Lại nghe nhạc tiếp nhá uwu
_________________________
Đáy lòng Tô Nhứ chợt trào dâng xúc động muốn mặc kệ mọi thứ bày tỏ hết ngay tại buổi đêm ở nơi này.
Năm ngón tay của cô nắm lại thành quyền rồi siết chặt, trong mắt là ảnh chiếu ngược của những con đom đóm, trăm triệu sao trời và cả hình ảnh Vân Dã đang nghiêng đầu sang chỗ khác. Đẹp đến mức nhìn tựa như một bức tranh, thế gian hiếm thấy, chỉ trong khoảnh khắc này.
Vân Dã và động vật, dù sao cái nào thì cô cũng muốn!
Tô Nhứ lấy dũng khí nói: "Vân Dã, thật ra thì tôi..."
Mấy lời phía sau đều bị cái thứ gì đó đang từ trong nước thò đầu ra leo lên bè trúc dọa trở về bụng, ngay lúc Vân Dã nhìn sang, Tô Nhứ kinh hãi kêu lên: "Có... có có rắn!"
Cô bị dọa sợ tới mức tim đập bùm bụp, thậm chí còn đứng dậy lui về phía sau: "A có rắn ——"
Bởi vì kinh sợ, toàn thân Tô Nhứ như nhũn ra, đến mức không thể đứng vững. Cô thiếu chút nữa thì té xuống dưới, may được Vân Dã kéo về: "Đừng sợ, nó đi rồi, không dám lên nữa đâu."
Con rắn kia bị Vân Dã hù dọa, giờ cong đít chạy đi xa thật xa rồi.
Rắn: Tôi chỉ muốn xem hiện trường ở khoảng cách gần thôi mà!
Chân Tô Nhứ mềm nhũn vì sợ, được Vân Dã kéo lên nhưng vẫn lại ngồi quỳ xuống.
Vân Dã nhìn dáng vẻ bị dọa sợ không nhẹ của cô mà dở khóc dở cười, ngàn vạn lần không ngờ tới sẽ biến thành như vậy, chẳng thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục dỗ dành cô: "Nó không có ác ý đâu, bình thường đi dã ngoại thì cũng không nhất định sẽ cắn cô, hầu như là nó đều tránh người đi hết."
Tô Nhứ đã bị hù họa như vậy rồi, mấy thứ dũng khí dũng khiếc gì đó đều bay biến.
"Chân mềm nhũn..." Cô đáng thương mở to mắt trông chờ nhìn Vân Dã.
Vân Dã thở dài, dí nhẹ trán cô, nói: "Sợ như vậy cơ à? Sao có một con rắn thôi mà cũng bị dọa đến mức chân mềm nhũn thế kia."
Tô Nhứ: "Tôi tuyệt đối không có kỳ thị giống loài... Chỉ đơn giản là sợ thôi, hơn nữa vừa rồi nó còn lén la lén lút, nhìn là biết không phải loại rắn đứng đắn gì rồi!"
Vân Dã dở khóc dở cười, có ai nói cô kỳ thị giống loài đâu nào?
"Gan nó lớn, muốn tới gần một chút để nhìn cô thôi."
Tô Nhứ nghe xong điên cuồng lắc đầu.
"Không sao." Vân Dã xoa đầu cô, "Nếu vẫn sợ thì tôi đưa cô về nhé?"
"Tôi xem còn chưa hết nghiền, không về đâu." Tô Nhứ quay đầu nhìn đàn đom đóm bay múa khắp nơi, bè tre cũng trôi nổi lượn quanh theo khúc sông.
Vân Dã cười, đứng dậy, bàn tay nắm tay cô vẫn không buông.
"Trước đó cô muốn nói gì vậy?" Anh hỏi.
Tô Nhứ chớp mắt nói: "Trước đó tôi muốn hỏi anh... A Cát đã tới nơi chưa?"
"Tới rồi." Vân Dã nói, "Đang ở cùng một chỗ với mẹ nó."
Tô Nhứ nhìn anh vẻ tò mò: "Vậy bạn của anh đã thuận lợi gặp được bọn chúng chưa?"
Vân Dã liếc mắt xuống, nói: "Khu vực bọn Đa Lan dừng chân khá hẻo lánh, lại cách xa thôn làng và quán rượu, loài người muốn đi vào thực sự không dễ."
"Vậy trước kia sao bọn họ có thể gặp nhau được?" Tô Nhứ buồn bực hỏi.
