Nhưng vẻ mặt của con cáo nhìn cô như thể: Eww, chị gái gà quá đê.
Cái mặt này đúng là cái mặt chế giễu trời sinh.
Cho dù năm ngón tay đã bị đông cứng nhưng vẫn không thể nào ngăn cản ý muốn vuốt lông cáo của Tô Nhứ.
Cô run rẩy đưa tay về phía cáo Tây Tạng.
Cổ cáo Tây Tạng chợt run lên, so với cáo lông đỏ phổ biến thì đầu nó trông có vẻ to và vuông hơn, lỗ tai cũng không lớn bằng cáo lông đỏ. Nếu không quen thì nhìn từ xa nó có vẻ giống như chó bản địa màu vàng tro hơn.
Thấy hành động đưa tay ra của Tô Nhứ, cáo Tây Tạng lập tức xoay người chạy đi.
Vân Dã: "Cô dọa nó chạy rồi kìa."
Tô Nhứ khóc không ra nước mắ, "Tôi thì có gì mà phải sợ!"
Vân Dã nhún vai nói: "Loài người đều đángsợ."
Tô Nhứ đáng thương nhìn chằm chằm anh, xoa xoa cái mũi đỏ bị đông cứng vì lạnh.
Trái lại giống như một con cáo nhỏ đang nũng nịu
Trong mắt Vân Dã xẹt qua ý cười, vỗ tay một cái xua đi gió rét cho cô.
Lúc này Tô Nhứ mới bắt đầu cảm thấy ấm áp.
"Đi thôi. Sau khi xảy ra chuyện này bọn họ chắc chắn sẽ gia tăng phạm vi tuần tra, máy bay không người cũng sẽ tới." Vân Dã nói.
Tô Nhứ nghe anh nhắc đến máy bay không người bèn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
"Anh đã bảo là sẽ không chụp được anh mà?"
Vân Dã: "Nhưng lại có thể chụp được cô."
Tô Nhứ nhìn về phía chân trời, xúc động: "Nơi này thật sự là quá đẹp. Sông núi bao la, cách bầu trời cũng rất gần, có phải buổi tối sẽ có rất nhiều ngôi sao..."
Lời còn chưa nói hết đã bị Vân Dã cong ngón tay búng vào trán tiễn về nhà.
Nhìn phòng khách nhà mình, Tô Nhứ bày vẻ hậm hực.
Điện thoại báo có tin nhắn tới.
Vân Dã: "Tôi ngủ."
Tô Nhứ ngã lên ghế sô pha, nhìn cái tin nhắn ngắn này rồi trầm mặc.
Cô vẫn rất tò mò.
Tò mò đối với cái người tên Vân Dã này.
Trong lúc ngẩn người, điện thoại di động đột nhiên chấn động. Cô sợ đến mức tuột tay làm rơi cả điện thoại, may mà bản thân cô phản ứng thần tốc né tránh kịp nếu không sợ là mặt cô ăn nguyên cái điện thoại rồi.
Suy nghĩ đến cái cảm giác đau xót kia —— Tô Nhứ dè dặt cầm điện thoại lên.
Là cuộc gọi từ Triệu Hằng, hỏi cô có rảnh để đi tới công ty một chuyến không, có gì sẽ để trợ lý tới đón cô.
Mặt Tô Nhứ đầy vẻ nghi ngờ: "Em có trợ lý à?"
Triệu Hằng: "Hôm nay mới tới, tên là Tiểu Đồng, là bạn học của em trai anh. Thằng bé này rất tốt."
Cuối cùng lại bổ sung: "Nếu mà em không thích thì có thể đổi người."
Trái lại Tô Nhứ cũng không làm khó.
Cô đi xuống dưới lầu đợi.
Đồng Nguyên vừa xuống xe đã tặng cho Tô Nhứ một nụ cười thật to, vừa hỏi thăm sức khỏe vừa giúp cô mở cửa xe. Anh chàng này mặt mũi tuấn tú, hoạt bát lại thích cười, thuộc loại thiếu niên ánh mặt trời.
Trông cũng rất trẻ.
Tô Nhứ đến công ty, mới vừa vào thang máy đã gặp nghệ sĩ cùng công ty, Đường Tuyết.
Một trong bốn hoa đán. Vốn xuất đạo là một tuyển thủ ca hát nhưng sau đó chuyển sang vòng tròn điện ảnh và truyền hình.
Đường Tuyết để xõa mái tóc dài màu đen, đeo kính mắt, nhìn qua có vẻ lạnh lùng. Trê tay hai người trợ lý đi theo cô ấy cũng cầm đầy đò, khó khăn nhấn xuống tầng lầu.
