• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tan học, Từ Tuấn Hạo lang thang một lúc cuối cùng lại lạc chân đến quán của An Nhiên, nhờ lần này đến sớm nên anh còn gặp được bà và cậu mợ của cô. Chẳng biết vì lý do gì, Từ Tuấn Hạo lại rất thích gia đình của An Nhiên, có lẽ vì ở đây anh cảm nhận được hương vị gia đình mà anh khó có được.

Từ Tuấn Hạo được mời ở lại ăn cơm, người nhà của An Nhiên rất hiếu khách khiến anh có chút lo lắng vì đã nói dối về thân phận của mình, họ thật sự nghĩ anh là con nhà nghèo nhưng nhờ học giỏi nên mới có được học bổng học trong trường danh tiếng đắc giá.

"Nhà con sao rồi, có trả được nợ chưa, có cần bà giúp không? Bà không có nhiều nhưng một ít thì có" Bà An Nhiên ân cần hỏi thăm, lần đầu gặp gỡ đã xem như con cháu trong nhà.

"Không sao đâu ạ, bố mẹ con đã chạy trả rồi" Từ Tuấn Hạo gượng nói, mồ hôi con mồ hôi mẹ thi nhau đổ ra.

"Mấy đứa tuổi ăn tuổi học không nên vướng bận chuyện tiền bạc, nhưng nếu muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình thì sang đây phụ quán, cậu bao luôn cơm tối" Cậu An Nhiên mở lời ngỏ ý muốn giúp đỡ.


"Phải rồi, mợ sắp sinh em bé, bà ngoại lại không thể làm nhiều được, nên còn mỗi mình An Nhiên, nếu con cần việc cứ đến đây làm nhé" Mợ An Nhiên nói thêm vào.

Từ Tuấn Hạo mừng thầm trong bụng, cười tươi như hoa: "Vậy thì tốt quá, con cảm ơn mọi người nhiều, hôm nay con làm luôn có được không?"

Cả nhà An Nhiên bật cười trước sự nhiệt tình của Từ Tuấn Hạo.

Trong lúc quán ít khách, An Nhiên tranh thủ lấy bài vở ra làm bài khi có thời gian rảnh, Từ Tuấn Hạo cảm thán trong lòng trước sự chăm chỉ của An Nhiên, anh ngồi xuống đối diện chăm chú xem cô làm bài.

"Ngày mai cậu mang bài vở đến, khi rảnh thì bọn mình học luôn nhé?" An Nhiên bỗng đề nghị.

"Được" Từ Tuấn Hạo đáp ngay chưa kịp suy nghĩ, sau đó mới hối hận vì trước giờ đi học anh chưa bao giờ học bài hay làm bài tập, may là ông trời cho cái đầu thông minh nên thành tích cũng không tệ.

Gần chín giờ, An Nhiên bắt đầu đóng cửa quán dọn dẹp, Từ Tuấn Hạo cùng giúp An Nhiên rửa chén. Nhìn bộ dạng luống cuống khi rửa chén của anh, An Nhiên cười thầm: "Cậu tráng nước sạch rồi để vào rổ là được"

"Mình chưa rửa bao giờ cả" Từ Tuấn Hạo ngượng ngùng gãi đầu, bản thân lơ ngơ không rõ vì sao lại bỏ sung sướng ở nhà chạy đến chổ An Nhiên chịu cực.

"Nếu cậu không nói, mình đã thật sự nghĩ cậu là thiếu gia rồi" An Nhiên mỉm cười vui vẻ, thật lòng bày tỏ cảm nghĩ.

"Không... phải đâu" Từ Tuấn Hạo hoảng hốt phủ nhận, anh cũng không biết lý do gì lại sợ An Nhiên phát hiện về thân phận thật sự.

...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...


Điếu Trạch Nghiễn mất ngủ cả một đêm, không ngờ có ngày một Điếu thiếu gia bình thường vô tư vô nghĩ lại bận tâm vì một cô gái.

Buổi sáng còn chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng thì đã bị An Hạ nhào đến giành xách cặp giúp anh, Điếu Trạch Nghiễn ngạc nhiên đên mức mắt mở to, cả người gần như bất động.

Trên bàn ăn, Điếu Trạch Nghiễn mãi ngồi nhìn An Hạ đến nỗi tay gắp thức ăn nhưng người lại ngẩn ra không bỏ vào miệng.

Mẹ Điếu Trạch Nghiễn rất nhanh nhận ra điều kỳ lạ, bà nhìn theo ánh mắt anh rồi nhìn sang An Hạ đang ngồi cạnh bà.

Lúc An Hạ ngẩng đầu lên bắt gặp Điếu Trạch Nghiễn đang nhìn cô chằm chằm, cô vội lấy tay sờ mặt kiểm tra xem có bị dính gì không: "Sao vậy?"

"Hả? À không" Điếu Trạch Nghiễn giật mình, vội lắc đầu cắm cúi ăn.

An Hạ khó hiểu nhìn mẹ Điếu Trạch Nghiễn, bà chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

Trong giờ học, Điếu Trạch Nghiễn chống má ngồi nhìn An Hạ, ngay cả giáo viên nhìn thấy cũng không dám lên tiếng nhắc nhở, An Hạ cũng cảm thấy anh rất kỳ lạ, cực kỳ có gì đó không đúng.

Đến giờ cơm trưa, Lý Thu Nhiên đi đến chổ An Hạ, ngại ngùng mở lời: "An Hạ, bọn mình cùng ăn cơm nhé?!"

"Mình..." An Hạ lưỡng lự nhìn sang Điếu Trạch Nghiễn đang đứng ở cửa đanh mặt chờ cô, An Hạ ái ngại từ chối Lý Thu Nhiên: "Xin lỗi, mình..."

"Không sao, vậy để hôm khác vậy" Lý Thu Nhiên lắc đầu cười.


Trong phòng nghỉ, Từ Tuấn Hạo gắp đồ ăn cho An Hạ, còn chưa đến hai giây Điếu Trạch Nghiễn lập tức gắp trả lại cho anh. Trước hành động của Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ và Từ Tuấn Hạo hoang mang nhìn nhau.

Cuối giờ, các lớp đều ở lại dọn dẹp để chuẩn bị cho lễ Halloween, mấy nam sinh trong lớp đùa giỡn vô tình trúng An Hạ, dù đụng rất nhẹ và đã xin lỗi cô nhưng những nam sinh đó vẫn bị Điếu Trạch Nghiễn đá đến ngã nhào, đổ cả bàn ghế làm ngổn ngang ra phòng học.

Bị mọi người xì xầm chỉ trích, An Hạ nhanh chóng kéo Điếu Trạch Nghiễn đến chổ vắng người, cô tức giận đến cau mày: "Cậu bị làm sao vậy? Chuyện không đáng sao cậu lại làm lớn?"

Đáp lại, Điếu Trạch Nghiễn hỏi ngược một câu không hề liên quan: "Cậu thích ai chưa?"

"Vẫn chưa" An Hạ ngây ngô lắc đầu.

"Tốt lắm" Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười hài lòng, vỗ vỗ đầu cô rồi trở về lớp trước.

"Ơ, không phải chuyện này..." An Hạ ngơ ngác nhìn theo Điếu Trạch Nghiễn, cố nhớ sáng nay anh có ăn nhầm thứ gì đó nên cả ngày hôm nay mới cư xử bất thường như vậy, An Hạ rối não nhớ bản thân không làm gì phật ý Điếu Trạch Nghiễn, nhưng anh bây giờ giống như dùng mật ngọt để ghết cô vậy.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK