Nhìn Nguyên Sơ Hàn hoàn hảo không tổn hao gì trở về, Hương Phụ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Từ khi Nguyên Sơ Hàn rời khỏi, nàng liền lo sợ, sợ sau cùng trở về chỉ còn một mình Phong Ly, mà Nguyên Sơ Hàn lại bị vây hãm ở trong cung.
“Tiểu thư, trong tay người…hình như là y phục của Vương gia.” Đi theo Nguyên Sơ Hàn trở về phòng, Hương Phụ nhìn chằm chằm y phục trong tay nàng, là ngoại bào ám sắc Phong Ly mặc, là vải dệt thượng thừa, cổn viền vàng, ngay lập tức đã biết chủ nhân y phục là ai.
“Ừm, là của vị đại nhân Nhiếp Chính vương kia. Hương Phụ, cầm lấy giặt đi, mặt trên đều là máu, vị Vương gia đại nhân kia ghét bỏ ghê gớm.” Đi vào phòng, ném tới ghế tựa rồi phủi tay, Nguyên Sơ Hàn xoay người đặt mông ngồi trên giường bên cửa sổ, cảm giác có chút mệt mỏi.
Hương Phụ cầm lấy y phục lật đi lật lại, quả nhiên thấy trên vạt áo có máu. Suy xét một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, tình huống cực kỳ nguy cấp sao? Khiến người phải dùng đại chiêu thổ huyết cuối cùng này.”
“Đúng vậy a, thái hậu nghĩ muốn giữ ta ở trong cung làm con tin. Tuy ở nơi này cũng là con tin, nhưng ta tin tưởng, ở chỗ này làm con tin so với ở trong cung làm con tin khẳng định hạnh phúc hơn. Tiểu hoàng thượng kia nha, vóc dáng không cao bằng ta, trẻ con chưa thoát. Còn thái hậu à, chậc chậc, không phải nữ nhân tầm thường, dám cùng Phong Ly đối chọi gay gắt. Dù sao đó cũng là nơi vào không thể ra, tránh xa là tốt nhất nên ta tình nguyện ở chỗ này làm con tin.” Ngón tay thon dài trắng nõn gõ trên tay vịn giường, Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt kể.
“Hiện giờ tiểu thư cảm thấy chỗ Vương gia là an toàn nhất sao?” Trái lại Hương Phụ cảm thấy tựa như Nguyên Sơ Hàn có chút thay đổi đánh giá với Phong Ly.
“Đương nhiên không phải, chỉ là trái ngược với hoàng cung mà nói, nguy hiểm ở chỗ hắn khá thấp.” Mở to mắt, Nguyên Sơ Hàn lập tức phủ nhận, hơn nữa trong lòng quả thật cũng nghĩ như vậy.
Hương Phụ gật gật đầu, sau đó cầm lên ngoại bào của Phong Ly, tính toán giặt sạch sẽ.
“À, Hương Phụ, cầm y phục ra ngoài, không cần giặt sạch.” Hắn nói giặt sạch, nàng liền giặt sạch sao? Đường đường Nhiếp Chính vương, y phục vô số, cũng không phải chỉ có một kiện này.
“Không giặt sạch ạ?” Hương Phụ lại hỏi.
“Không cần giặt sạch.” Nguyên Sơ Hàn đứng dậy đi qua túm lấy y phục, trên y phục có mùi thơm nhàn nhạt, không rõ mùi thơm gì, nhưng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Ban đêm, chủ tớ hai người dùng xong bữa tối, sau khi rửa mặt xong liền ngồi trên giường trò chuyện.
Hương Phụ vẫn lo lắng, đây không phải địa bàn của mình, lại lấy thân phận con tin bị ‘ giam giữ ’ ở trong này, nên luôn luôn không yên lòng.
“Từ khi đi tới đây, chúng ta không có bất kỳ liên hệ nào với bên ngoài, thậm chí không có người đến gặp. Lão gia cực kỳ lo lắng tiểu thư, nhưng lại không có biện pháp phái người đến xem, vương phủ này thật sự là cái lồng giam a.” Hương phụ ôm chăn, nhỏ giọng nói.
Nguyên Sơ Hàn dựa vào gối đầu, tóc dài tán trên đầu vai, gương mặt xinh đẹp tinh xảo trắng nõn như ngà voi, “Cũng không thể nói như vậy, có lẽ là ông lão tận lực không phái người qua đây. Đế đô không thể sánh bằng Sâm Châu, nơi nơi đều có ánh mắt. Ông vốn là tận lực khiêm tốn, khiêm tốn cả đời, chưa đến điểm mấu chốt thì không thể quá lộ liễu.”
Hương Phụ khó hiểu, nhưng vẫn cũ lựa chọn tin tưởng Nguyên Sơ Hàn, “Có lẽ tiểu thư nói đúng, nô tỳ đã quá lo lắng.”
“Được rồi, nhà đầu nhà ngươi, ta đảm bảo không để ngươi xảy ra chuyện gì.” Nàng cười rộ lên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn như trăm hoa bừng tỉnh.
Hương Phụ lè lưỡi, cuộn sợi tóc mình, “Nô tỳ tin tưởng tiểu thư.”
“Nhanh đi ngủ đi, ta cũng cần phải ngủ. Hôm nay diễn trò nhiều quá, ta nôn ra máu đến mức đau cả yết hầu, ta cần phải nghỉ ngơi rồi.” Nàng nhéo nhéo yết hầu, quả thật có chút đau.
