Hôm qua tôi đồng ý tiến đến nắm tay anh. Lạ lắm, cảm giác không mãn nguyện như tôi từng vẽ ra mà mường tượng. Có chút cảm giác thành tựu sau những ngày kiên trì bên nhau mà thôi.
Anh ngắn ngủi bảo: “Đồng ý bên anh được không?”
Tôi ngắn gọn đáp: “Được!”
Chỉ thế… Điểm xuất phát dường như là chiếc vạch trắng mờ ngăn cách hai đứa cùng nhau dễ dàng bước qua, nhẹ tựa lông hồng, không phong ba vũ bão. Vì chúng tôi cùng biết trước sẽ có ngày này, cùng biết rõ trong lòng bàn tay rồi sẽ có ngày anh là của tôi, tôi thuộc về anh…
Đã có lúc câu hỏi “Chuyện tình cảm đơn giản đến thế ư?”, lưu trong đầu tôi mãi…
Rồi cho đến lúc tôi có được anh thứ cảm giác sau “có được” là “sợ mất”. Phải, tôi sợ sẽ đánh mất “anh”, người mà ròng rã ngày ngày ngày tháng ở bên, người mà ngay giây trước tôi vừa mới “thuộc về”.
Có lẽ chủ quan về một mối quan hệ sẽ khiến con người ta sinh ra loại giác quan chỉ biết đề phòng. Tôi đã quá que với việc được anh chăm lo sớm tối, quá thân thuộc với việc mở điện thoại lên là thấy anh…
Nhấn chìm bên trong ấy mà bản thân không hay biết, chỉ bởi vi những gì quá quen thuộc đó khiến tôi mặc định… “Anh là của tôi…”
“Cảm giác an toàn” rốt cuộc là khái niệm toàn vẹn thế nào?
Kẻ đơn thuần nghĩ ngoảnh đầu lại phía sau thấy ai đó của họ là cảm giác an toàn. Kẻ hiếu thắng nghĩ những lúc họ yếu đuối được ôm vào lòng là cảm giác an toàn. Tôi có chút tham lam, tôi muốn tất thảy của anh hòa vào dòng suy nghĩ của mình, san sẻ, phân ưu…. Chỉ mong an toàn cảm anh mang lại thật sự có thể lưu đọng đôi chút…
Mà cũng bởi vì tham lam nên con người ta thường lầm đường lạc lối, tôi từ đó cũng đang cô độc đi trên con đường không rõ phương hướng.
Tôi, anh…mỗi người một cuộc sống. Biết trước ngược xuôi khó tránh, sao còn cố chấp?
“Tôi…chưa từng hối hận vì bắt đầu”
“Nhưng, dường như anh và tôi đang cùng bước trên con đường hai chiều xe qua tấp nập”
Tôi sợ, sợ lạc mất anh!
Thi thoảng nháo nhác tìm không thấy anh, đó gọi là cảm giác “không an toàn”.
Thi thoảng tôi khẽ tìm tên anh trong hộp thoại tin nhắn đã trôi tận chỗ nào, đó gọi là cảm giác “không an toàn”.
Thi thoảng muốn gọi tên, nhưng không dám, không thể… Đây gọi là cảm giác “không an toàn”.
Anh không biết, hai mươi bốn tiếng anh biến mất đã đủ đem thế giới của tôi chôn chặt dưới gốc cây nọ, thèm khát gió trời. Anh không biết, không có anh bên cạnh, những sắc màu xanh đỏ trên thế giới này tôi chẳng buồn phân biệt với màu xám nhạt…
Một chút cảm giác an toàn cũng không có… Đó là khi tôi tự hỏi, mình rốt cuộc đánh đổi vì điều gì? Vì tôi sợ, sợ mất anh!
Chuyện tình cảm vốn dĩ không phải con đường thẳng sáng đèn, không có anh dắt tay…tôi chẳng khác kẻ “mù đường” là mấy.
Về sau, những tưởng sẽ quen dần với điều có phần tồi tệ ấy. Thế mà đôi khi lạc lõng con người ta vẫn tự mình đau lòng…
Anh ấy từng hỏi tôi, hỏi chỉ một lần rằng: “Ở chỗ anh thiếu cảm giác an toàn phải không?”
Tôi mất ngủ cả buổi tối hôm ấy, muốn gật đầu, muốn nói “ừ”, muốn nói với anh của tôi thật nhiều. Nhưng một người không hiểu mình, một người không biết trong lòng bạn vị trí của họ lớn đến thế nào, một người chỉ xuất hiện chứ chẳng hề tồn tại. Bất cứ câu trả lời nào đôi khi chỉ là chỉ dưới dạng một loại có lệ…
Tôi lắc đầu nói: “Không”. Anh từ đó cũng chưa lần nào lặp lại. Sự thật không tốt đẹp đến thế, mà những gì không tốt ấy giữ trong lòng riêng tôi là đủ rồi… Tôi đời này chỉ muốn dành những gì tốt đẹp cho anh, muốn che ô cho anh, muốn nhắc anh mặc áo ấm, muốn cùng anh đi qua tất thảy mệt mỏi thăng trầm.
Từng nghĩ thanh xuân nhất định tôi sẽ bên cạnh một người cùng cười, khóc. Anh bây giờ không phải nhưng thanh xuân của tôi là thật. Chỉ trách bản thân cố chấp, thanh xuân ấy giờ đây đi qua rồi, đi ngang qua mang theo cả bầu trời tiếc nuối.
Không biết những người từng phân khai trên thế giới này đã đứng dậy theo phương thức thế nào, tôi đứng trước đoạn mất mát ấy đau lòng tột độ, đã từng chỉ muốn chạy theo. “Người đến rồi” mang thanh xuân của tôi đi mất, mang cả niềm tin, trái tim tôi cuốn theo “người”. Chúng ta thường nói về “người” và “thời điểm”, không rõ chúng tôi đã sai ở chặng nào, thế rồi mất nhau! Thế rồi chia xa thôi…
Có lẽ không phải chúng ta sau này sẽ dần quen với cô đơn, chỉ là trong cuộc sống cô độc đó ngoài cách chấp nhận thì không thể làm gì khác hơn. Mọi thứ từng trải, tựa như một giấc mộng vĩnh hằng làm người ta tỉnh rồi vẫn cố mơ vì đẹp đẽ. Không có cuộc chia xa nào không đưa con người ta rơi vào thống khổ, thế nhưng lại có những người nguyện thống khổ, nguyện đọc lại cuốn sách cũ ấy lần nữa, nguyện ngã tại chỗ trơn trượt ấy lần nữa. Cho dù biết trước kết cục đau lòng, cho dù biết trước ngã rồi sẽ đau.
Ngày giông chợt đến hôm đó, tôi đứng trước mái hiên ngắn củn chờ anh Trong lòng ngổn ngang vừa vui vừa lo lắng, sợ mưa làm ướt vai áo anh, sợ anh làm làm ướt trái tim mình. Thế rồi, lần mưa ấy cũng là lần cuối cùng tôi còn “anh” để chờ và nhớ.
Cô gái ạ, em đang nghĩ suy gì. Cuộc sống vồn vã thế cứ để người này tới người kẻ khác đi, tiếc trong tim em thôi, nhớ trong tim em thôi. Hôm nay hoa trước hiên nhà nở, ngày mai mưa về không báo trước. Đó là định luật cuộc sống, em nên trưởng thành rồi, nên mạnh mẽ lên thôi!
Có được và mất đi đâu đáng sợ thế, điều đáng sợ là trong tim con người ta còn mang chấp niệm. Một kẻ vì chấp niệm mà sống có thể quật cường cho đi, kiên nhẫn đợi nhận về, nhưng kẻ biết bên ngoài bão tố vẫn chạy khỏi mái ấm của mình mà chẳng cầm lấy một mảnh dù trong tay…thì đó là “kẻ ngốc”!
Tôi trả lại “tán ô” cho người, giữ lại “tán ô” cho mình, tự mình chở che sau tan thương, đổ vỡ. Phải chăng chúng tôi đừng đi cùng nhau qua cơn mưa rào khi ấy, giá anh đừng vì lỡ thương mà chia cho tôi nửa tán ô ngày nọ. Câu chuyện sẽ không dài đằng đẵng vậy, tôi và người cũng cứ thế lướt qua nhau…
Chỉ là không thuộc về nhau thôi, chỉ là tan nát. Cứ lại yêu, lại thương thật nhiều đi… Rồi người ấy, anh ấy, cô ấy nhất định sẽ xuất hiện và mang đến nắng đẹp, ghé qua bầu trời quang mây của bạn và thả vài vệt nắng vắt ngang xao xuyến. Hãy cứ để cuộc đời là những chương truyện dài mãi, đó là cuộc đời của riêng bản thân ta, gạch thật nhiều những đầu dòng, viết bỏ ngỏ thật nhiều dấu ba chấm… Chẳng sao đâu, tất cả rồi sẽ lắng lại như chưa ai từng gõ cửa…
Chỉ cần đợi đủ lâu, nhất định sẽ có người cùng bạn che một tán ô nhỏ, nguyện ướt thẫm sườn vai mà che chở, lo lắng, đợi nắng về…
“Chúng tôi xa nhau rồi, mới đây thôi…”