“Anh...hôm nay em “lại” nhớ anh rồi...”
Chia tay rồi tôi mới nhận ra mình yêu anh…
Con người lạ lùng lắm, chẳng ai, chẳng bao giờ hài lòng với những thứ lòng bàn tay mình có. Bởi họ khi ấy còn đang mải miết muốn gom thế giới ngoài kia cho đầy cái túi hiếu kì của chính mình. Đến khi an phận, chẳng kịp thủ thường…
Kết thúc một mối tình giống như đọc hết cuốn sách “cũ”.
“Bạn sẽ vẫn đọc lại một câu chuyện, cho dù đã biết kết thúc của nó hay không?”
Tôi là người nói chia tay, đưa anh và tôi trở về những cái đầu tiên. Lúc ấy với tôi là sự giải thoát, với anh là cái chia li êm ru và an ổn.
Ngày đầu sau chia li, tôi đi ăn uống với bạn bè, nói với họ rằng tôi vẫn ổn, anh vẫn ổn, chúng tôi giải thoát lẫn nhau.
Tuần đầu sau chia li, tôi tới trường, về nhà, quăng tất cả kỉ niệm, hoài bão của chúng tôi vào một góc.
Tháng đầu sau chia li, tôi thi thoảng mất ngủ, thi thoảng nhớ anh và thi thoảng khóc…
Cho đến một ngày con tim tôi cộm lên vô vàn những cái thuộc về “người cũ”, thước phim màu đen trắng nọ nuốt chửng lí trí tôi. Tôi nhớ anh, muốn gặp anh, tôi nhớ anh…
Đơn phương người yêu cũ có lẽ là phương thức tự mình gom góp tất cả rác rưởi của đời người mạnh tay quăng vào thùng rác nhưng rồi tiếc nuổi đến độ chẳng hề có ý định tống cổ cái thùng đó đi…
Dọn dẹp tất thảy những gì thuộc về người con trai ấy, tôi ôm cho riêng mình một lối cũ chẳng muốn sẻ chia.
Sống trong quá khứ là giai đoạn mà hầu hết những người “bỏ tim, bỏ gan” ra để yêu đều sẽ phải trải qua. Giai đoạn ấy tăm tối kì cùng, ở nơi đó chỉ có một sợi dây gọi là “bất lực”, hàng ngày hàng giờ nuôi sống ý chí con người ta.
Đáng đời những kẻ “bồng bột” yêu và xa như tôi…
Tôi từng đêm muộn gọi cho anh vài cuộc điên thoại, mới đầu anh bắt máy, chúng tôi nói vài câu. Về sau, chẳng có hồi âm. Bởi chúng tôi đã xa nhau là thật, đó vốn dĩ chẳng phải giấc mộng nào.
Tôi từng uống say soạn lên vài dòng tin, viết: “Em kì thực rất nhớ anh!”. May quá, tôi say đến độ chẳng kịp nhấn nút gửi đi.
Sự ra đi sạch sẽ của một người khá ngắn ngủi, chính là họ lấy lại từ tôi tất cả của họ, bỏ lại dư thừa và không mang đi cảm tình đã kết thúc. Thế rồi tôi cứ mãi ở đó, tự mình quẩn quanh bên những gì đã bám bụi lâu ngày. Sao lâu như thế tôi mới tiếc? Giá mà tôi níu kéo người...
Thi thoảng lén lút vào trang cá nhân của người nào đó “tản bộ” một vòng, hiều kì cuộc sống mới của người ta, lặng lẽ xem những người đến và đi trong đời người. Cứ thế thôi chứ chẳng còn tư cách gì mà dòm ngó...
Cuộc sống anh nơi không tôi vẫn ổn... Còn tôi, thi thoảng vẫn ngốc nghếch đến độ cố tình post vài dòng status buồn bã, chia sẻ vài thứ yêu đương rồi vẫn thường...nhớ người bằng mọi cách. Không còn rõ đối với sau chia tay, con người ta phải có cuộc sống thế nào nữa...
Đã vài lần tôi cho rằng, không sao cả, rồi khi người thật sự quên mất tôi, trong tôi cũng tự xóa bóng người. Ấy mà ai biết, anh quên rồi hay chưa còn tôi thì khắc ghi mãi, đau mãi, giày vò mãi...
Hà cớ mà gì lúc còn bên nhau không liều mạng cho đi nhiều một chút, để tất thảy vẹn toàn rồi quay lưng toàn vẹn. Muốn cho thật nhiều không người nhận, muốn nhận thật nhiều chẳng còn “người” cho.
“Yêu”, mù quáng là thật!
Bạn vĩnh viễn sẽ không biết một cuốn sách cũ có giá trị đến nhường nào cho tới khi bạn tìm hoài mà không thấy sự thân thuộc nó, không ngửi được thứ mùi ngai ngái trên trang giấy ẩm vàng, không còn cảm giác dan dát đầu ngón tay mỗi khi sờ nắm.
Kiểu người “cố chấp” tồn tại trong cuộc sống này giống như một con dao hai lưỡi. Họ làm tổn thương mình và làm tổn thương người...
Nhưng bạn ơi, bạn có sở hữu cho mình một thứ gì yêu quý đến vô tận hay không? Nếu có, cảm giác muốn sống chết đến cùng mà bảo vệ và chắt chiu chính là loại cảm giác “cố chấp” đáng hận!
Cuộc sống của chúng tôi vẫn vậy, chỉ là không còn bóng dáng người kia nữa. Tôi thi thoảng vẫn ngờ ngợ bóng anh trước căn bếp quen thuộc, nhớ anh cười, nhớ giọng anh,… Căn phòng chúng tôi từng ngồi bên nhau, từng chi tiết từng âm thanh cứ thế khắc sâu, cảm giác như càng lâu ngày chúng càng về âm ỉ.
Từng trang sách, từng con chữ, cảm tưởng như tất cả chưa hề vỡ vụn…
Bạn ơi, bạn hiểu cảm giác rõ ràng nhìn thấy ngay trước tầm mắt nhưng không cầm nắm được, không tiến tới được nó giày vò đến thế nào không?
Mỗi ngày, mỗi ngày… Héo mòn cả đi trong cái gọi là “quen thuộc” dần phai nhạt ấy… Không biết khi nào họ có người mới, không biết đến khi nào ngay cả cái quyền “đơn phương” họ ta cũng không còn “được” âm thầm nữa…
Chỗ tôi mưa lớn, mưa như muốn rửa trôi tất cả “hành trang” quá khứ tôi từ Bắc mang vào đây. Ngày nào cũng mưa suốt, mưa kiên trì hơn cả những cái mỏi mòn...
Tôi thật sự bị nơi này làm cho chai sạn rồi, thật sự bị cái thất thường ở đây len vào tâm can làm tổ đẩy “anh” đi. Chỗ này không gắt gỏng nắng như Hà Nội hoặc không chật chội chen chúc như vùng phương Bắc ấy. Ở đây bình lặng hơn, bình lặng hơn... Vì không có “anh”, không có “kỉ niệm”, không có “hoài niệm” hay “ước mơ” “tương lai” nào!
Đủ để con người ta nhận ra hôm qua, hôm nay và ngày mai thiếu ai thì vẫn phải sống mà vượt qua. Tôi vẫn thế, sớm chiều ôm lấy hoài niệm mà duy trì nỗi nhớ, thi thoảng “ghé thăm” những nơi chúng tôi từng qua như kiếm tìm cảm giác thân thuộc. Lạ thật, chẳng biết khát khao cái gì nữa. Cứ mê man giữa mớ tơ vò đã qua từng ngày từng ngày vô định.
Chắc còn thương!
Cho đến khi không còn ai nhắc về những câu chuyện bế tắc đó, mỏi mệt cũng không còn nguồn để vươn đi...
Hôm qua, ở đây nắng nhẹ nhàng, không biết ngoài ấy như thế nào. Còn ở đây thì ổn, một ngày trôi đi ngắn ngủi và tấp nập hơn.
Nhớ lại tối hôm ấy, lỡ đánh rơi một ngôi sao, không biết đã treo lại bầu trời hay chưa, chỉ biết trong lòng đã thôi canh cánh. Quãng đường hai nghìn cây này kì thực không dài, nắng gió ở đây không gắt gỏng, để thở và còn cả để sống! Bỏ lại đống ngột ngạt ngoài ấy, trốn chạy một chặng, chạy trốn nhiều người. Phương nam này dễ thở hơn nhiều lắm!
Trước cửa sổ ở đây có một cái ban công, cây lớn và thật sự màu xanh, không khô héo như đám cây ở nhà. Tốt và tươi đẹp lạ thường, giống như tuyệt vọng chẳng có cửa thổi vào chốn ấy.
Không hiểu sao lại cứ nhu nhược thế, chạy trốn thế nào chạy vào tận đây, chạy trốn thế nào trốn đến tận một bầu trời khác. Ở đây không có ngôi sao nọ, nhưng vẫn sáng và rộng như thế, hơn bầu trời phía bắc ban đêm thường chẳng chịu nổi gió.
Tôi rời đi không lâu sau mất mát, chuyển tới một vùng trời chỉ có tôi đơn độc. Thà đơn độc ở nơi xa lạ này, còn hơn sống dưới bầu trời kỉ niệm ấy. Từng hơi thở ngột ngạt chẳng biết bao giờ sẽ đánh đổ tôi, nỗi lo sợ mơ hồ về sự thân quen chốn nọ len lỏi rồi khắc sâu trong thần trí.
Chỉ tiếc, bình lặng thì có…mà quên thì vẫn chưa…