"Tôi sẽ đưa Đa Lan đến điểm giáp danh giới khá an toàn, nhanh thôi, chỉ trong một buổi tối." Vân Dã nói, "Anh ấy có thể ngồi thuyền tới gặp Đa Lan."
Tô Nhứ hỏi: "Khi nào?"
Vân Dã nói: "Tối nay. Trước đó không trả lời tin nhắn của cô là vì đang dẫn đường cho Đa Lan."
Thuận tiện trên đường trở về thì đi bắt đom đóm.
Cho nên Tô Nhứ cũng muốn đi xem.
Tính tò mò của cô cũng thật sự lớn, hơn nữa người này lại là bạn của Vân Dã, mà cô thì muốn biết tất thảy mọi thứ liên quan đến anh. Cho dù đó chỉ là một chuyện rất nhỏ trong quá khứ.
Người đàn ông năm đó Đa Lan cứu tên là Meyerov.
Là một người lính canh giữ hòa bình đã về hưu của Nga.
Trong đêm tối, trên thuyền nhỏ sáng lên ánh sáng từ ngọn đèn dầu, theo tiếng nước chảy róc rách, một con voi nhỏ từ trong nước ló đầu ra rồi lại chìm xuống, người đàn ông ngồi bên mạn thuyền cười haha rồi lại quay đầu sang nhìn con voi Châu Phi đứng trên bờ.
Ban đêm truyền tới tiếng Nga trầm thấp của người đàn ông, trong lời nói còn chứa cả ý cười.
Đa Lan vung vẩy lỗ tai, cái vòi vươn ra phía trước rồi dừng lại trên mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của Meyerov. Ông ấy đã bước sang tuổi trung niên nhưng sau khi giải ngũ vẫn luôn duy trì việc rèn luyện, vóc người cao gầy cường tráng, lúc này đang mặc quần áo đơn giản nhưng lại ôn nhu tựa như một tình lang đang vừa đàn vừa hát tình ca trên phố.
Đa Lan là người đầu tiên phát hiện ra hai người đang từ khúc sông dần tới, rồi nó kêu lên một tiếng thật thấp.
Meyerov quay đầu, kinh ngạc lại vui mừng nhìn người bạn của mình trở lại. Ông dùng tiếng Nga chào hỏi, sau đó ngạc nhiên nhìn một người phụ nữ xa lạ đứng cạnh bạn mình.
Ngay khi đối phương hỏi Tô Nhứ là ai, Vân Dã nói: "Người của tôi."
Meyerov ngẩn người nhìn Tô Nhứ.
Tô Nhứ không biết tiếng Nga, nghe không hiểu, cũng không rõ chuyện gì.
Meyerov chào hỏi Tô Nhứ, Tô Nhứ lại dùng tiếng Anh bày tỏ lời xin lỗi, nói rằng mình không hiểu tiếng Nga. Meyerov hiền hậu cười rồi giao tiếp bằng tiếng Anh với cô.
Đến biên giới, có thể nói chung một ngôn ngữ, giao tiếp trao đổi thuận lợi đã là một chuyện vô cùng may mắn.
Ngay cả những tiếng địa phương ở các nơi trong nước cũng có thể khiến cho bạn nghe đến lơ mơ bối rối.
Xóa bỏ được rào cản ngôn ngữ, bầu không khí khi nói chuyện càng trở nên hòa hợp thân thiết.
Meyerov chỉ con voi Châu Phi trên bờ rồi kể lại cảnh mình đã được cứu như thế nào cho Tô Nhứ.
Lúc ông đang cùng chiến hữu thi hành nhiệm vụ bí mật thì bất ngờ bị tập kích, trong lúc chạy trốn buộc phải tiến vào sâu trong sa mạc Kalahari. Sự hi sinh của đồng đội tạo thành tổn thương cực lớn trong lòng Meyerov.
Dưới cái nóng gay gắt, bão bụi bay đầy trời, nỗi sợ hãi bị binh lính đuổi theo và sự khủng hoảng khi bị lạc đường trong sa mạc hành hạ ý chí sinh tồn của Meyerov.
Thời điểm ông ngã xuống, khi nhìn thấy bầu trời rộng lớn vô biên ông đã tưởng rằng mình không thể chịu nổi nữa. Chỉ cần nhắm mắt lại, ông sẽ không thể tỉnh dậy.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, Meyerov nhớ người nhà và những chiến hữu của mình khôn nguôi, rồi ông nhắm mắt...
