Khi Khánh trả đàn và về lại chỗ của mình thì bao nhiêu là ánh mắt theo dõi anh. Tới khi anh ngồi vào chỗ của mình thì mọi người ai lại vào việc nấy
-Oa oa, hay lắm luôn đó!_Khánh vừa về Lam đã hưng phấn khen ngợi. Cô chẳng thể nào phủ nhận được…nó rất hay mà!
-Cám ơn!_Khánh hơi ngại ngùng xoa cổ cám ơn
-Sao anh không thi vào trường nghệ thuật?_Lam uống một ngụm cafe xong quay sang hỏi.
Tại sao anh ta phải bỏ phí 1 năm trời của bản thân như vậy? Và nếu anh ta không thi vào trường nghệ thuật thì nước ta sẽ mất một nhân tài ! ( ̄▽ ̄)
-…Bỏ qua chuyện đó đi! Cô có tài cáng gì không?_Khánh im lặng 1 hồi rồi đánh lãng qua chuyện khác. Anh dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lam
-Hừm…Hình như là…Hừm…Tôi chẳng biết nữa!_Cô đắn đó suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại…cô chẳng có ước mơ ở phía trước cũng chẳng có tài năng gì nổi trội
So với Khánh, cô thấy rất xấu hổ. Anh ta là người có chí hướng, có khát vọng, ước mơ. Cô…chẳng có gì cả! Cô chỉ muốn sống bình yên qua ngày thôi…
-Thật là!_Khánh khi nghe câu trả lời của Lam liền tức cười nói.
Anh cười đây không phải khinh khi cô mà là hài hước đối với 1 người đã rơi vào cảnh như vậy mà vẫn chưa chịu đặt ra chí hướng riêng cho mình. Vô lo, vô nghĩ
Cả hai im lặng, mỗi người ngồi bấm điện thoại của mình. Được 1 lúc lâu, Khánh mới buông điện thoại xuống nói :
-Nếu tôi đi thi thì sẽ như thế nào?
-Rớt từ vòng gửi xe!_Lam rời mắt khỏi điện thoại. Đáp 1 câu ít à có “duyên”
Đùa thôi! Tài năng của Khánh đương nhiên cả anh và cô đều thấy cả!
Khánh cũng hiểu ý Lam nói đùa. Anh vừa tức vừa cười
-Hỏi nghiêm túc đấy!
-Thì trả lời nghiêm túc đấy!_Lam vội buông điện thoại xuống. Trả lời với giọng hơi to hơn thường
Lam à, định troll đến khi nào?╮(╯3╰)╭
-…
-Được rồi! Tôi nghĩ anh nên đi thi!_Lam bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Khánh liền thành thực trả lời
-Vì sao?
-Thì vì anh muốn đấy!_Ơ , lại đùa. Lam quá “nhây”╮(╯▽╰)╭
-Hửm?_Khánh trợn mắt, hơi nghiêng hỏi lại
-À thì, nếu anh thi thì xác định anh không bị loại mau chóng. Nếu không dành được chiến thắng chung cuộc ít nhất sau này anh có tiếng tăm dễ thi vào các trường Đại học và cũng dễ ra nghề hơn!…
-…_Khánh chăm chỉ nghe kĩ. Đầu không ngừng gật gù
-Mà tôi thấy các cuộc thi Idol bây giờ cũng rất nhiều! Nếu thi vào đó anh có thể quen biết được với các ngôi sao nổi tiếng ( máu tham nổi lên !
Vừa trốn thoát thành công, vừa được nói cho hả dạ. Này gọi là “1 mũi tên trúng 2 đích”
Lam hí ha hí hửng tự khen mình tài giỏi.
Cô đi bộ đến trạm dừng để chờ xe.
Cô lo tự khen bản thân mà chẳng biết mình tới lúc nào không hay. Xe buýt chưa tới nên cô đành ngồi chờ
Đột nhiên từ đâu một chiếc xe moto dừng trước mặt cô. Người trên xe ấy cô có thể dễ nhận ra đó là Dương Dương, có lẽ anh ta mới mua cafe về
-Cô nợ tôi 1 lần! Tạm biệt!_Vừa nói dứt câu anh đã chạy đi
What the…Lại nói 1 câu giằng mặt rồi “thả” khói vào mặt Lam…
Nợ thì nợ! Cô chẳng sợ!