Rồi nhất định sẽ có một chuỗi ngày, bạn gặp được một người không nói chuyện thì thấy nhớ, không gặp mặt thì thấy thiếu nhưng hiển nhiên lại không muốn bàn chuyện yêu đương với họ.
Cách thức ích kỉ đó đưa mối quan hệ của bạn và người ấy đến một nơi không có bóng người, có riêng tư, có gần gũi, thân mật...nhưng không ai biết đến.
Chúng tôi giao nhau bằng ánh mắt, chạm nhau bằng những cái nghiêng đầu.
Một người mà bạn biết trước rằng mỗi khi nhìn thấy dòng tin nhắn của người ấy bản thân sẽ bất giác mỉm cười. Rốt cuộc người đó có thể “tạm bợ” được bao lâu?
Vì chúng tôi “mập mờ” nên chúng tôi không là gì cả. Mà không là gì cả thì tư cách nào để nói ở lại và rời đi?
Mối quan hệ khi ấy, nói khó nghe thì giống như một mối quan hệ lợi ích hai bên cùng hưởng. Ở chỗ họ có niềm vui bạn kiếm, ở chỗ tôi nắm giữ thú vị bạn tìm. Thế thôi, chỉ thế thôi…
Những dòng tin nhắn triền miên hàng đêm, có thể từng “dìu dắt” nhau đi vào giấc ngủ, từng cùng nhau thức dậy mỗi sáng. Nhưng mảy may không ai trong cuộc tình “mập mờ” ấy muốn tiến xa thêm một bước. Có lẽ vì họ sợ, sợ vấp ngã… Tôi cũng sợ!
Phải gọi tên ư? Thế thà rằng cứ mập mờ thôi…
Đã có lúc tôi tự hỏi, rốt cuộc tôi cần và muốn gì trong những ngày “mập mờ” thế này? Phải chăng là do trái tim khô héo quá lâu, thèm thuồng một chút “dinh dưỡng”? Không biết nữa, thật khó tả và cũng thật khó nói thành lời. Vì nếu tôi biết, có lẽ hoặc chúng tôi đã ở bên nhau hoặc chúng tôi đã đường ai nấy đi.
Thế còn “người”, vì cái gì mà lẳng lặng “mập mờ” bên tôi?
Vì tôi giống như một bông hoa dại giữa rừng hoa của họ, hay vì tôi là một nhành cây khô trên tán cây chen chúc màu xanh?
Đã có những khi, tôi nghĩ về có được và mất đi. Mất đi là vĩnh viễn mất đi, Còn có được…ai mà biết khi nào sẽ mất đi. “Thế này”, âu cũng có chút vẹn toàn!
Đêm qua đột nhiên “người” hỏi tôi, câu hỏi khiến tôi đôi chút sững sờ.
“Em này, liệu chúng ta có chút gì với nhau không nhỉ?”
“Chút gì?”. Tôi có thể trả lời rằng “Tôi không biết” không?
Tôi im lặng, để khoảng lặng ấy dần dần phai nhạt, cái gì đến đột ngột quá thường chẳng mấy ai lấy làm hài lòng. Tôi với “người” nhất định phải đối với nhau bằng câu ấy hay sao?
Thời gian rồi sẽ trôi đi thôi, lòng người mai này, sau này rồi sẽ thay đổi thôi. Thà rằng “tạm bợ”, “mập mờ”, “đen trắng”…
Khi ấy chẳng cần lo khi nào phân cách, chẳng cần màng sớm tối bên ai. Họ biết đâu cũng chỉ là một con chim nhạn trên đoạn đường di cư “lỡ” dừng chân bên đời ta đôi chút. Hi vọng mà làm gì… Đến đâu, thì đến thôi!
Rồi thi thoảng “người” lại reo vào lòng tôi vài giọt sương trong vắt, giống như thứ mồi nhử thôi thúc trái tim tôi. Đôi lần rung động, tôi không còn rõ bản thân đã thổ lộ những gì, chỉ biết…có lần cùng yên ắng không ai buồn cất tiếng.
Những khi ấy lại giống như dòng nước bị khuấy động lên vẩn đục, cần chờ, chờ đợi mọi thứ lặng im, cần đợi, đợi tất cả quy về lối cũ.
Tôi từng nghĩ vô số lần, sẽ là kết thúc nếu như trong chúng tôi có một người muốn rạch ròi tất cả… Cũng nực cười thật đấy, yêu thương sao mà rẻ mạt với những “kẻ khao khát” thế.
Kệ họ, ai mà biết vài kẻ mãnh liệt yêu khi nào thảm hại…
Có thiếu đâu những ngày cô độc, thêm một người bên ta, mất một người bên ta…thôi thì thuận theo tự nhiên. Những người cần đến nhất định sẽ đi cả chặng đường xa đến và cả những kẻ cần dứt áo ra đi cũng sớm ngày ngang qua trong chốc lát.
