Nghĩ rất lâu, rất nhiều!
Thế rồi... Cứ thế im lặng mà quay lưng, một lời cũng không nói.
Có lẽ đó là phương thức rời đi êm ái nhất khi kết thúc một mối quan hệ, mối quan hệ chưa kịp gọi tên. Chúng tôi dường như chẳng phải không hợp, mà bởi lẽ...cảm giác ở nơi đối phương đem đến chẳng mấy an toàn. Và những gì nơi tôi có thể đáp lại, chưa đủ toàn vẹn.
Tôi không hẳn biết họ cần gì ở mình, còn bản thân tôi...hiển nhiên lại chẳng tha thiết được họ “trao cho” thứ gì. Đối với “người ấy” có chút hờ hững, hời hợt.
Khởi đầu, họ tìm tới tôi, tôi đáp lại, cũng có chút nhiệt huyết. Bắt đầu, họ tiến đến, tôi đón nhận, cũng có chút tự nguyện. Về sau, họ cuồng nhiệt, tôi lạnh nhạt, có chút miễn cưỡng.
Những ngày từng ở bên “người” giống như vài buổi chiều mưa hạ, nắng bao chùm cả bầu trời rồi đột nhiên trút cơn mưa rúng động. Có chút bỡ ngỡ trước cơn mưa bất chợt ấy...
Rồi những ngày bên “người”, được che ô, che chở...không biết bản thân có cảm giác tình nguyện gì hay không, chỉ biết đôi lúc thật tình không lấy làm cảm giác!
Vào lúc “người” hỏi tôi: “Khi nào em mới chịu thừa nhận mình thích anh?”
Tôi đờ người phút chốc, trong óc cứ đinh ninh, là có hay là không... Nhưng rồi điều ấy cũng đinh ninh vô định hình, là có hay là không liệu có quan trọng không?
Thích rồi mà còn phải từ bỏ... Vì cái gì ư? Vì mịt mờ...
Người ta vẫn thường quan niệm, yêu thích một người nhất định phải nói ra, nhất thiết phải biểu bày.
Không biết đó là nhân cách nào... Nhưng tôi, có lẽ thích người ta chút chút, ấy thế mà bên “người” lại không mấy trông mong!
Chung quy rằng trái tim con người ta là thế yếu, cách thế giới một lớp da thịt, cách tim “người” một cái “thịch” chẳng hề báo trước. Vì một lần nhìn người cầm ô mà đem lòng rung động suốt đoạn đường... Nhưng mưa hết, mọi thứ cứ thế mà nguội lạnh?
Vài đoạn cảm xúc ngắn ngủi đó âu chẳng là gì, thế giới đó của họ, có chăng...tôi chỉ là một vi mạch nhỏ trong lằng nhằng các đường ghép nối. Có một câu nói rất hay rằng: “Đừng bao giờ tự ảo tưởng vị trí của bản thân trong lòng người đối diện”... Thật vậy, họ càng hờ hững tôi càng đau lòng. Họ càng hợt hợt, tôi càng thua thảm...
Không rõ tôi đã cho đi bao nhiêu xúc cảm, chỉ biết đến lúc phải “tự mình” rời đi, tất cả những mỏi mệt vây lấy, bủa quanh chiếc cửa sổ thu ánh sáng vào phòng. Ngày đó nắng đẹp, còn lòng ai...như mây mù giăng kín! Tiết trời nọ, không cam nổi ủi an...
Chuỗi ngày thế lòng người chắc bứt rứt, giống như một chú chim nhỏ bị giam cầm trong chiếc lồng sắt treo ngoài thềm ban công. Cách bầu trời chỉ một cái rợp cánh nhưng tứ chi thì bất lực.
Không nhìn thấy, không đau lòng...
Chỉ tiếc, lúc ấy của tôi đã “ngông” mà cho đi dù chẳng thấy tương lai bên “người”. Chốn của “người” vắng bóng tôi, lá vàng vẫn rụng, vẫn chuẩn bị tiễn thu đón đông, vẫn...tấp nập như trước!
Những tưởng bản thân là kẻ “được” chủ động thì sẽ không đau lòng, ấy thế mà...cơn mưa dầm ngày nọ thấm lâu! Thấm tận từng cốt tuỷ...
Cho đến tận lúc rời đi mới biết, tách biệt một người và một thói quen vốn dĩ là một cách nói. Là chủ động muốn từ bỏ cũng là tự động tự mình đả thương...
Từng hỏi rằng, sự biến mất đột ngột của “ai đó” trong đời họ rốt cuộc sẽ mang đến khiếm khuyết thế nào?
Chẳng thế nào cả đâu! Vì khiếm khuyết sẽ nhanh chóng lấp đầy mà thôi...
Hi vọng là sáu chữ đánh gục giác quan, lục phủ ngũ tạng của em, anh, tôi, người và cả tất thảy những kẻ đang giao bán tim gan trên dòng thời gian thoi đưa qua tình ái.
“Nếu biết có ngày này thì đừng bắt đầu có được không?”
“Nếu biết sẽ thống khổ thế này thì ra đi từ sớm có phải tốt hơn không?”
“Nếu biết sẽ chẳng đi về đâu sao còn tìm đến nhau?”
Vì thế gian không có “nếu”, vì không cam tâm, vì rung động...
Hà cớ gì mà kẻ lựa chọn quay đi lại tự mình khóc, tự mình khổ, tự mình vỗ về như thế...
Vì đi rồi vẫn còn vấn vương...
Kết thúc một mối quan hệ chúng ta nhận được gì? Thật ra vẫn tay trắng đấy thôi, lưu lại chút tro cháy tàn trong tâm hồn...nhưng đa phần người ta đều không nói, đa số người ta đều để nó âm ỉ rồi tự mình tắt hẳn...
Không rõ có bao nhiêu “tàn tích” trong hồn họ, có lẽ góc bỏ hoang nào đó vẫn chất chồng, ngổn ngang, xô bồ...
Những người muốn đóng vai mạnh mẽ trong chuyện tình cảm thường mang một trái tim “hổng”, bởi lẽ vì “hổng” nên đau thương, chán chường, mỏi mệt họ đều nén vào trong đó. Ngày ngày khâu vá, tỉ mỉ chằng chịt che đậy. Rồi “trả đời” bằng những cái nhoẻn môi...
Tôi khi nhìn “người” dửng dưng chạy qua chạy lại trong tâm trí, cũng khẽ cắn môi, khẽ bấm ngón tay vào lòng bàn tay... Nhưng tôi khi họ nhìn tôi và “người”, chỉ gật đầu, chỉ miễn cưỡng nói “không sao”!
Đối mặt với một mối quan hệ không mấy khả quan, cho dù biết bao lần cái kết thúc sẽ đi về đâu...vẫn có vài người muốn bất chấp hưởng chút giác cảm. Họ vốn chẳng phải thiếu yêu thiếu thương, chỉ là họ đối với “người”, vô cùng thèm muốn thứ xúc cảm không trùng lặp với bất cứ ai... Đúng, có những người, chỉ đứng đó và cười với một người khác cũng khiến tôi, họ, chúng ta...ham muốn có được đến điên cuồng...
Thế rồi, một ngày trời thu hơi gió, lá vàng lác đác... Cũng không rõ trong tâm hôm đó hỗn loạn bao nhiêu, không đếm được đã có bao nhiêu chiếc lá vàng héo úa chạm lòng.
Bỗng nhiên quay gót không phải vì sắp hết mùa thu, vì sức cùng lực kiệt, vì đông đến sắp lạnh, vì bất lực đuổi theo... Những cái truy cầu từng gom góp chút một, đã vàng, úa, héo, khô...
Đến đây thôi cũng xem là chưa muộn, tim vẫn còn bên ngực dù khắc bóng hình ai...
Có biết không một ai đó khi đang ôm tâm tư, đôi mắt họ thường nhìn thẳng về phía trước. Đó không phải nhìn về hiện tại, đối diện hiện thực. Họ chỉ đang vô định nhìn và kiếm tìm một ai đó, hay một cái gì có thể thoả mãn họ “im lặng giãi bày”...
Bởi nén vào thì rất đau, “chúng” ở trong đó phải chăng đến hồi ngợp thở, thi thoảng có “vài thứ” ngang ngược tràn ra ngoài, trong suốt và hơi mằn mặn...
Có biết không khi con người ta tuyệt vọng thường nhắm mắt, vì đôi con ngươi của họ sẽ rất nhanh tìm thấy một “ai kia” nếu nhìn...
Tôi hôm nọ ngồi tựa đầu bên cửa sổ, gió mùa về chẳng báo. Đột ngột cảm thấy tim đau buốt, thế mới sực nhớ ra: “Thì ra vẫn còn chút vết thương cố chấp chưa lành!”
Dòng thời gian “bên đó” đăng lên chút tâm trạng. “Người” khi đó đứng bên con phố cũ, đoán rằng sắp ướt mưa. Tôi bên mái hiên nghe mưa rơi tí tách, trong tim...thế mà cũng thẫm ướt tự bao giờ!