Cuộc gọi âm thanh của Wechat là loại rảnh tay.
Mấy thứ gì đó Triệu Hằng nói, Vân Dã đứng phía trước cách Tô Nhứ không xa đều nghe được rành mạch.
Tô Nhứ không dám quay đầu lại nhìn.
Hiện tại cô chỉ mong bão cát phía sau thổi bay mình tới đáy Ấn Độ Dương cho bình tĩnh chút.
Xấu hổ chết mất thôi!
Cô đang vận động bộ não nhỏ bé đầy thông minh của mình xem làm thế nào để hoá giải sự xấu hổ lúc này thì chợt nghe thấy tiếng Vân Dã nói: "Cứ đứng bất động ở đó làm gì? Định chờ bão cát thổi bay cô tới Ấn Độ Dương tắm rửa à?"
Tô Nhứ: "..."
Ôi mẹ ơi cứu mạng! Người đàn ông này còn biết cả thuật đọc tâm nữa!!!
Cô sụp đổ ngồi thụp người xuống, lấy tay che mặt nói: "Anh đừng nói nữa mà!"
Thẹn chết đi được!
Trong lòng cô điên cuồng....
Vân Dã tức giận nói: "Tôi nói cái gì? Chẳng phải tất cả đều là cô nói với anh ta à?"
Tô Nhứ khóc không ra nước mắt: "Không phải anh ấy nói như vậy! Chúng, chúng ta cực kỳ trong sạch mà!"
Vân Dã liếc cô, cười lạnh: "Trước khi cô cắt đứt cuộc trò chuyện thì là trong sạch, nhưng sau đó thì hết rồi."
Tô Nhứ bị anh nói đến chân mềm nhũn, sợ Vân Dã vì thế mà tức giận.
Cô cau mày, vắt óc tìm cách cứu vãn chút hình tượng.
Vân Dã bước tới, đưa tay về phía cô nói: "Đứng lên đi."
Tô Nhứ ngẩng đầu, đáng thương chớp chớp mắt nhìn anh.
"Anh muốn đưa tôi về à?" Tô Nhứ hỏi
Vân Dã nhướng mày, "Cô muốn về?"
Tô Nhứ lắc đầu, "Không phải do tôi sợ anh tức giận không muốn gặp tôi nữa, muốn để tôi rời đi sao... Nhưng nếu giờ tôi mà ở nhà, mẹ tôi sang thấy thế nào cũng sẽ bị tôi dọa sợ."
"Cô nghĩ tôi giận?" Vân Dã híp mắt, cúi thấp người xuống nhìn cô, "Tại sao tôi phải giận?"
Khoảng cách giữa hai người bọn họ đột nhiên kéo gần khiến cho Tô Nhứ hoảng hốt, quanh hơi thở đều là mùi hương sạch sẽ mát mẻ trên người Vân Dã, cái loại mùi hương giúp người ta trở nên an tâm hơ.
Tô Nhứ trợn mắt nhìn, hỏi: "Anh không giận hả?"
Tô Nhứ duỗi tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán cô, hỏi: "Giận cái gì?"
Tô Nhứ không bị đưa về, cô còn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp từ đầu ngón tay của anh truyền tới qua trán.
Cô chớp mắt: "Không giận là tốt rồi..."
Lời còn chưa nói hết đã thấy đuôi mắt Vân Dã nhếch lên, anh hỏi cô: "Sau này còn dám kêu anh họ nữa không?"
Tô Nhứ liên tục lắc đầu, "Không gọi không gọi, không dám gọi nữa."
Lúc này Vân Dã mới bỏ qua cho cô.
Hai người đều tránh nhắc đến cái từ tình nhân gì đó mà Triệu Hằng nói, ăn ý đặt trọng điểm lên hai từ anh họ.
Vân Dã đợi tới khi Tô Nhứ đứng lên mới buông tay ra, đi về phía A Cát đang đợi ở đằng trước.
Tô Nhứ ngoan ngoãn đi theo.
Trong nước, bởi vì cô ngồi rất lâu trên hotsearch nên nhận được tin nhắn hỏi thăm từ Chu Tuyền qua Wechat.
Một hàng dài dấu hỏi chấm.
Tô Nhứ giải thích đơn giản một lượt, xong lại qua Weibo của Đào Tử xem, nhưng nửa chữ cũng không có.
Đến tối, Đào Tử phát Weibo:
Tối nay anh hai mang ba đứa em trai này đi ra ngoài tuần tra, còn phát hiện được một con thỏ ~
Ảnh kèm theo lại là ba bức ảnh chó sói Mông Cổ.
Tô Nhứ: "..."
Ghê thật, hoàn toàn làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra luôn.
Đáng tiếc, dưới phần bình luận tất cả mọi người đều chế giễu cô ta. Vì vậy, Đào Tử phải xóa và khống chế bình luận, cực kì bận rộn.
Tô Nhứ cũng không xen vào chuyện của người này nữa.
Trước đó cô còn lo sau khi video được phát ra ngoài thì sẽ có antifan moi lộ trình của cô ra, nhưng không ngờ người đầu tiên điều tra lịch sử xuất nhập cảnh của cô lại là Tô lão phu nhân.
Người mà mình vẫn luôn nhìn chằm chằm lại đột nhiên có tin nói đã đi tới Châu Phi?
Tô lão phu nhân rất để ý chuyện này, vội vàng cho cấp dưới đi điều tra. Sau đó phát hiện Tô Nhứ thật sự đã xuất ngoại, vẻ mặt không khỏi sa sầm.
Cao Đình ở bên cạnh nói: "Có lẽ con bé muốn chạy trốn."
Lão phu nhân cười lạnh: "Nó chạy thoát nổi sao?"
Sau đó quay đầu dặn thư ký: "Đặt cho con bé chuyến bay sớm nhất để về."
Đêm đó, Tô Nhứ được Vân Dã đưa về khách sạn của thủ đô Gaborone, vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị người của tập đoàn Tô thị gõ cửa đưa tới sân bay.
Tô Nhứ trăm ngàn lần không ngờ tới mình sẽ trở về nước theo cách này.
Coi như cô cũng mở mang được hiểu biết, hiểu được năng lực trải rộng toàn cầu của Tô thị.
Mấy người điều hành công ty chi nhánh bên đó đáng thương nhìn chằm chằm cô, dọc đường đi tất cả suy nghĩ đều là: nếu như mình không thể đưa cô trở về an toàn, khẳng định sẽ bị lão phu nhân lặng lẽ giết chết.
Nhiều lần Tô Nhứ nghi ngờ nhìn anh ta, thầm nghĩ không biết từ bao giờ bà cụ đã hồ đồ bước một bước vào giới xã hội đen rồi.
Lúc cô rời đi đã gửi tin nhắn cho Vân Dã.
Vân Dã trợn trừng mắt nhìn thông báo đột nhiên nhảy ra từ Wechat.
Vốn anh không cần đến cái này.
Kết quả là ngày hôm nay Tô Nhứ đăng ký một tài khoản cho anh, lúc anh cầm di động đăng nhập vào tài khoản Wechat, phát hiện bên trong cũng chỉ có một người bạn thân là cô.
Chú thích là Tô Nhứ, phía sau còn kèm thêm hình của một bông hoa xinh đẹp.
Trong mắt anh xẹt qua ý cười.
Chậm rãi nhấn mở tin nhắn.
Tô Nhứ gửi tới mấy icon khóc thút thít, còn nói rõ nguyên nhân phải trở về nước.
"Cứ về đi, A Cát còn phải đi bảy tám ngày nữa cơ, đợi lúc nào nó đến nơi thì tôi cho cô xem."
Tô Nhứ nhìn tin nhắn Vân Dã gửi tới, buồn bã ngồi trên ghế.
Kết quả sau khi lên máy bay, cô phát hiện người này lại ngồi ngay bên cạnh mình.
Tô Nhứ kinh ngạc trợn tròn mắt, lúc ngồi xuống cũng thấp giọng hỏi: "Sao anh lại ở đây vậy?"
Vân Dã dựa người vào lưng ghế, lười biếng nói: "Dùng tiền hợp pháp mua vé, sao lại không thể ngồi?"
Tô Nhứ: "Anh có thẻ căn cước và hộ chiếu à?"
Vân Dã hừ lạnh: "Cô chả biết gì về siêu năng lực cả."
Tô Nhứ: "..."
Trong lòng cô ngay lập tức từ trời đông giá rét chuyển sang trăm hoa đua nở ngày xuân.
"Anh ở đây thì A Cát phải làm sao giờ?" Tô Nhứ hỏi anh, "Có thể bị lạc đường tiếp không?"
"Nó nào có ngu đến vậy chứ." Vân Dã tức giận nói, "Tôi đã nói phương hướng chính xác cho nó rồi, nó còn lạc nữa thì tôi cũng chịu."
Tô Nhứ nhìn anh cười, con ngươi trong suốt sáng như sao.
Vân Dã liếc qua rồi lại dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Máy bay cất cánh.
Hai người cũng không nói chuyện nhiều.
Vân Dã dựa vào lưng ghế nhắm mắt ngủ, Tô Nhứ xem tạp chí, lòng cũng rất yên tĩnh.
Khi Vân Dã tỉnh lại thì Tô Nhứ cũng đã ngủ.
Anh lẳng lặng nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô, phát giác cho dù ngắm lâu thế nào cũng không thấy chán, cứ như vậy có thể nhìn lâu thật lâu.
Đổi lại lúc bình thường ngồi nhìn Tiểu Hoa, nhìn được hai ba lần anh liền chán.
Lầu đầu tiên xuất hiện ý thức cộng cảm, cái Tô Nhứ nhìn thấy là một con báo săn chạy trên nền cát dưới ánh tà dương, còn thứ Vân Dã nhìn được lại chính là cô.
Khi đó cô mới tiến vào tổ phim. Dưới khung cảnh nhân viên trong đoàn làm phim hò hét ầm ĩ, cô cầm kịch bản, nghiêm túc ngồi xổm bên vệ đường đọc kịch bản với con chó hoang.
Lần đầu tiên thấy cô, Vân Dã cảm thấy cô gái này rất ngu ngốc.
Lúc ấy anh cũng chẳng để ý nhiều.
Sau đó ý thức cộng cảm xuất hiện thường xuyên hơn, cũng chẳng chịu nghe theo sự khống chế của anh.
Anh nhìn thấy Tô Nhứ nỗ lực làm công tác quay chụp, thấy cô luyện tập động tác chỉ đạo mà mồ hôi đầy đầu, thấy cô bị thương trong quá trình quay phim, khi bị lừa ngã nhào trong đạo cụ thì lè lưỡi nói không sao, nhưng đợi tới lúc ở một mình mới lén nhìn thử rồi thở dài nhìn những vết bầm tìm dưới lớp quần áo
Vì muốn tránh hiềm nghi với Chu Tuyền mà trừ khi đối diễn, cô cũng sẽ không trò chuyện nhiều.
Chu Tuyền bảo cô không cần làm như vậy nhưng Tô Nhứ lại cảm thấy sẽ mang đến những phiền phức và suy đoán không cần thiết cho anh ấy, cho nên vẫn luôn giữ vững khoảnh cách.
Cũng có tiền bối cố tình kéo dài cảnh quay chèn ép cô nhưng Tô Nhứ vẫn luôn nhịn.
Bởi vì đối phương là diễn viên mà cô từng tôn kính, yêu thích.
Đương nhiên sau chuyện này cô không còn thích người đí như trước nữa.
Lúc ấy Triệu Hằng bận rộn, thường xuyên không có thời gian quan tâm cô, Tô Nhứ một mình ở trong đoàn làm phim, khi không có việc của mình thù thích chạy tới một góc với cỏ cây hoa lá rồi len lén gọi điện thoại cho mẹ Tô.
Cũng rất thích chụp ảnh.
Chụp nhiều nhất là cảnh vật, hoa cỏ cây cối, các loại chim, chó mèo mà cô đi ngang qua. Nói chung, gần như là không chụp người.
Có lần Chu Tuyền đứng gần một khóm hoa mà cô muốn chụp, lại bị Tô Nhứ lịch sự kêu lượn ra chỗ khác.
Lúc đó Chu Tuyền còn phỉ nhổ, kêu là chẳng lẽ một ảnh đế được nhiều cát xê nhất còn không xứng đứng chung một khung hình với khóm hoa dại kia hay sao?
Tô Nhứ nói, hoa là hoa, còn người là người.
Trong khoảng thời gian ý thức cộng cảm kéo dài đến nửa năm đó ——
Cái Tô Nhứ nhìn là cảnh là vật.
Nhưng điều Vân Dã nhìn lại là riêng mình cô ấy.
_____________________
Thật dễ hiểu nếu như anh Dã có tình cảm với chị Tô của chúng ta sớm như vậy đúng không nào?:vv
Định đặt pass chương này hoặc chương sau mà lười quá, hay là thôi không đặt pass nữa nhỉ:((
Thân tặng ANGELAL005 (๑˃̵ᴗ˂̵)