Nếu có thể, cứ để họ “đọng lại” lâu hơn một chút. Để ta miễn cưỡng cho đi và thỏa mãn vỗ về.
Tôi thật sự là một kẻ mịt mờ tình ái, chẳng biết nơi đâu là chốn cuối để về. Thế rồi cứ để tâm can phiêu lưu lang bạt, thi thoảng “nhặt” chút thương, thi thoảng “gom” chút nhớ, cũng là thi thoảng “nếm” chút ê chề...
Hôm nay, lại dài thêm một tháng tôi và “người” cùng mập mờ quan hệ. Có người hỏi tôi: “Cỏ vui vẻ không khi dăng dẳng chẳng biết khi nào dừng? Có thoải mái không khi rõ ràng có thể nắm bắt mà cứ hoài buông lơi?”
Có thể những gì dễ dàng có được không đẹp đẽ và khiến con người ta mang theo nhiều khát vọng.
“Mập mờ có gì mà để khát vọng cơ chứ?”
Chí ít tôi chỉ cần bỏ ra một chút... Vì tôi chẳng phải kẻ giàu vốn liếng đời mình!
Ngày ngày tháng tháng bên cạnh một người không thuộc về ta, không có tình cảm mãnh liệt, không tha thiết ở bên...cuối cùng cấu thành chút thói quen khó nói... Và cũng bởi lẽ chỉ coi nhau như một “thói quen” mà thôi nên luôn phải chuẩn bị tinh thần, chuẩn bị cho những ngày sau khi “thói quen” ấy không còn. Vì họ “tạm bợ”, nên họ có thể rời bỏ ta bất cứ lúc nào mà đi…
Thứ cảm giác thiêu thiếu đó, âm ỉ và nhen nhóm đó...cũng khó chịu và sót xa vạn lần... Bởi lẽ trên đời, ai rồi mà chẳng phải trả giá!
Có lẽ tình yêu mà tôi tưởng tượng nhu nhược nhiều hơn là những điều đẹp đẽ, vô hình đâu đó một nỗi sợ hãi rằng.
“Yêu sao để không đau?”
Như một tựa đề không bao giờ có hồi kết, con người ta có thể bên nhau mà chỉ trải qua những ngày gió nắng âm đềm không?
Cả tôi và “người” đều đang cùng dậm chân trước vạch xuất phát của một mối tình, trùng hợp là không ai muốn nhấc chân một bước. Cái gọi là “phải” bắt đầu đôi khi đè lên ta vài trọng trách nặng nề. Cái bóng tình yêu thì không thế, chỉ cần giấu kĩ trong bóng tối, không ai hay biết, không người phát hiện. Như thể chưa từng động tâm, chưa từng có chút rung động xao xuyến...
Vài phút yếu lòng, tôi thường nũng nịu bên tình yêu “hờ”, thế mà người cũng đáp lại tôi. “Người” không biết khi ấy vô tình trao đi bao nhiêu hi vọng, bức tranh hi vọng nọ trong tôi thi thoảng cứ mờ mờ hư ảo, thi thoảng lại tự mình ghép thêm một mảnh... Nhưng vĩnh viễn chẳng thể hoàn thành....
Có lần “người” bỏ quên tôi, tôi đột nhiên thấy mình nhỏ bé cô độc. Trong lòng “khuyết” đi một cái gì không rõ, chỉ biết rất khát khao những ngày xưa xưa cũ. Nhưng lại có khi tôi muốn “người” không tìm được mình, cách thức ấu trĩ như thể muốn trả thù những mảng tình cảm trôi dạt.
Không xác định được còn có thể bên nhau bao lâu, ngày nào tới đều phải đón chào. Có lẽ vì cảm giác không đoán trước được kia nên đã cùng lúc giữ chân chúng tôi đến hiện tại.
Còn vì người ấy quá hoàn mĩ, hoàn mĩ đến nỗi không nỡ bắt đầu và không muốn đi vào hồi kết. Nếu đã không thể nắm tay thôi thì hãy đứng ngắm nhìn...
Đời người, ai biết sẽ còn ngang ngược lắt léo qua những cung đường gập gềnh nào. Vài kẻ chẳng “dám” yêu như tôi, âu cũng còn ngàn vạn ngã rẽ cần đi.
Không có bắt đầu, không cần kết thúc, không cần khổ đau vì những cái “vì nhau”...
Một ngày nào đó chẳng biết có đẹp trời hay không nữa, “người” từng không là gì bên tôi sớm chiều sẽ thuộc về người đáng được thuộc về. Không phải kẻ nhìn thấy tình yêu đã lùi bước như tôi...
Nghĩ lại, đã từng trao đi nhiều như thế, nhận lại nhiều như thế. Sao không dứt khoát cho nhau một danh phận?
Bởi quen rồi, chúng tôi đã quen tồn tại như những gì “tạm bợ” của nhau !