Tô Nhứ và đối phương không quen nên cả hai đều an tĩnh, không có chào hỏi hay trò chuyện gì. Cô lui về phía sau, nhường không gian cho hai người trợ lý.
Trong đó, một trợ lý cầm trong tay ba bốn cái điện thoại đang không ngừng vang lên, khó khăn nhận máy..
Cửa thang máy đang chuẩn bị khép lại thì bên ngoài lại có người kêu chờ một chút, giọng điệu tương đối gấp. Đồng Nguyên phản ứng nhanh, vội vàng bấm thang máy.
"Cảm ơn." Cô gái trẻ tiến vào nhìn Đồng Nguyên cười cảm kích.
Khuôn mặt cô gái thanh tú, đôi giày converse đen phối với quần jean càng trông có dáng vẻ thanh xuân tươi đẹp.
Đồng Nguyên có hơi đỏ mặt đáp lại một câu không cần khách khí.
"Chị Tuyết..." An Tố Tố nhìn thấy Đường Tuyết ở bên cạnh thì sửng sốt, có chút luống cuống kêu.
Vẻ mặt của Đường Tuyết bị kính mát che phân nửa nên không thấy rõ dáng vẻ, chỉ là khóe miệng nhếch lên một độ cong vẻ chế nhạo.
"Cô đúng là âm hồn không tan, tôi đi tới đâu thì cô tới đó." Đường Tuyết lạnh lùng nói.
Trong mắt An Tố Tố hiện lên hơi nước, nhỏ giọng giải thích: "Là chị Vương kêu em tới."
Đường Tuyết hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tô Nhứ đứng ở cuối mở to mắt nhìn.
Đến tầng bảy, cửa thang máy mở ra, Đường Tuyết dẫn trước giẫm giày cao gót ra ngoài.
An Tố Tố tuột lại ở phía sau, khẽ cắn môi dưới, dừng tại chỗ một lúc như muốn kéo dãn khoảng cách rồi mới rời đi.
Tô Nhứ cùng Đồng Nguyên đi trước, Đồng Nguyên nói nhỏ: "Chị Tô Tô! Chị cứ yên tâm, chuyện em mới vừa nhìn thấy một chữ em cũng sẽ không nói ra đâu! Em đã ký hợp đồng rồi! Em rất chuyên nghiệp đấy!"
Tô Nhứ: "..."
"Em có thể nói chị nghe một chút." Dư quang khóe mắt Tô Nhứ quét về phía An Tố Tố ở phía sau, "Em biết hai cô ấy à?"
Đồng Nguyên: "Đường Tuyết. Đương nhiên là em biết chứ!"
"Vậy người kia thì sao?"
"Gần đây trên Weibo có một người rất nổi tiếng, là đệ nhất nữ thần vườn trường, An Tố Tố." Đồng Nguyên vừa nói vừa đưa điện thoại ra cho Tô Nhứ nhìn, "Vẻ đẹp thanh thuần không làm bộ. Giá trị nhan sắc hạng nhất!"
Tô Nhứ: "Ồ —— "
Đồng Nguyên lập tức nói: "Dĩ nhiên trong lòng em chị Tô Tô mới là đệ nhất!"
Cuộc thi sắc đẹp ở trên Weibo, Tô Nhứ nhìn qua vài lần thì hết hứng thú.
Cái mà cô cảm thấy hứng thú chính là quan hệ của Đường Tuyết và An Tố Tố kìa.
Một Weibo nhỏ nổi trên mạng với một trong bốn hoa đán của làng giải trí thì có thể có loại đụng chạm gì chứ?
Sau khi vào phòng nghỉ, Triệu Hằng hỏi Tô Nhứ: "Thế nào?" Hắn chỉ chỉ Đồng Nguyên đang ở bên cạnh.
Đồng Nguyên xấu ổ cười cười.
Tô Nhứ ngồi xuống ghế: "Không có vấn đề gì."
Đồng Nguyên lặng lẽ dùng tay ra hiệu.
Triệu Hằng ngồi sang phía bên kia, cực kì vui vẻ đưa một tập giấy trên bàn cho cô: "Xem thử đi. Đây là mấy kịch bản truyền hình đã liên hệ trước với chúng ta."
Sau khi được giải tỏa, cuối cùng trong tài nguyên cũng có thêm mấy vở kịch.
"Hiện giờ tên tuổi của em đã bị hỏng, nếu vẫn muốn giữ được độ nổi tiếng thì phim truyền hình và show giải trí càng cần hơn là điện ảnh." Triệu Hằng phân tích với cô, "Thời gian một bộ phim truyền hình phát sóng là khoảng hai tháng. Qua thời hạn một tuần cũng có thể căn cứ vào sự phát triển của kịch bản mà đạt được nhiệt độ nhất định."
Đạo lý này Tô Nhứ cũng hiểu. Cô liếc nhìn vở kịch trong tay, hỏi: "Anh biết An Tố Tố với Đường Tuyết đụng chạm nhau vì cái gì không?"
Mỗi lần cô tò mò là đều muốn hỏi cho ra ngô ra khoai, phải hỏi cho tới cùng.
Triệu Hằng cũng hiểu thuộc tính hóng hớt của cô, nghe xong đẩy đẩy kính mắt, nói: "Có nghe nói qua trong lúc Đường Tuyết đi tham gia thử kính phim thì một người trợ lý của cô ấy bị đạo diễn chọn trúng, sau đó thì Đường Tuyết đuổi việc người đó."
Cuối cùng lại thở dài nói: "Có điều bây giờ cô gái này ký hợp đồng với chị Vương rồi."
Tô Nhứ và Đồng Nguyên nghe xong mà trợn mắt há mồm.
"Chuyện này cũng quá cẩu huyết rồi đó!" Tô Nhứ nói, "Nhưng mà một trợ lý như cô ấy thì có quan hệ gì với việc thử kính chứ?"
Triệu Hằng nháy mắt với cô, "Nghe nói là lớn lên rất dễ nhìn, đạo diễn liếc mắt một cái đã chọn trúng."
Tô Nhứ quay sang nhìn Đồng Nguyên, "Đường Tuyết với An Tố ai đẹp hơn?"
Đồng Nguyên chần chừ một lúc, nói: "Đường Tuyết!"
Tô Nhứ thở dài bảo, "Tại sao không phải là chị hử? Trợ lý như em cũng thật quá ngây ngô rồi đấy!"
Đồng Nguyên: "..."
Sợ hãi. jpg.
Đồng Nguyên vội nói: "Chị Tô Tô, cho em thêm một cơ hội nữa đi!"
Tô Nhứ phất tay, "Đùa em chút thôi. Bộ điện ảnh có thể khiến cho Đường Tuyết đi thử kính nhất định là đại chế tác. Đạo diễn là ai vậy? Ngay trước mặt của Đường Tuyết chọn trợ lý của cô ấy, đánh vào mặt của Đường Tuyết như vậy thì thù phải lớn như thế nào cơ chứ? Không sợ Đường Tuyết làm ầm lên à?"
"Đừng nói vậy, vị này thực sự không sợ đâu." Thấy Tô Nhứ dẫn dắt chủ đề, Triệu Hằng bắt đầu giải thích, "Em biết Lâm đ*o diễn chứ?"
Tô Nhứ: "Lâm đ*o diễn nào?"
"Trong vòng này thù có mấy Lâm đ*o diễn chứ? Tất nhiên là cái người đã quay bộ 《 Sáng nay 》, Lâm Trạch rồi." Triệu Hằng đưa laptop đã chọn bách khoa về Lâm Trạch ra cho cô nhìn, "Năm đó hắn cùng với Nhiếp Thư đều là đạo diễn trẻ tuổi nổi tiếng, chẳng qua lúc đó Nhiếp Thư quá nổi tiếng nên mọi người đều không chú ý đến người kia. Sau đó thì Nhiếp thư im hơi lặng tiếng, biệt tăm biệt tích, lúc này Lâm Trạch mới chiếm cứ tầm mắt của quần chúng."
"Tiêu chuẩn phim của hắn là loại phim thương mại, không giống Nhiếp Thư biết làm hình thức, phù hợp với khẩu vị đại chúng. Phía đầu tư cũng thích loại không quá mạo hiểm như này, danh tiếng phòng bán vé cũng bảo đảm. 《 Sáng nay 》năm ngoái chiếm cứ các giải, điện ảnh đứng đầu và đạo diễn xuất sắc nhất đều là hắn."
Hướng gió của Lâm Trạch đang rất lớn.
Đường Tuyết muốn tiến quân vào vòng điện ảnh nên lúc này thật sự không dám đắc tội hắn, cho dù có cảm giác bị vũ nhục cũng chỉ có thể nhịn.
Lâm Trạch cô ta không chọc nổi, nhưng An Tố Tố thì chẳng là gì với cô ta.
Tô Nhứ nghe được tên của Nhiếp Thư thì không nhịn được nhìn ảnh của Lâm Trạch thêm vài lần.
Hóng hớt xong, cô mới nghiêm túc chọn kịch bản.
Ngoại trừ một bộ hiện đại thì hai bộ còn lại đều là kịch bản cổ trang. Một cái là tiên hiệp còn một cái là cung đấu.
Tô Nhứ thảo luận với Triệu Hằng: "Kịch bản đô thị hiện đại là loại ngốc bạch ngọt, em không quá hứng thú. Còn hai cái kịch bản kia thì tiên hiệp còn có chút hứng thú, nhưng em thấy nữ số hai có điểm sáng hơn nữ chính.£
Cô nhận kịch bản thường dựa theo ý muốn bản thân.
Tiền cát xê không phải là thứ đáng cân nhắc đầu tiên, mà là nội dung vở kịch.
Mặc dù Triệu Hằng không biết cô lấy đâu ra tự tin nhưng cũng biết Tô Nhứ không thiếu tiền, ở trong chuyện diễn kịch thì hiển nhiên là cô sẽ chú trọng chất lượng hơn.
"Nhưng cái này đạo diễn là người mới, cũng không biết thực lực của đoàn đội thế nào. Đã vậy còn không phải nữ chính." Triệu Hằng cầm kịch bản cung đấu lên nói, "Yêu cầu lời thoại ổn định. Anh thấy chọn cái này khá tốt."
Đoàn đội chế tác cũng là một thứ khá quan trọng.
Sau khi trải qua cân nhắc, tô nhứ chọn kịch bản cung đấu. Tiếp đó, Triệu Hằng nói chuyện với bên chế tác. Không lâu sau, vẻ mặt anh quái dị ngắt cuộc điện thoại."
Tô Nhứ nhìn vẻ mặt của hắn cũng biết chuyện này không thành.
"Sao vậy?" Cô có chút buồn bực. Phía bên lão phu nhân đã giải quyết xong rồi mà, còn có cái gì có thể ngăn cản cô nữa chứ?
"Họ nói là đã ký hợp đồng với một nghệ sĩ khác rồi." Triệu Hằng thở dài nói, "Đoạn thời gian trước chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội."
Tô Nhứ cầm lấy kịch bản tiên hiệp, cười nói: "Vậy thì diễn nữ hai thôi. Tính cách nhân vật khác với vai diễn lần trước của em. Vậy thì cứ coi như khiêu chiến chính mình đi, dù sao em cũng thích kiểu thiết lập nhân vật này."
Triệu Hằng do dự: "Nhưng mà dù gì nó cũng không phải nữ chính..."
Tô Nhứ chớp mắt nhìn hắn.
Triệu Hằng: "..."
Thật không chịu nổi được mỗi lần người này không nói lời nào mà chỉ nháy mắt nhìn mình. Aiz. Cái gương mặt tinh xảo với phong thái khôn khéo kia thật sự khiến cho người ta khó lòng mà cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của cô mà.
Triệu Hằng thở dài nói: "Để anh thử liên lạc xem sao."
Tô Nhứ lè lưỡi vui vẻ, đứng lên nói: "Vất vả cho anh rồi!"
Do phải nghiên cứu kịch bản nên bọn họ ở trong phòng nghỉ cả ngày, lúc này bên ngoài trời cũng đã tối.
Trong lúc Triệu Hằng đi gọi điện thoại thì Tô Nhứ cũng cầm điện thoại lên xem.
Lúc Đồng Nguyên mua đồ ăn về thì thấy cô đang xem show tài năng đang hot nhất hiện nay.
"Chị Tô Tô, chị cũng xem cái này sao?"
"Xem chứ. Mấy tiểu ca ca dáng dấp đẹp mắt như vậy, nhìn một chút cũng không thiệt thòi." Tô Nhứ nhận lấy trà sữa cậu đưa, chọc một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn Đồng Nguyên, như có điều suy tư nói, "Em cũng không kém đâu."
Đồng Nguyên thụ sủng nhược kinh, xấu hổ gãi đầu đáp, "Em á? Ha ha a em sao có thể so với bọn họ chứ. Quá cực khổ. Mỗi người đều vừa biết hát vừa biết nhảy, em không đấu nổi đâu."
Tô Nhứ chống cằm nói: "Em biết ca hát không?"
Đồng Nguyên suy nghĩ một lúc, ngượng ngùng nói: "Quốc ca... có thể chứ?"
Tô Nhứ: "..."
"Giảm chút độ khó vậy. Hai con hổ chắc được chứ?" Tô Nhứ khoa tay múa chân, "Chị không tin mày ngay cả bài hai con hổ cũng không biết hát!"
Đồng Nguyên nghẹn đến đỏ mặt, bắt đầu hát bài Hai con hổ.
Sau khi hát xong, Đồng Nguyên mong đợi chờ đánh giá của Tô Nhứ.
Tô Nhứ lại nhìn về phía video, cầm cốc trà sữa lên nói: "Lần sau mua đừng thêm đường nhé."
Đồng Nguyên: "..."
Khó nghe đến mức chị phải thẳng thừng đổi đề tài như này sao?
Đồng Nguyên nước mắt tràn mi.
_________
Tớ bị nghiện Sour Candyyy mất rồi yahhh!!!