• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-“Và vì anh đã biết tôi là Jun rồi nên tôi sẽ rời khỏi đây” Đó là điều cô định nói phải không?_Khánh tiến gần lại khoanh tay đứng nhìn Lam đang ngồi trước mặt mình

Lam định mở miệng nói rằng “Chính là vậy” Nhưng lại bị Khánh chặn họng nói trước :

-Nhưng tôi không cho phép!

Lam hơi bàng hoàng khi nghe câu nói, cô đứng dậy, nghênh mặt nhìn anh mà nói:

-Tư cách?

-Cậu chủ của cô!_Khánh cười lạnh, tiến gần lại nói

-Thế thì xin lỗi cậu chủ. Tuy là cậu-chủ- cao-cao-tại-thượng…nhưng cậu làm vậy là “xâm phạm quyền riêng tư” của quản gia này đấy!_Cô nhấn mạnh từng câu từng chữ

Nhưng ngay sau câu đó sắc mặt Khánh không thay đổi mà anh còn cười tươi đáp lại:

-Cô định trả ơn “ân nhân” của mình vậy à?

-Hả?_Lam nghe xong giật bắn cả mình. Cô cố gắng lục lại kí ức trong đầu. Tên này có cứu mạng cô lần nào sao?

Khánh cúi người xuống, ghé sát vào mặt cô mà nói:

-Thật là chỉ đi du học vài năm rồi mất liên lạc. Vậy là quên nhau?

Thấy mặt Lam vẫn ngơ ngơ ngác ngác anh búng vào trán cô một cái làm cô không khỏi la lên 1 tiếng rồi anh nói :

-Là người đã cứu cô lúc cô đi lạc, là người cô suốt ngày bám theo đấy!

-À! …Là ai? Có khi nào anh nhớ nhầm người không?_Lam à lên 1 tiếng hớn hở rồi làm Khánh cụt hứng

-Thật tình!_Khánh nhăn nhó, tức giận rời đi

-Này anh đi đâu đấy?_Lam thấy Khánh đang nói chuyện bỗng bỏ đi thì liền quay lại hỏi

-Đi nấu cơm! Để cô nấu chắc ăn than!_Khánh vẫn tin anh nhớ đúng người. Vì thật sự tài nấu ăn của cô gái trong tâm trí anh thì phải nói là TỆ

Lam tranh thủ chạy lên lầu lấy quần áo rồi đi tắm. Cô thật cũng đang đói, cô cứ kệ. Ăn xong có gì rồi tính tiếp

-~-~-~-~-~-

Cô chạy vào phòng rồi ngồi phịch trên giường. Cô nhếch môi cười lạnh.

-Tôi đương nhiên nhớ!_Cô thì thầm một mình.

Đáng lẽ ra lúc đó cô sẽ nói “A, là Cu Bin lúc nhỏ!”…nhưng lúc đó cô không thể cất thành lời. Những mảng kí ức bị bỏ rơi từ những năm qua lại trôi về

*Flash back*

Năm ấy, Âu Dương Ngọc Lam chỉ là cô bé 4 tuổi. Trong 1 lần đi leo núi …

-Mẹ ơi! Con làm mất Teddy rồi! Mẹ ơi!_Cô bé bấu vào áo người phụ nữ đang đứng mua đồ, đôi môi chúm chím đáng yêu không người nói

-Đợi mẹ 1 chút–Ngọc Lam!!!_Người phụ nữ ngay khi nghe giọng nói đáng yêu của cô con gái bé bỏng vừa dứt 1 hồi liền quay lại định trả lời thì nhìn xung quanh cô bé đã đi đâu mất

-Con đâu rồi!!! Ngọc Lam ơi!!!_Người phụ nữ lo lắng tì kiếm khắp siêu thị

-Em à? Có chuyện gì hả?_Một người đàn ông tiến lại

-Anh ơi!…Con…con…em lạc mất con rồi!_Người phụ nữ lo lắng nói không nên lời

Người đàn ông vừa nghe liền lo lắng, chỉ nói vài câu rồi liền chạy ra ngoài tìm khắp xung quanh

~Trong khu rừng ~

-Teddy ơi! Rõ ràng mới rớt ở đây!_Lúc này Ngọc Lam đã đi vào lại khu rừng lúc nãy mới băng qua. Có lẽ con gấu bông của cô chỉ vừa mới rớt lúc cô té lúc nãy

Loay hoay tìm kiếm, cô bé ngày càng đi sâu vào trong rừng

Đang đi bỗng thấy vật gì đó màu nâu nâu nằm trên đất, có hình thù rất giống với gấu bông của cô. Cô vội chạy đến và hét lên :

-A, Teddy đây rồi!_Cô mừng rỡ nhặt con gấu bông đang nằm lăn lốc trên đất. Cô nâng niu, phủi bụi cho nó

Cô mừng rỡ định cầm Teddy quay về nhưng khi cô quay mặt lại thì đâu đâu cũng là cây, cô vào đây từ đường nào cô cũng chả nhớ

Cô lo lắng nhìn khắp xung quanh, cô không ngừng la lớn :

-Ba ơi!!! Mẹ ơi!!!

