Hoàng cung đại nội, đi theo Phong Ly, tựa hồ đi nơi nào đều không có trở ngại.
Thừa Hòa điện, nguy nga lộng lẫy.
Theo bước trên bậc thang, cung nhân quỳ trên mặt đất, đến thở mạnh cũng không dám thở gấp.
Hộ vệ Phong Ly dừng lại ở ngoài điện, hắn rảo bước tiến lên đại môn. Mặt sau hai cung nữ đỡ Nguyên Sơ Hàn đi vào trong điện.
“Thần tham kiến hoàng thượng.” Phía trước, Phong Ly hơi khom người, hắn không cần quỳ lễ, thậm chí độ cung khom người cũng rất nhỏ.
Nguyên Sơ Hàn được hai cung nữ kia đỡ quỳ gối trên mặt đất, nàng cực kỳ không muốn quỳ xuống.
“Hoàng thúc không cần đa lễ, người ngồi đi.” Giọng thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu,Nguyên Sơ Hàn rất muốn ngẩng đầu nhìn. Giọng nói tiểu hoàng thượng nghe qua trung khí mười phần, xem ra cực kỳ khỏe mạnh.
Phong Ly đi đến trước ghế, khoát áo ngồi xuống, động tác dứt khoát nghiêm nghị lộ ra tao nhã.
“Ngươi là Nguyên Quận chủ.” Một đôi giày vàng xuất hiện ngay trước mắt, giọng nói thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu.
Nguyên Sơ Hàn cố sức gật đầu, cung nữ quỳ hai bên vẫn đang đỡ nàng, nếu buông tay, có khả năng nàng liền nằm sấp xuống luôn rồi.
“Hoàng thượng…khụ khụ khụ…” Mới vừa nói hai chữ, nàng đã bắt đầu ho khan không ngừng.
“Nhanh, đỡ quận chúa ngồi xuống.” Giọng điệu tiểu hoàng thượng thân thiết, đồng thời cũng vội vươn tay giúp đỡ.
Hai cung nữ đỡ nàng đứng lên, Nguyên Sơ Hàn không che được mặt, vóc dáng tiểu hoàng thượng không cao bằng nàng, nàng đứng dậy cũng nhìn thấy mặt nàng.
Tay đỡ nàng liền lập tức buông lỏng, tiểu hoàng thượng bộ dáng thanh tú lui về phía sau hai bước, hiển nhiên bị dọa.
Nguyên Sơ Hàn híp mắt nhìn tiểu hoàng thượng, đúng như suy nghĩ của nàng, thật sự vẫn là đứa bé.
Hai cung nữ đỡ Nguyên Sơ Hàn ngồi xuống, cả người nàng tê liệt, tựa trên ghế thở hắt ra. Khuôn mặt làm người ta sợ hãi bởi vì nàng vừa mới ho khan mà đỏ bừng, mụn hồng trên mặt càng rõ ràng.
“Hoàng thượng, bệnh quận chúa rất nặng.” Phong Ly thủy chung nhìn bọn họ, con ngươi sâu thẳm mờ mịt khiến người ta không khỏi hốt hoảng trong lòng.
Tiểu hoàng thượng hoàn hồn, liếc nhìn Phong Ly, sau đó gật đầu, “Xem ra bệnh thật nặng. Đã để thái y xem qua chưa?” Một đứa nhỏ năm tuổi, toàn thân long bào minh hoàng, tóc dài lấy kim quan buộc trên đỉnh đầu, có chút khí thế, khắc hẳn với đứa nhỏ nhà bình thường. Khi nói chuyện trật tự rõ ràng, xem ra cậu ta thành thục hơn nhiều so với tuổi.
“Còn chưa thỉnh thái y.” Phong Ly nhìn thoáng qua Nguyên Sơ Hàn, trong mắt rõ ràng có chế nhạo. Nàng ta là đại phu tốt nhất mà còn mời thái y.
Nguyên Sơ Hàn tuy giả vờ yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn dùng tốt, khi Phong Ly nhìn qua, nàng trừng mắt, ra uy.
Phong Ly dường như không thấy, chuyển tầm mắt qua hoàng thượng.
“Người tới, tuyên thái y.” Khí thế tiểu hoàng thượng vừa đủ, phân phó nha hoàn rồi nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, nhìn khuôn mặt làm người sợ hãi của nàng. Trong mắt ban đầu là kinh hãi, mà lúc này, trái lại rất nhiều đồng tình.
Nguyên Sơ Hàn nhìn cậu, sau đó rủ mắt xuống, càng thêm khẳng định tuyệt đối không thể gả cho tiểu hoàng thượng này. Tuy mặc long bào, khí thế cũng đủ, nhưng chỉ là đứa bé thôi!
Rất nhanh, thái y đã đến, không hổ là thái y trong Thái Y viện, một bộ dáng thần tử mang theo hòm thuốc, khom lưng tiến vào, sau đó quỳ xuống đất thỉnh an.
Nguyên Sơ Hàn không lo lắng, nàng đối với bản thân hoàn toàn tự tin, chắc chắn sẽ không lộ tẩy.
“Bình thân, cho Quận chúa nhìn một cái, rốt cuộc bệnh tình nàng như thế nào rồi?” Tiểu hoàng thượng còn đứng giữa đại điện, chắp tay sau lưng, quả thật bộ dáng thiên tử.
“Vâng” Thái y lĩnh mệnh, đứng lên mang theo hòm thuốc đi tới.