Sau khi người đàn ông nhắm mắt lại, đàn voi đang di dời đi ngang qua người ông nhưng lại làm như không thấy ông. Từng bước chân của bọn chúng vừa nặng nề vừa kiên định tiến về phía trước.
Mặt trời sắp lặn xuống, nắng chiều kéo dài bóng dáng của bầy voi trên sa mạc.
Chú voi châu Phi đi sau cùng chợt dừng bước, cái vòi mềm mại của nó bao quanh đầu của người đàn ông, nó kêu lên một tiếng thật vang, gọi những đồng bạn đi phía trước của nó lại.
Từng con từng con voi Châu Phi dần xoay người lại.
Meyerov cảm thấy có vật gì đó đang quấn lấy ông, bóng tối đổ xuống, ánh nắng bị che lại, xung quanh hỗn loạn khiến ông khó lòng mở mắt.
Sau đó, ông nhìn thấy thứ mà mình không thể nào tưởng tượng nổi.
Bốn năm con voi Châu Phi trưởng thành đang nhất tề hợp lực dùng vòi voi của mình đưa ông lên lưng của một con voi châu Phi khác.
Một số con voi cần phải lấy hoa quả và những cành lá tươi nón ở tít trên cành cây cao nên đã học được cách nâng hai chân trước đứng lên, như vậy thì nó có thể ăn được thức ăn ở trên những tán cây cao hơn.
Mà lúc này, bọn chúng đang dùng chính cách này để đưa con người sắp chết kia lên cho một con voi khác khiêng.
Meyerov xúc động đến mức không có bất cứ lời nào có thể hình dung cảm xúc lúc này và quả thật là ông cũng không còn chút sức lực nào để mở miệng. Việc thiếu nước đã khiến cho môi ông trắng bệch và nứt nẻ, cả người dơ bẩn, ở trong mắt của đàn voi thì chính là một người rơm rạ bù nhìn không quan trọng ngã ở ven đường.
Có lẽ chờ sau khi ông chết, thi thể thối rữa phát mùi sẽ hấp hẫn ánh mắt của những động vật ăn thịt đi ngang qua. Nhưng nếu không phải là vào lúc đói bụng thì bọn chúng cùng lắm cũng chỉ nhìn lướt qua rồi rời đi.
Meyerov tưởng rằng mình chết rồi.
Nhưng kỳ tích lại xuất hiện.
Cho dù tỷ lệ là một phần vạn, ngàn một phần vạn hay thậm chí trăm triệu một phần vạn thì nó cũng tồn tại.
Đàn voi mang loài người sắp chết kia tiến về phía trước, đi tới ốc đảo.
Trên đường chúng gặp phải bầy sói lăm le, bọn chúng tấn công tới nhưng lại bị những con voi trưởng thành ở vòng ngoài ngăn cản. Đa Lan cũng giảm bớt lượng nước mình dùng, hầu như đều để lại cho Meyerov.
Lúc đó nó chính là một thiếu nữ cực dịu dàng trong bầy voi.
Bọn họ đi qua từng buổi hoàng hôn, bình minh và đêm tối —— sau khi đến được ốc đảo, tử thần cũng phải tiếc nuối rời đi.
"Đó chính là kỳ tích." Meyerov nói, "Cả đời này của tôi sẽ không bao giờ quên, cũng sẽ không dám quên. Đương nhiên còn khắc ghi cả cảm giác nằm trên lưng voi mà không có biện pháp an toàn hay kế hoạch nào."
Tô Nhứ nghe xong trong lòng cũng dao động lại lặng lẽ quay sang hỏi Vân Dã: "Lần này cũng là anh điều khiển nó à?"
Giống như lần trước kêu Kiều Kiều đi cứu Đàm Chi Hành rơi vào trong biển vậy.
Nếu như không phải có sự ra lệnh của Vân Dã, sợ rằng Kiều Kiều lại bơi quanh thi thể Đàm Chi Hành mấy vòng rồi hát ca nhảy múa không chừng.
Vân Dã nói: "Không phải."
Lúc ấy anh đi ngang qua, ý định ban đầu chỉ là nhìn động vật ăn cỏ và động vật ăn thịt lại thêm một năm đấu trí đấu dũng nữa, không ngờ được nhìn thấy cảnh đàn voi cõng loài người bước về phía trước.
Tất cả mọi chuyện khi đó đều là quyết định của chính Đa Lan.
Cho dù được đàn voi mang đi nhưng nếu thiếu nước, Meyerov vẫn sẽ chết đi như đã tính. Tử thần cũng chậm rãi đi theo bọn chúng, một chút cũng không nóng nảy sốt ruột.
May rằng đàn voi gặp được Vân Dã.
Đa Lan cảm nhận được tình hình cực kỳ gay go nguy cấp của Meyerov, cho nên nó hướng về phía Vân Dã phát ra tiếng kêu cầu cứu.
Vào lúc ban đêm nóng nực, sao sáng đầy trời, là giờ đi làm yêu thích của tử thần.
Canh phòng chỉ còn một chút nữa là tiến vào cửa lại bị vua của muôn thú bên cạnh phá hỏng.
Meyerov nói với Tô Nhứ: "Đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy. Lần đầu tiên gặp mặt cậu ấy đã tạt đầy nước vào mặt tôi."
Ông cũng được coi là một trong số ít người bạn của Vân Dã.
Tô Nhứ nghe cực kỳ nghiêm túc, lại nhìn A Lan bên cạnh thỉnh thoảng chơi đùa cùng với A Cát ở dưới nước, thậm chí đáy lòng đã dâng lên mấy phần kính nể.
Bỗng nhiên Vân Dã nói với cô: "Tôi phải đi chỗ này một lúc, cô ở đây đừng có chạy lung tung."
Cuối cùng lại bổ sung: "Sẽ về nhanh thôi."
Bởi vì anh nhận được lời kêu gọi.
Tô Nhứ tỏ ý đã hiểu, gật đầu bảo đảm mình sẽ không chạy loạn.
Dù sao cô cũng không phải là người duy nhất phải ở đây đợi.
Nhìn Vân Dã đột nhiên biến mất không thấy đâu, Meyerov cười nói: "Cậu ấy vẫn luôn vậy, ngoài dự đoán của mọi người."
Tô Nhứ cũng cười nói: "Vua của vạn thú mà."
Meyerov có phần hiếu kỳ hỏi: "Cô cũng không phải là người sao?"
"No." Tô Nhứ lắc đầu, "Tôi là người bình thường, không có chút siêu năng lực nào."
Meyerov trông có vẻ mờ mịt, dường như không hiểu nổi tại sao lại như vậy.
Tô Nhứ nhận ra vẻ mặt ông không đúng, hỏi: "Sao vậy?"
Meyerov đáp, trước đó lúc ông hỏi Vân Dã Tô Nhứ là ai, Vân Dã đã nói: "Người của tôi."
"Ở trong mắt tôi, sự tồn tại của cậu ấy giống như một vị thần vậy, cho nên tôi mới hiểu nhầm cô là sứ giả... Bây giờ nhìn lại, là tôi nghĩ sai rồi. Cô hẳn là người rất đặc biệt đối với cậu ấy." Trong giọng nói trầm thấp từ tính của Meyerov còn mang theo mấy phần trêu đùa.
Tô Nhứ không nghĩ tới câu tiếng Nga kia của Vân Dã lại có ý tứ này, không nhịn được cười.
Thừa dịp Vân Dã không ở đây, Tô Nhứ hỏi Meyerov không ít chuyện có liên quan đến Vân Dã, đôi khi còn kèm theo tiếng nước chảy rào rào mà A Cát tạo ra.
"Tôi biết cậu ấy hai mươi năm, cậu ấy vẫn luôn như thế, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không thay đổi." Meyerov nói, "Hàng năm chúng tôi chỉ có lúc này mới có thể gặp mặt liên lạc, uống chút rượu tán gẫu dăm câu. Sau khi trời sáng thì lại rời đi, tới sang năm mới gặp lại, những lúc khác đều không liên lạc."
"Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, cậu ấy là bạn của tôi, một người bạn rất rất đặc biệt."
"Nhưng tiếc là người bạn này vẫn luôn rất cô độc, không ai có thể hiểu cậu ấy."
Anh ấy mạnh mẽ, quái dị, kỳ lạ, có siêu năng lực, là sự tồn tại mà người bình thường không thể nào hiểu được.
Vân Dã đi khắp thế gian, sống ở những khu vực cấm sinh sống. Anh là vua của vạn thú, nhưng anh lại không thể dung nhập với bất kỳ loài nào. Anh có dáng vẻ của loài người nhưng cũng không thuộc thế giới của con người, không có đồng bạn của mình, lại càng không có gia đình.
Anh đặc biệt, cũng rất cô độc.
_________________
Mọi người có bài hát nào đặc biệt muốn nghe không? K, C hay USUK đều OK hết nè. Cmt bên dưới và mình sẽ chọn ra một bài đăng kèm với chương sau nhé:33