Hương Phụ gật đầu, xỏ giày muốn rời đi, thuận tiền tắt ánh nến trong phòng.
Trở về phủ Nhiếp Chính vương, thân phận lại trở về là con tin, bất quá Nguyên Sơ Hàn thích loại yên lặng này.
Từ khi tiến cung đã qua bốn ngày, bốn ngày này, nàng chưa thấy qua Phong Ly, càng không ai tới truyền lời Phong Ly, có thể thấy được tạm thời không cần nàng phải làm gì. Nàng cũng không cần phải giúp ’nối giáo cho giặc’, cũng càng không cần phải nàng lên sân khấu diễn trò.
Bên trong tiểu viện của nàng, trên gạch đá trơn nhẵn sạch sẽ là thảo dược nàng đào ra từ trong rừng trúc bên cạnh đang được phơi nắng. Cho dù là thảo dược tầm thường nhưng cũng xem như là một loại lạc thú.
Trực tiếp ngồi trên chiếu, Nguyên Sơ Hàn lựa một nửa dược liệu khô, lấy ra có vẻ không sai, sau đó đặt cùng nhau tiếp tục phơi nắng. Loại nào chất lượng không tốt liền ném qua một bên, rồi cứ như vậy lăn qua lăn lại, thuần thục cho đến hết thời gian.
Bỗng dưng, tiếng bước chân vội vàng truyền đến, nhanh chóng tiếp cận tiểu viện của nàng, hơn nữa không chỉ một người.
Ngẩng đầu nhìn ra cửa viện, ngay sau đó bốn hộ vệ nâng một hắc y nhân đi vào tiểu viện.
“Quận chúa, hắn bị trọng thương, thỉnh người trị liệu.” Bốn hộ vệ nâng hắc y nhân kia đặt trên mặt đất sạch sẽ, mắt người nọ nhắm chặt, trên hắc y đều là máu.
Nguyên Sơ Hàn đứng lên, nhăn mi, xa cách nhìn bốn người, “Nhiếp Chính vương đại nhân muốn các ngươi đưa tới?”
“Bẩm quận chúa, quả thật là Vương gia lệnh chúng ta đưa tới. Thỉnh quận chúa mau chóng trị liệu, Tề Dương hắn đã không được.” Nhìn Nguyên Sơ Hàn, cho dù nói lời thỉnh nhưng ánh mắt vẫn khí thế bức người.
“Coi ta là đại phu công cộng trong phủ các ngươi à, có thương tích liền tới gặp ta, lời ta đã nói, hắn có nhớ rõ không.” Khi đó nàng nói nếu hắn giúp nàng không lấy tiểu hoàng thượng, nàng liền cống hiến chút gì đó thích hợp. Kết quả, hắn còn chưa đảm bảo thì đã sử dụng nàng trước rồi.
“Thỉnh quận chúa trị liệu.” Hộ vệ kia sắp không thể nhịn được nữa, dường như nếu Nguyên Sơ Hàn không động thủ, chính hắn sẽ động thủ.
Hai tay ôm ngực, Nguyên Sơ Hàn cười lạnh nheo mắt nhìn sắc mặt tái xanh của bốn hộ vệ, ngay khi bọn họ gần đến mức sắp nổi giận mới từ từ ngồi xuống.
Từ trong lồng ngực bày ra bao cuốn, thần tốc một tay trải rộng ra, thủ pháp lanh lợi thi châm, nhanh chóng đánh vào các vị trí trên ngực hắc y nhân, ngực hắn ngừng chảy máu.
Sau khi ngừng máu, Nguyên Sơ Hàn cầm tay hắn, bắt mạch.
Ba ngón tay đè lên mạch chủ, con ngươi Nguyên Sơ Hàn lạnh lùng khẽ chuyển, sau đó nhìn mặt người kia.
“Chảy máu quá nhiều, mạch tượng mỏng.” Thả tay hắn xuống, nâng tay theo bờ vai bắt đầu ấn mạnh xuống, khi ấn xuống chân, hắc y nhân đang hôn mê phát tiếng kêu đau yết ớt.
“Gãy xương đùi, trước ngực có vết thương trí mạng, có thể giữ được hơi thở đến bây giờ quả là nghị lực ngoan cường.” Nói xong, động thủ thu hồi ngân châm, sau đó trực tiếp mở quần áo của hắn.
Trên ngực quả thật có miệng vết thương rất lớn, là vết thương do kiếm gây ra, may mà thương tổn không sâu nên mới sống được đến tận hiện giờ.
Một hồi, Nguyên Sơ Hàn đem toàn bộ y phục hắc y nhân đang mặc cắt sạch, thân thể nam nhân trần truồng nằm tê liệt ở trong viện, khiến cho bốn hộ vệ bên cạnh cực kỳ không thoải mái.
Nguyên Sơ Hàn xem như không thấy, hạ châm tại mi tâm, ngực, bụng và chỗ đùi của người bị thương, sau đó đứng dậy trở về phòng.
Cửa viện, một bóng dáng cao ngất đứng ở nơi đó đã lâu, tiến vào sân viện khi bóng lưng khác đã biến mất, đôi mắt sâu thẳm phảng phất tựa hàn đàm rơi trên người không mảnh vải trong viện.
“Phủ phần dưới bụng cho hắn.” Mở miệng, giọng nói trầm thấp lãnh đạm dị thường.
Hộ vệ tuân lệnh, từ đống quần áo bẩn lấy một miếng vải thô, che phần dưới cho người đang hôn mê. Quả nhiên, như vậy xem ra thoải mái hơn.