Nhưng, còn chưa thỉnh mạch, liền nghe tiếng thái giám bên ngoài cao giọng thông báo. “Thái hậu nương nương đến.”
Bên ngoài quỳ đầy đất, trong đại điện, Phong Ly cũng đứng lên. Thái y vừa mới đứng lên, lại quỳ trên mặt đất.
Hai cung nữ đỡ Nguyên Sơ Hàn đứng lên, sau đó quỳ xuống đất.
Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng không kiên nhẫn, hoàng cung này quả thực không phải nơi nán lại lâu, động một tý liền quỳ.
“Nhi thần gặp qua mẫu hậu.” Tiểu hoàng thượng chắp tay hành lễ, đừng nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng phương diện cấp bậc lễ nghĩa tuyệt đối không kém.
“Thần gặp qua Thái hậu.” Giọng Phong Ly trầm tĩnh lộ ra nồng đậm lạnh lùng.
“Vương gia không cần đa lễ. Nghe nói Vương gia đưa Nguyên Quận chủ vào cung, ai gia phái người đi tiếp, lại vô ích, nguyên lai là mang Nguyên Quận chủ tới gặp hoàng thượng.” Giọng Thái hậu vang lên, Nguyên Sơ Hàn cúi đầu không nhìn thấy người, nghe cũng có thể suy đoán ra bà ta là dạng người gì.
“Thân thể quận chúa có bệnh nhẹ, thân thể Thái hậu ngàn vàng, sợ sẽ phải chịu kinh hách.” Phong Ly bình tĩnh đáp lại, lời nói cung kính nhưng hoàn toàn không nghe ra sự kính trọng.
“Kinh hách? Vương gia cho rằng ai gia là giấy sao?” Thái hậu không nặng không nhẹ hừ một tiếng, sau đó đi vài bước tới trước mặt Nguyên Sơ Hàn đang quỳ trên mặt đất.
Nguyên Sơ Hàn cúi đầu nhưng có thể thấy trước mắt làn váy trải trên thảm, hoa lệ phong phú.
“Ngẩng đầu lên, ai gia nhìn xem.” Lời này thẳng từ đỉnh đầu truyền đến.
Nguyên Sơ Hàn âm thầm hừ lạnh, ngay sau đó từ từ ngẩng đầu thật chậm, khuôn mặt đầy mụn hồng gồ ghề cơ hồ không thấy rõ ngũ quan tiến vào giữa tầm mắt thái hậu.
Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt kia, thái hậu cũng không nhịn được lui về phía sau một bước, thực không nghĩ tới, nữ nhi Trịnh vương lại có bộ dáng này.
Tiểu hoàng thượng đi tới đỡ thái hậu, bộ dáng hai mẹ con vài phần tương tự.
Thái hậu nhìn qua khoảng bốn mươi, nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, khí chất ung dung. Mặc dù bộ dáng không phải tuyệt thế nhưng khí thế đứng đầu hậu cung không phải giả.
Nghĩ đến việc bà ta có thể nói lại lời châm chọc của Phong Ly, liền biết nữ nhân này không đơn giản.
“Triệu thái y là tới coi bệnh của quận chúa sao? Khẩn trương nhìn một cái đi, xem ra bệnh quận chúa thật sự rất nặng.” Thái hậu không dấu vết lùi lại, nhìn gương mặt gồ ghề đầy mụn hồng của Nguyên Sơ Hàn, sợ sẽ lây bệnh.
“Vâng.” Triệu thái y lập tức đứng lên, cung nữ bên kia cũng đỡ Nguyên Sơ Hàn ngồi trên ghế.
Thái hậu đi tới vị trí cao nhất rồi ngồi xuống, theo động tác của bà ta, tóc búi trâm vàng lắc lư theo. Tầm mắt ghét bỏ rời khỏi người Nguyên Sơ Hàn, sau đó nhìn lướt qua Phong Ly ngồi vững chắc bên dưới.
Nhìn Phong Ly, sắc mặt thái hậu vô ý thức lạnh vài phần, lộ ra phẫn nộ bất đắc dĩ.
Tiểu hoàng thượng vẫn đứng cách đó không xa Nguyên Sơ Hàn, nhìn bộ dáng nàng lao lực mỗi lần thở, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú hiện lên nhàn nhạt thông cảm.
Lộ ra cổ tay, gác trên gối nhỏ, Nguyên Sơ Hàn trấn định chờ Triệu thái y nghe mạch.
Lấy hai ngón tay áp trên mạch chính của Nguyên Sơ Hàn, Triệu thái y tập trung tinh thần.
Nguyên Sơ Hàn híp mắt nhìn hắn, trong con ngươi hiện lên xem kịch vui.
Chỉ trong khoảng khắc, Triệu thái y bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Tất cả mọi người chú ý bên này, nhìn thấy Triệu thái y đổi sắc mặt, không khỏi rùng mình.
Động tác cầm cốc trà của thái hậu cũng tạm dừng, nhìn chằm chằm Triệu thái y, sắc mặt bà cũng bắt đầu trở nên không tốt.
Ngay sau đó, Triệu thái y chợt buông tay, quỳ phịch xuống đất, “Hoàng thượng, thái hậu, Vương gia, thứ thần y thuật không tinh, không cách nào trị liệu tật chứng của quận chúa. Nhưng thần một lòng tận tâm, khẩn cầu hoàng thượng nhanh chóng đưa quận chúa xuất cung, để tránh bị nhiễm bệnh hiểm nghèo không cách trị tận gốc này!”