“Khò…khò…”_Đang ngồi nhớ “hồi tưởng” đột nhiên có tiếng ngáy đâu đó văng vẳng bên tai anh làm anh giật cả mình
Anh quay người nhìn về hướng tiếng ngáy phát ra, chẳng đâu xa…Lam đang ngửa mặt lên miệng banh ra mà ngáy kia kìa. Anh nhìn cô lắc đầu, dù gì cô cũng “từng”là 1 thiên kim tiểu thư với lại còn là con gái, ít nhất phải có nết na tí chứ! Đúng là phục cô này!
Anh nhẹ nhàng dùng tay đỡ đầu với vai cô rồi nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống. Anh rón rén chạy đi, rồi anh quay trở lại với 1 cái chăn lấy từ phòng cô trên tay. Anh khôm người đắp cho cô cẩn thận rồi cứ thế đi lên lầu.
Lam thì ngủ không biết trời đất gì, vừa đặt cô nằm xuống được 1 lúc thì cô lại hả họng ngáy tíêp! May mà Khánh đã “chuồn” trước chứ không tối nay anh khỏi ngủ!
“Tít…tít…”Chiếc điện thoại màu hồng trên bàn reo lên liên tục, âm thanh nghe cứ như bom hiện giờ nhưng chẳng biết khi nào nó mới “bùm” thôi O.O.
Ngay trong chiếc chăn to , ấm áp có một cánh tay thò ra cứ quơ qua quơ lại về phía chiếc bàn và chộp lấy được cái điện thoại. Người đó nhăn nó từ từ gỡ chiếc chăn ra khỏi mặt. Một chàng trai đầu tóc rối bời nhăn nhó, mắt nhắm mắt mở đưa điện thoại lên xem…chẳng ai khác ngoài Lam với bộ dạng “Jun đang mớ ngủ”. Cô tắt báo thức rồi đặt điện thoại lên bàn xong nằm xuống, chùm chăn nhắm mắt ngủ tiếp…Trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa cô bực dộc suy nghĩ trong đầu :
-Gì chứ? Mới có 5h sáng! Mặt Trời còn chưa lên hết. Con nào cái báo thức giờ này thế?_Nghĩ đến đây cô đột nhiên bật dậy
Mắt cô mở căng ra. Hôm nay là thứ 2, và con cài báo thức là cô chứ ai! Cô cố ý thức sớm để có thời gian ôn bài với chuồn ra khỏi nhà trước khi Khánh thức mà!
Cô đúng dậy giục cái chăn sang 1 bên. Ba chân 4 cẳng mà co giò chạy thật nhanh. Cô “phi như gió” chạy thẳng lên lầu tiếng về phòng mình. Cô lấy ngay bộ đồng phục cô chuẩn bị để ở trên giường tối qua (“chu đáo” đến khác lạ! -_-) rồi “bay” thẳng vào nhà tắm…
●~●~●~●~●~●~●
15′ sau…
Cô bước ra khỏi nhà tắm với bộ đồng phục trên người. Cô vội những thứ cần thiết khi ra ngoài và tranh thủ giấu đi vài món riêng tư…lỡ Khánh vào phòng cô rồi tính sau. Ngoài trời đang khá lạnh nên cô mặc thêm 1 chiếc áo len ở ngoài rồi mặc áo khoác vào…nhưng có lẽ thế chưa đủ…cô vội vàng lấy chiếc khăn màu đỏ trong tủ ra rồi quấn quanh cổ.
Sau khi chuẩn bị xong, cô rón rén bước xuống nhà và lấy thêm vài cuốn vở trên bàn rồi rời khỏi nhà. Trước khi đi cô còn ngó ngó phòng Khánh, không thấy động tĩnh gì nên cô nghĩ là anh đang ngủ mới dám “lết” ra khỏi nhà.
Cô ung dung bước đi trên đường. Cô cảm thấy như mùa xuân đang về trong lòng vậy! Chỉ mới 1 ngày phải làm con người khác thôi mà cô cứ ngỡ là 1 tháng ấy chứ! Cũng rất lâu mà 1 ngày là 24 tiếng mà một tiếng bằng 60 phút , 1 phút bằng 60 giây…Người ta nói là “Sống trọn từng giây” mà (quảng cáo nói ý chứ!) ! Cô đã phí hết 86400 giây trong cuộc đời rồi! (Tính toán chi dữ vậy -_-) Được bỏ cái lớp trang điểm rườm rà, cái giọng không giống ai với bộ tóc giả ra khỏi người làm cô hạnh phúc biết nhường nào rồi!
Nãy giờ cô chắc cũng đi xa khỏi căn biệt thự 1 đoạn ngắn rồi…nhưng cô đâu biết rằng ngay ban công của căn biết thự cô mới rời đi đã có người nhìn theo cô từ lúc cô bước ra khỏi nhà! Mà trong nhà ấy còn ai ngoài “cha nội” Khánh đâu chứ! Nói gì chứ anh này tại cái tiếng điện thoại cô làm cho thức giấc đây này, nhân tiện xem cô ra khỏi nhà luôn!
Từ phía ban công anh lấy tay chống cằm nhìn cô. Anh đâu có ngốc như mấy nam chính trong phim “Cô nàng đẹp trai đâu chứ” ?! Ôi cái thời đại như thế này rồi sao cô qua được mắt anh chứ?!Nói cô thông minh ư? Anh thấy cô “khờ” thì có!
Anh nở nụ cười đầy nguy hiểm.Cảm giác như chính anh là người điều khiển tất cả vậy! Không phải là “cô đang lừa anh” mà là “anh đang lừa ngược lại cô” mới đúng! Với lại, hôm nay anh cũng có “bất ngờ”cho cô đây!
Ngay khi nhìn thấy cô đi khuất, anh quay lại vào phòng và nằm xem TV và chờ cho đến khi…(Khi đó rồi biết :))
●~●~●~●~●~●~●
Lam đến ngay quán cafe cô từng làm. Cô tiến đến quầy tiếp tân nói:
-Cho tôi 1 ly Mocha!_Cô nhìn vào chàng nhân viên đang đứng trước mặt mình. Ngay khi vừa đến quán cô đã nhận ra anh ta từ xa!Chẳng ai khác ngoài Long ý mà! Anh ta đang bận ghi chép gì đó nên chẳng để ý cô vào lúc nào
-Quý khách đợi 1 chút ạ!_Anh ta ngước lên nhìn cô rồi nói. Đập vào mắt anh là ai đây?! Anh mừng rỡ hét lên :
-Ôi Lam! Nghỉ thì ít nhất cũng phải đến ủng hộ chứ?! Sao hôm qua không đến thế?_Anh cười nhìn cô
-À…thì…_Cô tay gãi đầu gượng gạo. Giải thích làm sao đây chứ, hôm qua cô bận làm “Jun” thì sao mà đến được. Nhưng ai bảo cô không đến, cô cũng đến với bộ dạng là “1 đứa con trai”
-Chắc là bận ôn bài nhỉ? Hôm nay thi mà!_Long cười vỗ vai cô rồi cứ thế nhảy vào họng cô nói.
Cô cười hì hì rồi đầu cứ gật gật đại cho có.
-Chờ chút nhá!_Anh ta chạy lại phía máy pha chế nói chuyện với chàng trai nào đó. Có lẽ anh ta là người mới!
Ôi, xem quả đầu anh ta kìa! Nó mới đẹp làm sao! Nó màu đen xám và kiểu tóc mang tí gì đó bụi bụi. Màu sắc không nổi bật hay kiểu tóc cũng chẳng có gì đặc biệt lắm nhưng không hiểu sao nó vẫn thu hút người nhìn. Anh ta đang mặc bộ đồ nhân viên của quán, có lẽ anh ta là nhân viên mới. Tuy chỉ là nhìn từ phía sau nhưng nếu xét về chiều cao thì anh ta chắc tầm tuổi cô. Từ phía sau trông anh ta cũng khá đẹp ấy chứ, nhưng “đừng trông mặt mà bắt hình dong”, lỡ anh ta không có gương mặt điển trai thì sao? Cô nheo mắt về phía anh ta, trông anh ta có vẻ quen quen nhỉ?
Ngắm nghía thì cũng 1 chút thôi!Cô mau chóng dập tắt suy nghĩ đó và ngồi lên cái ghế cao kế bên tại quầy đợi cafe mang ra. Trong lúc đó cô lấy trong balo phía sau lưng ra 1 quyển tập, chắc hẳn cô định tranh thủ ôn bài…nhưng đồng thời cô cũng lấy ra trong túi áo khoác chiếc iphone của mình…
Và kết quả đã rõ! “Điện thoại đã chiến thắng”! Mắt cô như dán chặt màn hình, tay cầm điện thoại đè lên cuốn tập, ngón tay hết bấm rồi lại lướt màn hình…cảm thấy “cuốn tập” đó đang bị “tổn thương” :) Thời gian còn nhiều nên cứ thoải mái và từ từ bấm điện thoại thôi!
-Đến rồi đây!_Long tay cầm 1 ly Mocha 4 tầng với 1 lớp kem phủ ở trên, và nó chính là lí do cô thích nó.
Cô yêu thích nhất phần kem ở trên thôi! Nhưng…là “Mocha 4 tầng” ư? Đây đâu phải loại cô hay uống, chính xác hơn cô chưa uống lọai này bao giờ! Sao Long lại mang ly này ra? Có khi nào anh ta nhầm lẫn gì không?
Cô há họng ngơ ngác tay chỉ vào ly cafe xong quay sang nhìn Long…đổi lại anh ta còn nở nụ cười thân thiện nói với cô :
-À! Ngọc thì nghỉ rồi, em và Khánh cũng nghỉ nên mẹ anh phải chạy bàn còn cậu kia là nhân viên mới nhưng pha cafe rất ngon nên mẹ anh cho cậu ấy pha!_Long chỉ tay về phía cậu con trai tóc đen xám đang pha cafe mà cô vừa nhìn lúc nãy. Đến giờ cô mới để ý là Ngọc không có ở quán, quay ra sau thì thấy cô Tâm thì đang chạy vòng vòng quán vì phải đem cafe đến cho khách rồi còn phải tính tiền các kiểu. Có lẽ cô ấy bận lắm!
Cô xem xét 1 lát rồi gật gù lấy ly cafe cùng lúc đó Long cũng đi phụ mẹ anh. Cô ngấm nghía ly cafe. Trông cũng đẹp mắt ấy chứ! 4 tầng mang 4 màu sắc khác nhau trong cũng khá ngon miệng. Thôi kệ, uống 1 kiểu hoài cũng ngán, uống thử xem sao!
Cô nhâm nhi thử miếng kem! Ôi kem béo ngọt với vài vụn chocolate nhai rộp trong miệng. Cô bắt đầu hứng thú hơn, cô lấy cây ống hút cắm vào rồi hút thử 1 ngụm. Ngon tuyệt! Chắc đó là lí do vì sao cô Tâm lại cho tên đó pha!
Cô hí hửng vừa bấm điện thoại lâu lâu lại quay sang uống 1 chút…
Tưởng chừng sẽ “xử lí” sạch ly cafe này, nào ngờ uống còn chưa được nửa ly thì nó “bỏ cô mà đi” mất rồi!…