Sắp tới buổi chiều, lại có người vào phủ, hơn nữa còn muốn tìm Nguyên Sơ Hàn.
Nhưng mà, lần này không phải người quen, mà là người từ trong cung tới.
Công công bên người Phong Chỉ Tước dẫn theo một đám cung nhân, cầm hộp thức ăn tinh xảo, cư nhiên đem đồ ăn đến cho Nguyên Sơ Hàn.
Vừa nghe được tin tức, Nguyên Sơ Hàn lập tức nhảy lên trên giường, tự mình đâm một châm, khuôn mặt trắng noãn thần tốc ngưng tụ mụn hồng trùng điệp gồ ghề.
Hộ vệ vương phủ đi phía trước dẫn theo đám cung nhân đi vào tiểu viện, sau khi được Nguyên Sơ Hàn cho phép, mới truyền lệnh cung nhân nối đuôi nhau tiến vào phòng.
Hương Phụ cùng Văn Thuật đứng bên giường, nhìn chằm chằm những cung nhân này, hai người có vài phần không được tự nhiên.
“Nô tài ra mắt quận chúa. Nô tài phụng ý chỉ hoàng thượng, đem đồ ăn ngự yến hôm nay đưa tới cho quận chúa thưởng thức. Hôm qua quận chúa đã phải chịu kinh hách, không thể tham gia cung yến hôm nay, mấy ngày nữa hoàng thượng sẽ tự mình đến thăm quận chúa.” Công công bên người Phong Chỉ Tước, cũng coi như đại quan trong đám công công. Truyền lại ý chỉ của Phong Chỉ Tước, giọng nói hơi chút trung tính, nghe qua có chút chói tai.
“Khụ khụ…Đa tạ… Đa tạ hoàng thượng.” Nằm ở trên giường, được che một tầng lụa mỏng nhưng vẫn có thể thấy Nguyên Sơ Hàn nằm trên giường. Hơn nữa khi nàng ho khan, toàn bộ thân thể đều run run.
“Quận chúa hảo hảo tĩnh dưỡng, nô tài trở về phục mệnh. Những đồ ăn này cùng đồ ăn trong ngự yến đều cùng một loại, quận chúa từ từ thưởng thức.” Công công cáo từ, dẫn đầu một đám cung nhân, tựa như một trận gió, trong chớp mắt rời khỏi.
Hương Phụ theo đến cửa tiểu viện, sau khi lấy được ánh mắt an tâm của hộ vệ vương phủ, nàng nhất thời thở dài nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, bọn họ đi rồi.” Chạy về bẩm báo, sau đó cùng Văn Thuật chạy thẳng đến bàn.
Quá nhiều đồ ăn, sau khi hai cái bàn ghép lại, những chén đĩa này vẫn phải xếp thành hai tầng. Sắc hương mùi vị đều đủ, món ăn nóng lạnh đều có, người xem đều nuốt nước miếng.
Lụa mỏng bên giường được vén lên, Nguyên Sơ Hàn từ bên trong ra ngoài, mụn hồng gồ ghề trên mặt lại nhanh chóng mất đi, nàng thấy đã không còn nguy hiểm.
“Đưa đồ ăn? Quá vài ngày nữa còn đến xem ta? Tiểu hoàng thượng này thật có ý tứ.” Đi tới, Nguyên Sơ Hàn một bên lắc đầu tán thưởng.
“Tiểu thư, những đồ ăn này có thể ăn được chưa?” Văn Thuật đứng ở một bên hỏi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngự yến là thế nào.
“Có thể ăn, ăn đi.” Trả lời, sau đó mới ngồi xuống lấy ngân châm thăm dò. Kỳ thật, nàng cảm thấy Phong Chỉ Tước sẽ không hại nàng, dù sao nàng cũng là người ‘sắp chết’.
Văn Thuật cùng Hương Phụ có được đáp án khẳng định, lập tức ngồi xuống hai bên. Đi theo Nguyên Sơ Hàn đã thành thói quen, tựa hồ không phân biệt chủ tớ.
Cầm lên đôi đũa rồi nhấm nháp, hai người đều cùng một bộ dáng thỏa mãn, quả nhiên ăn ngon.
“Tiểu thư, ngài đã gặp qua hoàng thượng rồi hả? Bộ dáng gì a?” Văn Thuật ăn đến phình má, vừa nhìn Nguyên Sơ Hàn đối diện vừa hỏi.
“Tiểu hài tử, còn không cao bằng ta.” Nguyên Sơ Hàn trái lại không muốn ăn, ăn vài miếng tùy ý.
“Ài, tuy là tiểu hài tử nhưng xem ra đối xử với tiểu thư cũng không tệ lắm.” Hôm nay còn cố ý phái người đưa tới ngự yến cho nàng thưởng thức, rất có tâm ý!
Liếc Văn Thuật một cái, Nguyên Sơ hàn buông đũa xuống, “Chẳng thế thì người tới làm quận chúa đi? Đến lúc đó gả vào cung được làm hoàng phi.”
Hương Phụ lập tức cười rộ lên, cười nhạo Văn Thuật không biết phân biệt.
Văn Thuật lắc đầu, “Tiểu nhân không phải có ý kia, tiểu thư đừng nóng giận.”
“Ăn cũng ngăn không được ngươi nói chuyện.” Cầm một miếng thịt vịt da giòn nhét vào miệng Văn Thuật, Nguyên Sơ Hàn đứng dậy ra khỏi phòng.
Đứng ở trong sân, Nguyên Sơ Hàn càng lúc càng cảm thấy không ổn. Đứa nhỏ Phong Chỉ Tước kia đối với nàng cũng có quan tâm, thứ gì đó trong tay Trịnh vương thật có lực hấp dẫn, ngay cả đứa bé cũng đã bắt đầu đối tốt với nàng rồi.
Loại tốt này, đúng là khiến nàng kinh hồn bạt vía, còn không bằng đối xử không tốt với nàng. Tựa như Phong Ly ấy, luôn luôn dùng mặt lạnh nói chuyện, trong lòng nàng còn có chút thoải mái. Nàng biết lập trường của mình, là con tin.
Hơi hơi ngửa đầu, nhìn về phía mặt trời đang hạ dần ở phía tây, trận cung yến hôm nay sợ là đã kết thúc. Lấy danh nghĩa là ngày sinh thần của Phong Chỉ Tước mà bị ‘thỉnh’ tới, kết quả hiện tại, nghĩ muốn rời đi cũng không dễ dàng.
Còn có Trịnh vương mua những hiệu thuốc này, nàng thật sự phải đi nhìn một cái mới được, tới cùng là có kế hoạch gì?
Văn Thuật và Hương Phụ hai người ăn đến bụng căng tròn, bất quá mới ăn được một phần tư mà thôi. Nhiều đồ ăn như vậy, thật sự lãng phí.
Sắc trời tối dần, đợi đến khi hai người bọn họ dọn dẹp lại phòng ốc, Nguyên Sơ Hàn mới trở về.
Ngày này chuyện xảy ra quá nhiều, nàng càng phải cẩn thận.
Kết quả, mới vừa sắp xếp lại suy nghĩ, liền nghe thấy có người đi vào tiểu viện.
“Quận chúa, bọn thuộc hạ có thể tiến vào được không?” Kỳ thật cửa phòng đang mở, chỉ là bọn họ vẫn nên hỏi trước một tiếng.
“Vào đi.” Ngồi bên giường, Nguyên Sơ Hàn nhìn chằm chằm cửa.
Một cái mông hộ vệ tiến vào trước cửa, ngay sau đó mới nhìn đã hiểu rõ, hắn là vào thật.
Sau đó, mới hiểu được hắn vì sao lại tới, bởi vì hai hộ vệ nâng một cái bàn gỗ nhỏ.
Hai người thật cẩn thận, nện bước đồng loạt, không dám tạo ra sai lầm, bởi vì trên chiếc bàn gỗ nhỏ kia bày một tổ chim dựng bằng tiền xu.
Ánh mắt trợn to, Nguyên Sơ Hàn không khống chế được mà thốt lên âm thanh thán phục.
Hai hộ vệ khuân một cái bàn gỗ nhỏ, cẩn thận đặt trên bàn, vô hình đều thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ an toàn.
Đoạn đường này hai người bọn họ đi cực kỳ thận trọng vững vàng, chỉ sợ một dao động nhỏ, tổ chim sẽ sụp xuống.
“Quận chúa, đây là Vương gia lệnh bọn thuộc hạ đưa tới. Còn có, đây là một tay Vương gia dựng lên, cái ngài dựng còn đặt ở thư phòng.” Một hộ vệ xoay người nhìn về phía Nguyên Sơ Hàn, bẩm báo chi tiết. Miễn cho Nguyên Sơ Hàn cho rằng Phong Ly là lừa gạt, hắn còn cố ý giải thích một phen.
“Lão tử tin là ngươi quá tà ma rồi, thực đã dựng được.” Bỗng nhiên đứng lên, Nguyên Sơ Hàn vài bước đi qua. Chấn kinh khẳng định, đầu óc thằng nhãi này cấu tạo bằng gì vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự hiểu nguyên tắc trong xây dựng?
Hộ vệ liếc nhau, không còn vẻ lạnh như băng như trong quá khứ.
“Bọn thuộc hạ lui xuống.” Nhiệm vụ hoàn thành, hai người bọn họ cũng cần phải đi rồi.
“Từ từ.” Nhéo mi quát lớn, sau đó Nguyên Sơ Hàn động tay lật đổ tổ chim kia, nàng muốn ra đề khó hơn nữa.
Hai hộ vệ sửng sốt, nhìn cũng hiểu rõ Nguyên Sơ Hàn là muốn làm gì, đứng ở một bên chờ.
Bất quá, nhiệm vụ lần vận chuyển tới thật sự không được tốt rồi, còn không bằng để bọn họ ra ngoài đánh đánh giết giết.
Ngồi xuống, Nguyên Sơ Hàn bắt tay vào dựng, nàng muốn dựng cái khó hơn.
Lần này, cái khó hơn của nàng là không dùng nhiều đồng tiền, nàng tổng cộng để lại bảy cái, cái khác đều lấy ra.
Chỉ dùng bảy đồng xu, hai đồng xu được đặt cách nhau ba đốt ngón tay, sau đó dựng lên khiến chúng nó cùng đứng lên.
Cầm hai cái tiếp theo, cũng dùng mặt đứng, cùng hai cái đứng thẳng phía dưới vừa vặn khớp với đường viền đồng tiền, khiến hai cái đứng ở phía trên hai cái trước, đứng rất cao.
Cầm lấy ba cái còn lại, nhẹ nhàng đặt lên hai đồng tiền kia. Nàng thật cẩn thận, tìm đúng vị trí, một lần thành công.
Bên cạnh, hai hộ vệ quên mất trong chớp mắt, cái này đứng được? Hai đồng tiền trên cùng ở hai bên kia xem ra lập tức liền muốn rơi xuống rồi.
“Đã xong, nâng trở về đi.” Đứng lên, động tác của Nguyên Sơ Hàn cũng không dám quá lớn. Chỉ cần một chút lay động, chúng nó sẽ sập.
Hai hộ vệ khó xử, trò này không có biện pháp di chuyển.
“Khiêng đi, còn đứng đó làm gì?” Nguyên Sơ Hàn cố ý ép buộc.
“Này…thuộc hạ thỉnh Vương gia tự mình qua đây.” Thật sự không thể nâng, đoán chừng khẽ đụng vào cái bàn nhỏ kia, nó sẽ sụp xuống mất.
Nguyên Sơ Hàn đắc ý hừ hừ, tự mình tới thì thế nào? Nàng thất bại vô số mới dựng thành công được cái này. Đầu óc thông minh dài một chút thì tốt lắm sao? Lần này dù không muốn thì hắn vẫn phải chịu thua thôi.