Sáng sớm hôm sau, Nguyên Sơ Hàn không rời giường từ sớm như mọi hôm, ngược lại vùi mình trong ổ chăn.
Hương Phụ bưng nước ấm tiến vào, nhìn thấy Nguyên Sơ Hàn vẫn ở trên giường, bước đến hỏi, “Tiểu thư, hôm nay ngài không rửa mặt sao?”
“Không rửa, trông thế này mới giống người sinh bệnh.” Đầu không chải, mặt không rửa càng có tính chân thật hơn.
“Vậy được rồi, nô tì mang chậu nước ra ngoài.” Xoay người, Hương Phụ vui vẻ bưng nước rời đi, nô tỳ nho nhỏ như nàng hoàn toàn phối hợp.
Nằm ở trên giường, trong mắt Nguyên Sơ Hàn tràn đầy ý chí chiến đấu, hôm nay là ngày vị nhiếp chính vương kia đến, hôm qua đã đưa bái thiếp, nói giờ Thìn sáng nay sẽ tới. Đã hẹn thời gian chính xác như thế, sơ bộ phỏng chừng vị Nhiếp chính vương này là người cực kỳ nghiêm cẩn.
Trịnh vương đã nói qua, nếu ông báo rằng nàng bị nhiễm bệnh trong người, Nhiếp chính vương nhất định sẽ đến nhìn xem. Dù qua màn lụa không thể tận mắt rõ ràng nhưng tuyệt đối không thể qua loa, chi bằng phải thực hiện thật cẩn thận.
Điểm này nàng hoàn toàn tự tin, chỉ nhìn qua màn lụa, nhất định không thể bại lộ dưới con mắt của vị Nhiếp chính vương đó.
Mà nàng còn đụng chạm dược liệu cả ngày, trong căn nhà đều có mùi vị thảo dược nhàn nhạt, càng tốt để diễn trò.
Xoay người ngồi xuống, lấy tay xoa rối mái tóc dài như thác nước. Sợi tóc suôn mượt bị nàng chà xát trở nên rồi loạn, nhìn ra thật có vài phần chán nản.
Gương mặt trắng như bạch ngọc, tóc rối xù, con ngươi trong veo long lanh, nàng nhìn vào quả thật nhìn không ra là nàng có bệnh.
“Tiểu thư, hôm nay ngày mặc bộ nào? Nói thế nào thì Nhiếp chính vương vẫn là nam nhân, ngài không thể chỉ mặc trung y.” Hương Phụ lại tiến vào, bắt đầu thu xếp. Thật ra nàng cũng khẩn trương, cảm thấy chưa chắc đã có thể lừa gạt thành công.
“Tùy tiện lấy một bộ thôi.” Nàng cảm thấy y phục không liên quan.
Hương Phụ hướng về tủ quần áo, cầm một bộ màu trắng.
Kiểu dáng y phục của Nguyên Sơ Hàn rất đơn giản, chất liệu cũng không phải loại thượng thừa, phong cách cực kỳ giống Trịnh vương. Ông cả ngày đều mặc áo vải, nhìn ra cực kỳ bình thường.
Mặc vào, kết hợp với tóc rối, vừa thấy thật đúng là có chút giống bị bệnh.
“Ngươi đi xem người đến chưa, ta thấy sắp đến giờ rồi.” Đợi người tới, Nguyên Sơ Hàn trái lại có vài phần hưng phấn. Này xem như một loại khiêu chiến, cho dù không phải cùng người đấu y thuật.
Hương Phụ chạy ra ngoài, chưa tới một phút đồng hồ sau đã chạy về, thở hồng hộc. “Tiểu thư, người đến đây đến đây.”
Môi đỏ mọng cong cong, ngay sau đó mở bao châm, triển khai, thần tốc rút ra một cây châm, giơ tay đâm ngay dưới xương quai xanh. Mặc kệ là châm người, hay châm mình, ngay cả mắt nàng cũng không chớp.
Ngân châm đâm tại xương quai xanh, bấm tay, ngân châm run rẩy lắc lư hai lần, mặt Nguyên Sơ Hàn nhanh chóng chuyển trắng nhợt.
Trắng phờ phạc như tờ giấy.
Một phút đồng hồ sau, mặt trắng bệch bắt đầu phiếm xanh, ngay cả tay, da đều xanh.
Hương Phụ nhịn không được nhíu mày, nàng nhìn ra được, sắc mặt Nguyên Sơ Hàn tựa như sắc mặt người gần chết.
“Tiểu thư…” nhìn thật khó chịu.
Nguyên Sơ Hàn thả lỏng hô hấp, nghe qua có vẻ như hô hấp nàng cực kỳ khó khăn.
Châm gỡ xuống, Nguyên Sơ Hàn cắm chân vào đầu giường, cuốn bao châm lại rồi đặt dưới gối, sau đó yếu ớt nằm xuống.
Toàn thân nàng mềm nhũn, không có chút khí lực, hô hấp khó khăn, dường như lập tức sẽ không thể thở được mà chết.
Hương Phụ khẩn trương sửa sang lại cho nàng, sau đó đắp chăn lên trên, “Tiểu thư, nhìn ngài thật giống như bị bệnh nặng, là bệnh nguy kịch!”
“Là sắp chết đi.” Nguyên Sơ Hàn dự đoán được bộ dáng mình là gì, nàng cũng biết mình không còn khí lực, lại khó thở. Dù là gạt người nhưng những biểu hiện giờ khắc này thật sự là bị bệnh.
Hương Phụ gật đầu, nhẹ nhàng như sợ nếu chỉ cần đụng nàng nhẹ một chút thôi cũng sẽ khiến nàng tắt thở.
Bên này đã diễn trò tốt, bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Miệng Nguyên Sơ Hàn hút mạnh, nằm ở đây chỉ chờ người nọ đến xem diễn trò.
Không nghĩ tới, quá hai canh giờ mà vẫn chưa có người nào đến.
Vừa nghe thấy động tĩnh, cả người Hương Phụ đều lo lắng, tay chân luống cuống thả màn lụa, sau đó chạy vài bước tới cửa rồi quỳ xuống.
Tiếng bước chân nhỏ truyền tới, Hương Phụ ngừng thở, cúi đầu nhìn mặt đất.
Tiếng bước chân càng gần, trong chớp mắt liền đến cửa.
Trước mắt, một đôi giày màu đen xuất hiện, vạt áo đen quét xuống, viền vàng in đậm.
Ngay sau đó, áp khí (hơi ép) cực thấp bao phủ Hương Phủ, khiến cả người nàng không khỏi cúi thấp đầu xuống, thấp đến mực còn chút nữa là đầu sát đất.
Cho đến khi người đi qua của, áp khí kia mới biến mất, Hương Phụ ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trên giường, Nguyên Sơ Hàn nằm đó, mà lụa trắng trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng người đến bên giường.
“Nguyên Bảo à, Vương gia tự mình đến xem con. Biết thân thể con không tốt. Vương gia còn mang ngọc thiềm đến, nhanh cảm ơn Vương gia đi.” Giọng điệu nịnh bợ của Trịnh vương vang lên ngoài màn lụa, ngay sau đó, màn lụa bị nhấc lên từ bên ngoài, người bên giường tiến vào tầm mắt.
Nguyên Sơ Hàn mở to mắt, hơi nghiêng đầu, tầm mắt vừa vặn dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi.
Còn trẻ như vậy?
Nguyên Sơ Hàn tròn mắt trong giây lát, vị Nhiếp chính vương này là giả ư? Làm sao có thể trẻ như vậy!
Nói tuấn mỹ có tuấn mỹ, đôi mắt kia sâu thẳm như hàn đàm, làm người đối diện thấy khó thở.
Tóc đen buộc lên, lấy kim quan buộc trên đỉnh đầu, trường bào đen đẹp đẽ quý giá, đường viền kim sắc, đai ngọc vàng đồng, dáng người cao ngất, quý khí tràn đầy, đồng thời sát khí bao quanh!
Cùng đối mặt, Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, thở lao lực, yếu ớt nói: “Gặp…qua…Vương gia.”
Phong Ly nhìn người trên giường, tóc mai nghiêng che lại đôi mày đang cau lại, người này, hắn nhìn cực kỳ quen mắt!
“Vương gia, tiểu nữ Nguyên Bảo bệnh nặng, không thể thỉnh an Vương gia, mong Vương gia thông cảm. Nguyên Bảo à, ngọc thiềm này là thứ trời ban khó cầu, Vương gia đưa cho con, nhanh cảm ơn Vương gia đi.” Trịnh vương đặt một bình sứ bạch ngọc vào trong tay Nguyên Sơ Hàn, hơi khom người nhìn nàng, ý bảo nàng làm tốt lắm.
“Tạ…tạ Vương gia.” Miệng Nguyên Sơ Hàn thở lớn, dứt lời liền bắt đầu kho khan, ho đến ngực phổi rung lên.
Trịnh vương lập tức cầm tay nàng thở dài liên thục, lo sợ tựa như sẽ mất nàng bất kỳ lúc nào. Không hổ là lão nhân sống gần bảy mươi năm, càng diễn càng chân thực.
Mặt Nguyên Sơ Hàn vốn trắng xanh, ho khan một hổi, cả khuôn mặt liền trở nên xanh tím, làm người ta sợ hãi.
Một tay Phong Ly cho ra sau lưng, một động tác đơn giản lại tràn đầy quý khí nghiêm nghị.
“Xem ra bệnh của quận chúa thật sự rất nặng, lần này không mang theo thái y nên không có cách nào chuẩn bệnh cho quận chúa. Chỉ là ta nghe nói, núi Phật Sơn ở Sâm Châu có vị tiểu thần tiên, y thuật rất cao. Trịnh vương sao không mời nàng đến đây chuẩn cho quận chúa? Nghe nói, chỉ cần còn hơi thở, vị tiểu thần tiên này có thể làm người ta khởi tử hồi sinh.” Giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ nói ra, tầm mắt hắn đều không rời người trên giường, con ngươi sáng rực lạnh lẽo như hàn đàm bức người khó thở.
Nguyên Sơ Hàn rùng mình, hắn biết được cái gì sao?