Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên thay đổi sắc mặt trở nên lạnh lùng bước tới, An Hạ bị khí thế của anh làm cho sợ hãi vội lùi mấy bước. Anh đứng trước mặt, ôm từ dưới mông cô nâng lên cao hơn anh.
An Hạ mặt đỏ như lửa đốt, tay chân mềm nhũn như cọng bún thiu, đôi môi mấp máy không nói lên lời, tránh né ánh mắt Điếu Trạch Nghiễn.
"Buông... buông tôi..."
Vẫn thấy thế này không khả quan, Điếu Trạch Nghiễn đặt An Hạ xuống đất, cô còn chưa đứng vững anh đã ôm mặt đặt môi mình lên môi cô.
An Hạ kinh ngạc mở tròn mắt, tim cô đập nhanh gấp đôi bình thường, từng dòng máu sôi sùng sục trong người. Nhanh như chớp, An Hạ vội đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, nước mắt tự động chảy dài vì kinh sợ.
"An Hạ" Điếu Trạch Nghiễn lo hành động của mình khiến An Hạ ghét bỏ, anh bối rối lấy tay lau nước mắt trên mặt cô, nghiêm túc giải bày: "Tôi cũng là nụ hôn đầu mà"
An Hạ vừa buồn cười vừa tức giận, người bị cướp nụ hôn là cô kia mà. Tay An Hạ run lên, cô vội xoay người Điếu Trạch Nghiễn đẩy anh ra khỏi phòng khóa chặt cửa.
Nụ hôn đầu của cô lại mất đi một cách dễ dàng như thế, An Hạ đập đầu vào cửa, cảm giác hỗn loạn không cách nào hình dung được.
Ở bên ngoài, Điếu Trạch Nghiễn sờ lên môi mình, cười ngốc nghếch, cho dù An Hạ có tiếp tục giận anh thì anh cũng đã lời một nụ hôn.
Buổi tối ăn cơm An Hạ đi vào bếp, Điếu Trạch Nghiễn đột nhiên xuất hiện chặn đường, cô cúi mặt tránh né, nhất quyết không ngẩng đầu nhìn anh.
An Hạ bước qua trái, Điếu Trạch Nghiễn liền qua trái, cô bước sang phải, anh cũng bước sang phải, An Hạ không nhìn cũng biết Điếu Trạch Nghiễn đang cười, thậm chí cười rất tươi.
"Làm gì đó, con lại ức hiếp An Hạ à?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn ngồi bên cạnh Joie phía đối diện lên tiếng.
Điếu Trạch Nghiễn chậm rãi quay đầu nhìn mẹ anh, cố tình nói lớn: "Mẹ, có phải con gái h..."
Còn chưa kịp nói xong, Điếu Trạch Nghiễn bị An Hạ hốt hoảng bịt miệng lại, anh mất thăng bằng vòng tay ôm người An Hạ giữ vững trọng tâm cơ thể.
"Sao? Con gái làm sao?" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tò mò, gấp gáp hỏi.
Điếu Trạch Nghiễn nhìn An Hạ đang xấu hổ đến đỏ mặt kia, anh gỡ tay cô ra mỉm cười ẩn ý: "Con gái tức giận đều đáng yêu như vầy?"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn rùng mình, bà cũng không nghĩ con trai mình đẻ ra, mỗi ngày nhìn nó lớn lên lại trở nên sến súa đến như vậy. Bà liếc nhìn bố anh đang ngồi cười kia, thầm nghĩ cha nào con nấy.
An Hạ đẩy Điếu Trạch Nghiễn ra, không vui ngồi xuống ghế. Anh cũng ngồi xuống, một tay kéo ghế cô sát vào anh.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười, trao đổi ánh mắt với bố anh "*Chúng ta bàn tên cháu nội là vừa*"
Bố anh gật gù đáp lại "*Nghĩ mười hai cái tên không dễ đâu*"
Joie ngồi đen mặt dõi theo Điếu Trạch Nghiễn cười nịnh bợ lấy lòng An Hạ, đôi đũa trong tay cô ta nếu không phải kim loại có lẽ đã bị bẻ gãy từ lâu.
Buổi tối cùng xem phim, Điếu Trạch Nghiễn đeo bám An Hạ như đĩa đeo thân người, cô vì chuyện này mà không thoải mái ra mặt.
Nếu Điếu Trạch Nghiễn là nam châm cực bắc thì An Hạ chắc chắn là nam châm cực nam, hễ gần nhau là tự động dính chung một chổ.
Trên tivi bỗng chiếu cảnh hôn, mọi ánh mắt đổ dồn vào An Hạ, kể cả Điếu Trạch Nghiễn. Biểu cảm An Hạ cứng đờ, vội nhìn xuống hai tay đang bấu vào nhau, đôi môi bất giác mím lại.
"An Hạ, xem một chút học hỏi kinh nghiệm" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn cười gian, cố tình lên tiếng nhắc.
"Dạ?" An Hạ hoang mang lẫn bối rối, cô mới mười bảy tuổi, học cái này hình như còn hơi sớm...
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn tủm tỉm cười ẩn ý, chỉ lên màn hình tivi: "Ý dì là học cách phản công"
An Hạ nhìn lên tivi, nhân vật nữ đang đánh nhân vật nam bầm dập sau khi bị cưỡng hôn, nụ cười trên mặt An Hạ không thể gượng gạo hơn, mất tự nhiên đáp: "Dạ, phải học!"
Điếu Trạch Nghiễn tươi cười khi thấy dáng vẻ căng thẳng của An Hạ, bỗng quay qua mẹ anh giả vờ nghiêm mặt: "Mẹ đừng có xúi bậy"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn không kiêng dè mắng thẳng: "An Hạ ở sát phòng con sói như con thì phải học cách phòng thân chứ"
Điếu Trạch Nghiễn cười lạnh, dáng vẻ dương dương tự đắc: "Muộn rồi"
Mọi người đổ ánh mắt ngạc nhiên về Điếu Trạch Nghiễn, anh đang định nói tiếp thì An Hạ đã đứng bật dậy chen ngang: "Phải, muộn rồi, con xin phép về phòng ngủ trước"
Nói rồi An Hạ luống cuống bỏ chạy trong sự hiếu kỳ của mọi người. Điếu Trạch Nghiễn đắc ý đứng lên về phòng, để lại hai từ mang ý nghĩa sâu xa: "Muộn rồi!"
Hai bàn tay Joie siết chặt, cơn giận dữ lên đến cổ họng vẫn phải nhịn mà nuốt xuống. Trước đây Điếu Trạch Nghiễn nhiệt tình với cô ta bao nhiêu, bây giờ trước mặt cô ta lại đối xử ngọt ngào với cô gái khác. Không phải Điếu Trạch Nghiễn có trái tim vô tình, mà là mặt cô ta quá dày, biết Điếu Trạch Nghiễn không thích cô ta nữa nhưng cô ta lại không chịu từ bỏ.
Ban đầu tính về phòng, Điếu Trạch Nghiễn nghĩ bụng có nên trêu An Hạ một chút, nghĩ rồi anh đến gõ cửa phòng cô.
Sau cánh cửa là gương mặt ngơ ngác của An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn cười như kẻ ngốc: "Cậu chưa chúc tôi ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Nói rồi An Hạ đóng rầm cửa, không để Điếu Trạch Nghiễn có cơ hội nói gì thêm. Điếu Trạch Nghiễn mỉm cười hài lòng, cố tình nói lớn, ung dung mở cửa về phòng: "An Hạ ngủ ngon, tình yêu của cậu đi ngủ đây"
Nằm trên giường, An Hạ hoang mang tiêu hóa câu nói vừa rồi của Điếu Trạch Nghiễn.
Danh Sách Chương: