Khánh ăn xong liền buông đũa mà rời khỏi bàn. Lam cũng rời khỏi bàn theo.
Cả 2 rửa miệng rửa tay xong lại bay lên ngồi trên ghế sofa. Khánh nhấc điện thoại lên, Lam cũng lấy điện thoại ra bấm…
Khánh giương mắt nhìn chằm chằm Lam với 1 cách “ngạc nhiên đến tột độ”. Lam chẳng thèm để ý mà mắt cứ đăm đăm vào màn hình, tay cứ lướt điện thoại…Khánh bức xúc nói :
-Sao còn ngồi ở đây?
-Ơ chứ ngồi ở đâu?!_Lam rời mắt khỏi điện thoại mà mà dán vào tên con trai khó ưa ngồi bên cạnh mà trả lời
Khánh liếc mắt hướng về phía chiếc bàn ăn lúc nãy, ý là ra ám hiệu…nhưng có lẽ Lam không hiểu :
-Mắt anh có tật à?_Lam nhìn theo hướng mắt Khánh nhưng chẳng hiểu gì, liền lém lỉnh nói xiên nói xỏ
-Có cái đầu cô ấy! Mau đi dọn bàn rồi đi rửa chén!!!_Khánh buông điện thoại xuống, tức giận nói
Thấy Lam bị làm cho lúng túng, Khánh đắc ý nghĩ bụng :
-/Xem tôi làm sao trị cô đây! Hahaha/
Lam cứ như chú thỏ thơ ngây, hỏi lại 1 lần nữa :
-Ơ, tôi rửa á?! _ Tuy ngoài mặt là như vẻ không biết gì nhưng trong bụng cô thầm mắng :
-/Muốn sai việc bà à?! Đâu có dễ!/
-Chẳng lẽ tôi rửa?!_Khánh nói. Trong giọng nói anh mang vài phần tức giận và ý châm chọc…Như vậy có thể hiểu, cuộc chiến đấu võ mồm chính thức bắt đầu… lần 2 :
-Ừ! Thế thì sao anh không rửa đi!_Lam hất mặt nói
-Cô nói xem tại sao tôi phải rửa?_Khánh khoanh tay trước ngực, tức giận nói
-“Ai bày, người nấy dọn”. Trẻ con 3 tuổi còn biết chuyện này cơ mà. (Ý nói trẻ con khi bày đồ chơi ra chơi cũng phải tự biết dọn)
-Thế cho hỏi, cái chức vụ cô trong căn nhà này là gì nhỉ?_Khánh nhếch mép cười. Anh xem làm sao cô cãi
Lam đứng hình, cô chính là biết mình là “quản gia”, nói ra chẳng khác nào “osin” π_π
-Còn không mau đi dọn!_Thấy Lam đứng im lặng. Khánh biết rõ phần thắng đã về mình. Anh giục cô đi làm việc trong niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng
-Chẳng phải, “cậu chủ”đã hạ mình nấu ăn cho “quản gia” ăn sao? Thế “cậu chủ” chẳng khác nào “quản gia” của “quản gia” cả!_Lam chống nạnh nói. Ơ hơ, cô dễ thua vậy sao?!
-Tôi là sợ cô nấu có mà cháy đồ ăn, cháy bếp, cháy luôn cái nhà này thôi!
-Cháy nhà á?! Anh coi thường tôi đến vậy á?!_Lam tức giận chỉ tay vào mặt mình hỏi
-Tôi còn lo gây ra cả 1 vụ nổ hạt nhân ấy!
-Tên này…!!!_Lam tức giận lao tới
-Ya…ya…_Lam bị Khánh dùng hai tay chặn đầu lại. Miệng liên tục hét, tay chân múa loạn xạ…Cái tình cảnh này chỉ có thể nói là : Thật tội nghiệp!
Chẳng khác nào 1 con Sư Tử hung hăng bị khống chế, không còn làm gì được
-Ây ya!_Lam tức giận giật người lại, tay xoa xoa cái đầu
Cô nào thấy, Khánh đang lén cười thầm. Anh nhẹ nhàng lấy lại bình tĩnh nói :
-Bây giờ có đi rửa không hay bị tôi tung cho mấy chiêu!