Cô chỉ biết đi loay hoay 1 chỗ rồi la lớn mong có người nghe thấy. Tuy là còn nhỏ nhưng cô biết nếu cô đi lung tung cô chỉ lạc sâu vào rừng hơn. Nhưng cô thật sự rất sợ, tay chân nhỏ bé của cô đã rung lên. Dù biết rằng không nên nhưng cô vẫn cứ chạy

-Á! Huhu! Đau quá!_Do chân đang rung, cô chạy không vừng nên đã bị té xuống. Cô òa khóc lên, 1 mặc là khóc vì đau, mặc còn lại khóc vì sợ hãi

Cô nhìn xuống chân thì thấy chiếc quần mình đã bị rách nhỏ ở đầu gối, cô có thể nhìn thấy đầu gối mình đang bắt đầu chảy máu. Bây giờ đã là chiều, nếu không mau mau trời sẽ tối mất

Cô gượng người đứng dậy, tay vịn vào cây ở xung quanh, cô vung tay chùi nước mắt rồi cứ vịn vào cây mà đi tiếp. Lát lại có 1 cơ gió lạnh thổi qua làm người cô run lên bần bật.

Lạnh lắm! Với 1 thân thể nhỏ nhắn như vậy, cô không thể chịu được cái lạnh này

Ông trời phù hộ cô, đi được vài bước cô thấy thấp thoáng bóng người. Cô mừng rỡ, cố gắng bước nhanh về phía người đó

Là 1 bé trai, có điều cậu bé này cao hơn cô, nhìn có lẽ lớn hơn cô 1-2 tuổi

Ai cũng được, có người đến là cô mừng lắm rồi! Cô vội chạy đến thì cảm giác như chân vừa bị hụt xuống, thế là cô bị trượt xuống 1 cái dốc

-Á!!!_Nghe thấy tiếng la, cậu bé vội lần theo tiếng đó mà lại gần

Là 1 bé gái người đầy thương tích đang nằm ở dưới đất, có lẽ do bị trượt té. Cậu vội chạy lại đỡ cô bé ngồi dậy. Cậu hỏi :

-Em có sao không? Em bị lạc hả?

Lam lại khóc vì đau, nuốt mắt cô cứ tuôn ra, cô chỉ đáp lại bằng cái gật đầu

-Đợi anh 1 chút!_Cậu vừa dứt câu thì vội lấy cái balo trên lưng xuống. Cậu mở balo ra và lấy ra 1 ít thuốc và băng cá nhân

-A!_Cô bé vội kêu lên ngay khi thuốc chạm vào vết thương. Nhưng cô nhăn nhó cố gắng chịu

Nhìn kiểu gì cậu ta chỉ là 1 cậu bé chừng 5-6 tuổi không ngờ lại biết cách sơ cứu, còn làm rất nhẹ nhàng để tránh cô bị đau

Cô bé nheo nheo đôi mắt, nhìn vào cậu con trai đang ân cần băng bó vết thương cho cô. Thì ra trên đời này có 1 người đẹp như vậy, nếu khi nhỏ đã đẹp như vậy thì lớn lên cậu con trai này sẽ trở thành “mĩ nam” không chừng

-Xong rồi!_Cậu bé hớn hở ngay khi vừa băng bó xong. Cậu cũng hâm mộ bản thân gớm đây này.

Cô nhìn xuống chân trái đã được dán băng cá nhân tùm lum chỗ. Tay cầm chặt Teddy, cô cố gắng đứng dậy nhưng lại bị trượt mà té phịch xuống

-Mọi người đang ở gần đây thôi!_Nói rồi, cậu bé quay lưng, ngồi chỏm xuống làm Lam đây không hiểu cái gì

Thấy Lam không có động tĩnh gì, cậu nói :

-Lên đi! Chân vậy sao mà đi!_Cậu đưa lưng ra ý muốn Lam leo lên để cậu cõng. Mọi người đang ở gần đây nhưng cậu không thể bỏ mặc Lam mà chạy đi kêu người được, đành cõng đến đó thôi

Lam hơi chần chừ nhưng rồi cô cũng leo lên. May mắn là cậu khá cao nên có thể cõng cô rất dễ dàng

Cậu chập chững đứng dậy rồi cứ cõng Lam trên lưng mà từng bước từng bước mà đi. May là Lam không quá nặng với lại cô khá thấp nên cậu có thể cõng cô dễ dàng

Hai đứa nhỏ cứ vậy chẳng ai bắt chuyện với ai. Lam thì buồn ngủ nên mắt nhắm mắt mở, cậu bé lại mệt đứt cả hơi

Cậu đi chốc lát đã đến chỗ 1 đoàn người đang tụ nhau . Mọi người thấy cậu đã trở lại liền mừng rỡ hét :

-Cu Bin! Sao lại đi lâu vậy???

-Sao con đi lâu vậy? Đây là…?_Người phụ nữ chạy lại mừng rỡ vì cứ lo đứa con trai bé bỏng đi lạc, định chạy đến ôm con lại thấy có 1 bé gái đang ngủ trên lưng cậu

-Mẹ ơi! Em này bị lạc!_Cậu trả lời

Nghe xong người phụ nữ nhẹ nhàng bế cô bé ra khỏi lưng cậu, sắp xếp chỗ trên xe rồi đặt cô bé nằm xuống

-Con trai ba giỏi quá!_Người đàn ông không khỏi vui mừng xoa đầu con

-Ba ơi! Con có mang nấm về nè!_Cậu lấy balo, mở 1 ngăn nhỏ ra cho ba cậu xem thì quả thực có rất nhiều nấm

-Con giỏi lắm!_Ông nhìn vào 1 đống nấm mừng rỡ. Rồi quay sang nhìn vợ mình đang từ xe bước ra ông nói :

-Có lẽ con bé là người ở đoàn bên kia!

-Chắc vậy. Để em nhờ người liên lạc qua bên đó

Bà vội đi nhờ người liên lạc giúp.

Sau lúc đó mọi người cùng nhau leo lên xe và đi xuống núi. Vì rất đông người nên Lam đã ngồi trong lòng mẹ của cậu bé đó mà ngủ còn cậu thì ngồi bên cạnh.

(Còn tiếp)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK