lập tức ném điện thoại đi.
Tô Nhứ đợi một hồi lâu cũng không thấy Vân Dã trả lời. Trong lòng thầm nhủ, tưởng là hắn không đồng ý nên lại cầm chìa khóa xe, mở cửa.
Tô Nhứ kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đứng ở cửa.
Vân Dã đen mặt lại hỏi cô: "Kêu người ta đến lái xe còn lề mà lề mề để cho người ta chờ lâu như thế à?"
Tô Nhứ nửa là ngạc nhiên mừng rỡ nửa là nghi ngờ: "Anh... anh tới khi nào vậy?"
Vân Dã tỏ vẻ cool ngầu nghiêm mặt: "Tám trăm năm trước."
Tô Nhứ: "..."
__________
Mọi người có cảm thấy chương này siêu ngắn không? Tác giả chắc biết tui bận bịu nên giảm đi không ít chữ hâhha.
Cầu vote ~