Thấy Lam không có động tĩnh, Khánh giơ nắm đấm lao tới phía trước mắt Lam, cô hoảng quá chạy ra chỗ khác né và hét lên :
-Tôi rửa, tôi rửa!_Cô không đời nào quên được là anh ta có võ. Chỉ cần cú này mà dính vào mặt cô thì còn đâu nhan sắc, còn đâu thanh xuân của cô chứ! Thôi vì cái “khuôn mặt đáng thương”này cô đành chịu cực vậy.
-Được. Xem như biết điều_Khánh rúc tay lại, nhếch mép cười.
Anh thật ra chẳng dúng tí lực nào cả, chỉ đưa ra nhá tí xíu thôi không ngờ Lam lại răm rắp nghe như thế. Thế anh đây ĐẠI THẮNG!!!
…
Lam ngoan ngoãn dọn dẹp bàn rồi rửa chén. Cô vừa rửa vừa mắng :
-Tên chết tiệt! Chẳng phải nam tử hán gì cả! Đúng là chẳng biết nhường nhịn con gái mà!…bla…bla
(Mun : Ôi thôi nhường cô thì có nước cô leo lên đầu ngồi quá Lam ạ!╮(╯▽╰)╭ )
…
Vừa rửa chén xong, cô định lên lầu thì bị Khánh gọi lại…
-E hèm, từ hôm nay cho đến khi cô kết thúc hợp đồng thì cô phải làm hết công việc nhà…còn nấu ăn tôi làm!
Lam thầm chửi rủa trong bụng :
-/Rõ ràng đang được nước lấn tới mà! Chỉ cần cái kì thi này qua thì tôi bái-bai anh luôn!/
-Thế nào?_Thấy Lam không trả lời. Khánh hối thúc
-Hừm…với 1 điều kiện!
-Cô còn có quyền ra điều kiện á!_Anh nói xong rồi ngừng 1 lúc anh nói tiếp :
-Vậy tôi cũng có 1 điều kiện!
Lam khoanh tay suy nghĩ 1 hồi. Cô khăng khẳng đáp :
-Ô-kê luôn! Miễn sao đừng là mấy cái điều kiện vượt ngoài sức của tôi là được!
-Được thôi! Vậy điều kiện của cô là …?
-À, tôi muốn anh làm “gia sư” giúp tôi ôn thi!
-Được. Rãnh thì tôi sẽ giúp. Còn điều kiện của tôi là cô…Không được diện đồ quay lại làm con gái trong nhà này!
-Hả? _Lam hơi giật mình bắt cô không được quay lại làm con gái ư? Quá đáng quá mà!
-Chỉ khi ở nhà cô cứ giả làm con trai, còn ra đường thì sao cũng được!
-Ồ_Lam nhẹ nhõm gật gù
-Còn nữa, đừng nói với…m…mẹ tôi là tôi biết cô cải trang, rõ chưa?
-Ờ, okay!_Lam để ý thấy anh ta không thoải mái khi nhắc từ “mẹ”. Nhưng chẳng quan trọng, cô liền đồng ý
-Giờ thì đi làm việc nhà đi!_Khánh nói xong liền quay mặt về phía TV, gác chân lên bàn mà coi tiếp
-Hừ…Làm thì làm!_Lam hơi tức tối, thôi đành! Cô phải làm thôi!
…
-Nè nè, chỗ kia còn dơ! Chỗ này nữa…_Khánh ngồi trên bàn chỉ chỏ đủ chỗ mà nói
Lam đang quét nhà bị Khánh sai làm bực muốn phát điên.Nhiều lúc cô muốn phang luôn cây chổi vào mặt Khánh.
-~-~-~-~-
Lam sau khi dọn xong cái căn biệt thự thì đã giữa trưa. Cô mệt mỏi đi lên phòng để lấy đồ đi tắm.
Vào trong phòng, cô liền bật quạt, phi thẳng lên giường nằm nghỉ tí.
Cô lấy điện thoại ra xem, trong lúc lướt FB cô tình cờ thấy 1 dòng status (trạng thái) :
“Đã lâu không gặp L.”
Cô cảm thấy hơi nhói lòng , vì dòng status này là của “1 người quen cũ” cô xem như “người dưng”
▂▂▂▂
Ta xin lỗi vì ra chap quá chậm trễ, vì laptop ta bị hư nên mong mọi người thông cảm = ̄ω ̄=
▂▂▂▂
(Còn tiếp)