"Điếu Trạch Nghiễn, tôi thật sự rất thất vọng về cậu, tôi không muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu, cậu buông tha cho tôi đi" Nước mắt An Hạ rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, biểu cảm vô hồn bóp nát trái tim Điếu Trạch Nghiễn.
"An Hạ, tôi xin lỗi, tôi tuyệt đối không làm việc cậu không thích nữa" Điếu Trạch Nghiễn hoảng loạn nắm chặt lấy tay An Hạ níu lấy cảm xúc cuối cùng trong lòng cô.
"Đủ rồi, tôi sẽ không bao giờ tin lời cậu nữa, dù chỉ một lần"
Tay Điếu Trạch Nghiễn bị An Hạ gạt mạnh ra, cô quay đi, bóng lưng xa cách không thể với lấy.
"An Hạ!"
Điếu Trạch Nghiễn giật mình bật dậy thở hồng hộc, mồ hôi đổ đầy mặt, anh hoang mang nhìn xung quanh. Anh ôm mặt, phát hiện vết chai trên tay mình đã biến mất, giống như bao nhiêu nỗ lực thay đổi trước đây vì An Hạ đã bay sạch.
Đợi tinh thần bình ổn lại, Điếu Trạch Nghiễn thẫn thờ đi xuống lầu, trong lòng rối tung lên, anh không dám nghĩ đến ngày mà An Hạ không còn thích anh rồi tìm mọi cách bước ra khỏi cuộc sống của anh.
Xuống nhà không thấy bóng dáng An Hạ, Điếu Trạch Nghiễn hốt hoảng: "Mẹ, An Hạ đâu?"
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn và thím Vu bị giọng nói lớn tiếng của anh làm cho giật mình khó hiểu, mẹ anh bối rối chỉ tay về hướng cầu thang: "Con bé về phòng học bài rồi"
Tim Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn đập thình thịch vì căng thẳng, anh chống tay lên bàn làm điểm tựa ngồi xuống ghế.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lắc đầu, vừa nhìn đã biết lại có chuyện, bà lên tiếng cằn nhằn: "Con là con nít hay sao mà cứ suốt ngày chọc giận An Hạ? Mẹ nhắc cho biết, chẳng bao lâu nữa lên đại học, lúc đó An Hạ gặp được nhiều người chín chắn, con có hối hận cũng chả kịp đâu"
Điếu Trạch Nghiễn không đáp lại, anh đứng lên đi lên phòng trong sự phẫn nộ của mẹ.
Nằm ạch lên giường, Điếu Trạch Nghiễn nhìn lên trần nhà tự chất vấn lỗi lầm của bản thân, anh hiểu rất rõ con người của An Hạ, cô hay nghĩ ngợi rất nhiều nhưng lại giấu riêng một mình. Anh thích cô là thật, vì cô mà thay đổi cũng là thật, đôi khi lại ham vui mà quên mất mọi thứ xung quanh.
Anh biết cô thích một người con trai trưởng thành, biết suy nghĩ, tuy tính cách anh ham chơi nhưng đối với cô đều là nghiêm túc. Cảm giác thật sự thích một người, Điếu Trạch Nghiễn đã nếm được.
Khoảng thời gian theo đuổi Joie khi anh vừa lên cấp ba, thanh niên tuổi mới lớn đều thích thể hiện, thấy con gái xinh đẹp nói chuyện dễ nghe liền xao lòng, Điếu Trạch Nghiễn tặng quà, tặng hoa cho Joie mỗi ngày liên tục. Một tháng sau, lời tỏ tình bị từ chối, anh không hề đau buồn hay cố chấp, thoải mái mà buông tay. Khi đó, anh luôn nghĩ không có người này thì có người khác, không có lý do gì phải nhất thiết phải là duy nhất một người.
Đối với An Hạ thì khác, nếu Điếu Trạch Nghiễn từ bỏ điều đó chẳng khác gì anh đánh mất tất cả. Một trái tim vô tâm được An Hạ cảm hóa, một con người kiêu ngạo vì An Hạ mà hạ mình, Điếu Trạch Nghiễn không thể mất An Hạ, cô chính là đích đến mà anh đặt ra, chỉ được phép thành công, tuyệt đối không được thất bại.
Điếu Trạch Nghiễn ngồi dậy, mở ngăn tủ lấy túi sưởi áp lên trán và mặt cho đến khi da anh nóng lên. Xong xuôi liền chạy sang phòng An Hạ, đứng trước cửa sờ lại mặt kiểm tra, sau đó giả vờ mệt mỏi đi vào phòng cô.
An Hạ ngước nhìn Điếu Trạch Nghiễn, mặt mũi anh bơ phờ, đột nhiên ngã nhào vào người cô, An Hạ hoảng hốt, vội đỡ anh dậy.
"Cậu làm sao vậy?"
"Tôi mệt" Giọng Điếu Trạch Nghiễn thều thào.
An Hạ đỡ Điếu Trạch Nghiễn đến giường nằm xuống, sờ trán anh thấy nóng hổi. An Hạ lo lắng, tay chân luống cuống không biết nên làm gì trước tiên.
"Cậu... cậu đợi một lát" An Hạ nhanh chóng chạy xuống lầu gọi mẹ Điếu Trạch Nghiễn, lấy cả nhiệt kế từ thím Vu đưa.
Mẹ Điếu Trạch Nghiễn lên phòng, lúc sờ sờ mặt anh, nhận được cái nháy mắt ra dấu bà hiểu ý liền giả vờ than thở với An Hạ.
"Cái thằng này lúc sáng thấy nó không ổn rồi, vậy mà không thèm nói cho dì biết"
"Có cần đưa cậu ấy đến bệnh viện không dì?"
"Không cần đâu, để dì nói thím Vu nấu ít cháo nóng với lấy thuốc cho nó, ngủ dậy là khỏe ngay thôi" Mẹ Điếu Trạch Nghiễn định rời đi, bà chợt đứng lại vỗ vỗ vai An Hạ: "Đứa trẻ này, nhờ con chăm sóc vậy"
Sau khi mẹ Điếu Trạch Nghiễn đi khỏi, An Hạ vẫn còn chìm trong suy nghĩ, cô nhìn Điếu Trạch Nghiễn đang ngủ trên giường, cô quên mất anh cũng là một đứa trẻ, ngoan ngoãn có, hư cũng có, ngay cả với đứa trẻ này cô không đủ sự nhẫn nại và bao dung, làm sao cô có thể thay đổi những đứa trẻ khác.
Nghĩ lại An Hạ cảm thấy bản thân thật hẹp hòi, việc tốt anh làm cho cô không hề ít, cô lại vì những chuyện không đáng mà giận với anh. An Hạ đến ngồi bên cạnh Điếu Trạch Nghiễn, đưa bàn tay nhỏ nhắn sờ lên mặt anh, cảm nhận nhiệt độ đã gần như giảm xuống.
Tay An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn nắm lấy, anh cuộn người ngủ như một chú mèo con, tay còn lại của An Hạ vô thức xoa đầu anh, những nhánh tóc đen mượt luồn qua kẽ tay An Hạ. Cô mỉm cười, tự nhủ sau này không được nổi giận với với trẻ con.
Khóe môi Điếu Trạch Nghiễn cong nhẹ, với người khác anh không chắc nhưng đối với anh, An Hạ nhất định sẽ mềm lòng khi thấy anh như thế này.
Danh Sách Chương: