Buổi sáng An Hạ vừa bước ra khỏi phòng, Điếu Trạch Nghiễn đã tựa tường đứng đợi đanh mặt nhìn cô. Nhìn chiếc váy ngắn đến giữa đùi của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn bỗng trở nên cáu gắt.
"Ăn mặc cái kiểu gì vậy?"
An Hạ nhìn lại quần áo của mình, cũng không biết đầu óc cô nghĩ gì, biết Khả Vi đến xem, tay An Hạ tự động lấy trang phục này, nhìn lại thật sự hơi ngắn. Dù vậy đã sao, đây là mẹ Điếu Trạch Nghiễn mua cho cô, trước nay cất trong tủ, giờ có cơ hội phải lấy ra mặc.
"Tôi... thấy đẹp mà"
"Xấu, thay đi" Điếu Trạch Nghiễn lên giọng không hài lòng.
Điếu Trạch Nghiễn không chút nể mặt chê cô xấu, An Hạ kiên quyết không đổi: "Không thay"
Chân An Hạ vừa nhấc lên đã bị Điếu Trạch Nghiễn ôm ngang người lôi ngược cô vào phòng, hùng hồn tuyên bố: "Không thay thì ở nhà"
Nói rồi Điếu Trạch Nghiễn đóng cửa rầm một cái thật mạnh, An Hạ bị anh dọa đến mức giật mình hoảng sợ, cô đành phải lấy quần dài để thay.
Lúc ăn sáng, mái tóc xõa dài của An Hạ phũ xuống che mất một bên mặt, Điếu Trạch Nghiễn một tay túm gọn tóc cô về phía sau, giữ cho đến khi ăn xong, anh thà ăn bằng tay không thuận, còn hơn không nhìn thấy mặt cô.
Không chỉ An Hạ bất ngờ, bố mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu cũng bất ngờ không kém, những hành động tình cảm của Điếu Trạch Nghiễn càng ngày bộc lộ rõ, không cần biết khi nào hay ở đâu.
An Hạ nhận ra được bản thân không còn phản kháng lại hành động của Điếu Trạch Nghiễn như trước kia, điển hình là việc cô tùy ý để anh nắm tay, khoát vai vô cùng tự nhiên. Con người Điếu Trạch Nghiễn đã thích liền bày tỏ ra ngoài, An Hạ có chống cự anh dường như cũng vô ích.
Ra ngoài sân bóng, từ xa đi lại An Hạ đã thấy đám thanh niên vây quanh Khả Vi trên khán đài, ngoài ra còn có nữ thần bóng rổ và cô bạn đi cùng.
Đôi môi An Hạ mím nhẹ tạo thành một đường thẳng, bước chân vô thức chậm lại có chút e ngại. Điếu Trạch Nghiễn chẳng chút tinh ý, tay đang nắm kéo mạnh An Hạ đến chổ anh, còn nhìn cô khó hiểu.
Lúc Điếu Trạch Nghiễn và Từ Tuấn Hạo chơi bóng dưới sân, An Hạ và An Nhiên ngồi ở hàng ghế phía sau Khả Vi và nữ thần cùng cô bạn mặt mày lúc nào cũng tỏ ra khó ưa với An Hạ. Ba cô gái kia ngồi chăm chú theo dõi trận bóng, Khả Vi và nữ thần mỗi người mỗi vẻ, bên cá tính nhưng thoát tục, bên hiền lành trong sáng nhưng đầy sức hút.
An Hạ tự cảm thấy thương bản thân, so với những cô gái thích Điếu Trạch Nghiễn, cô có thể nói là thua thảm hại.
Sau một lát, nữ thần cũng xuống sân với tâm trạng phấn khởi, nụ cười tươi tắn hiện hữu trên mặt. Nào ngờ, khi nữ thần vào thì Điếu Trạch Nghiễn rời sân, biểu cảm nữ thần liền hụt hẫng nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của anh đi thẳng vào khán đài.
Như thói quen, Điếu Trạch Nghiễn đến ghế ngồi trước, Từ Tuấn Hạo sẽ đem nước lại cho cả hai. Từ Tuấn Hạo còn lấy nước cho cả Khả Vi, đưa nước cho Điếu Trạch Nghiễn xong, anh hăng hái mở nắp cho An Nhiên.
Nhìn Từ Tuấn Hạo và An Nhiên lúc nào cũng yên bình vui vẻ, An Hạ thật lòng ghen tỵ, nếu so sánh Từ Tuấn Hạo với Điếu Trạch Nghiễn, anh cũng một chín một mười, nhưng An Hạ chưa từng thấy anh dính dáng với cô gái nào khác ngoài An Nhiên.
Gương mặt An Hạ bỗng dưng bị xoay lại, trước mắt cô là Điếu Trạch Nghiễn đang cau mày bất mãn, An Hạ chợt bừng tỉnh cười gượng gạo, lắc đầu từ chối nước anh đang đưa trước mặt. Không biết chạm phải dây thần kinh tức giận nào của Điếu Trạch Nghiễn, anh hầm hầm giận dỗi ra mặt, cô đành phải cầm lấy chai nước trong tay anh uống một ngụm.
Lúc này sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn mới giãn ra, mang theo nét cười nhàn hạ, nâng chai nước uống cạn một hơi, trong lòng phấn khích tột độ vì được hôn gián tiếp.
Kết thúc buổi đánh bóng, mọi người kéo nhau đến quán net như đã hẹn trước, hơn mười người chiếm một góc quán, đám thanh niên hứng khởi vì được chơi trực tiếp cùng Khả Vi, cũng không biết ngọn gió nào lại đưa nữ thần và cô bạn đi cùng đi chung.
Không khí náo nhiệt trong quán náo nhiệt, nữ thần được những thanh niên chỉ dẫn chơi cùng, rất nhanh thích ứng được.
An Hạ ngồi cạnh Điếu Trạch Nghiễn xem anh chơi, cảm giác buồn chán rõ rệt: "Trạch Nghiễn, tôi về trước nhé?"
"Đừng" Điếu Trạch Nghiễn đang trong trận cao trào, nhìn nhanh An Hạ một cái, giơ tay đan lấy tay cô, vừa nắm tay cô vừa nhấn phím không hề gặp khó khăn.
"An Hạ, ăn bánh đi" An Nhiên mang đồ ăn vặt đến, đặt trước mặt An Hạ hai bịch snack lớn.
Có đồ ăn, tinh thần An Hạ phấn chấn lên hẳn, cô rút tay khỏi tay Điếu Trạch Nghiễn xé vỏ ra ăn.
Vừa hết trận, Điếu Trạch Nghiễn quay qua An Hạ, thấy cô ăn ngon lành anh liền há miệng chờ cô đút. Miếng bánh đưa đến gần miệng Điếu Trạch Nghiễn, An Hạ đổi ý lấy lại không cho anh ăn nữa.
"Không cho"
Biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn dường như rất sốc, sau đó cười khổ tâm, gọi nhân viên quán mang bánh và nước đến đặt đầy trước mặt An Hạ.
An Hạ ngơ ngác nhìn đống quà bánh, cảm giác được trưa nay không cần ăn cơm nữa.
Bỗng dưng Điếu Trạch Nghiễn cầm tay An Hạ đang giữ miếng bánh bỏ vào miệng anh, còn ngậm luôn ngón tay cô, vẻ mặt vô cùng gian tà.
Mặt An Hạ lập tức nhăn chê bai hai ngón tay mình đang dính nước bọt của Điếu Trạch Nghiễn, cô đánh vào tay anh, chân cũng nhấc lên muốn đá một phát, dùng vẻ mặt kỳ thị lấy khăn giấy lau qua, tiếp tục lấy bánh ăn.
Danh Sách Chương: